Thí Luyện Tháp


Người đăng: aqua230991

Đặng Ngọc Nhi trước đó còn đang hào hứng khi nghe Trần Tiến nói sẽ đấu giá cho
mình viên tinh thạch nhưng giờ nó lại thấy được người khác đang cầm nó. Khuôn
mặt của nàng mếu lại, quay qua nhìn cha mình rồi òa khóc trông hết sức đáng
thương.

Đặng Hùng đang mang tâm trạng vô cùng hài lòng với việc xử lý của Trần Tiến
thì lập tức bị tình cảnh này của cô con gái yêu làm nhất thời kinh hô không
biết chuyện gì xảy ra. Vội vàng an ủi nói:

- Con gái ngoan, sao lại khóc, từ từ nói cha nghe có gì xảy ra.

- Trần ca ca xấu xa, huynh ấy lừa gạt con! - Vừa nói vừa vộ quẹt nước mắt
ngón tay nhỏ nhắn của Đặng Ngọc Nhi chỉ thẳng vào Trần Tiến.

- Lừa gạt!

Đặng Hùng ngẩng lên nhìn hắn, không hiểu chuyện xảy ra, ánh mắt trông đợi lời
giải thích.

Trần Tiến nghe vậy liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, giải thích một lượt cho Đặng
Hùng. Hiểu ra, y cũng không biết nên nói gì, cô con gái mình đúng thật là
chiều riết quen rồi không còn biết phân biệt thị phi phải trái là gì nữa.
Nhưng y lại không nỡ trách mắng cô con gái yêu của mình đành nhẹ giọng dỗ
dành.

- Cha sẽ kiếm thứ khác đẹp hơn cho con, viên tinh thạch xấu xí đó có đáng là
gì.

- Không chịu đâu! Con thích vật đó, chưa kể Trần ca ca còn nói sẽ lấy nó tặng
cho con mà.

Đúng là bản lĩnh vòi vĩnh của các cô nàng, mà đặc biệt càng xinh đẹp lại càng
biết cách bắt các bậc trượng phu mở hầu bao như thế nào. Bởi vậy, không có
tiền đừng mơ mà chiều được lòng các người đẹp, người càng đẹp thì đòi hỏi càng
cao là lẽ thường.

Trần Tiến cảm thán, đã hiểu rõ rằng cô nàng này chủ yếu là cần mua tặng một
món quà mà thôi.

- Ngọc Nhi, coi như ta thiếu muội một món quà đi. Ta hứa sau này sẽ tặng lại
cho muội món quà quý giá gấp trăm lần có chịu không?

Ngọc Nhi nghe Trần Tiến nói vậy, đôi mắt sáng rực lên. Vội vàng vui vẻ gật đầu
giọng chắc nịch nói:

- Muội vốn là người hiểu chuyện mà, không thèm tinh thạch đó nữa. Ta đợi món
quà của huynh đưa ta là được.

“Có lẽ cả Trần Tiến và Ngọc Nhi không thể ngờ được rằng. Lời hứa ngày hôm nay
đã bắt đầu tạo thành một mối nghiệt duyên chấn động toàn Tu Chân giới sau
này.”

Thấy con gái mình cuối cùng cũng đã yên ổn, Đặng Hùng cũng không có tâm trí ở
lại bèn gọi mọi người quay trở về, bản thân gã không muốn có thêm những rắc
rối không đáng có. Đặc biệt với tính cách của cô con gái mình càng đáng lo,
chưa kể lỡ may bị phát hiện thân thể con bé là tinh thuần hệ Thủy, thuần âm
chi thể nữa thì mình cũng khó bảo toàn được.

Bỏ lại buổi đấu giá đang diễn ra, Trần Tiến cùng mọi người của Thần Nhật Tông
cùng nhau quay về căn nhà được bố trí để tạm trú khi diễn ra đại hội. Quay trở
lại căn nhà được bố trí dành cho Nhật Thần Tông, Đặng Hùng để tránh rắc rối
không đáng có nữa nên tuyên bố mọi người thay đổi kế hoạch, tất cả bế quan bốn
ngày để chuẩn bị cho ngày Tông Môn Đại Hội.

Dù không tình nguyện, nhưng có vẻ Đặng Ngọc Nhi biết mình gây ra chút tai họa
nên cũng ngoan ngoãn nghe lời theo cha và chạy theo Tiểu Tiêu tỷ tỷ.

Sáng sớm bốn ngày sau, nhóm người Thần Nhật Tông đều chuẩn bị sẵn sàng. Với
Tông chủ và các Trưởng Lão là quyết tâm vươn lên, còn với những anh tài kiệt
xuất đây là cơ hội khẳng định bản thân mình.

Trên quảng trường Mỹ Sơn Cốc lúc này đầy ăp người, cái quảng trường này phải
lớn gần gấp đôi so với quảng trường của Nhật Thần Tông. Nhưng số người ở đây
cũng đông gấp mấy lần, tập trung hầu hết thiên tài đại biểu của các Tông Môn
cấp ba của Lâm Quốc.

Bọn người Quí Trần mặc dù là thiên tài của Nhật Thần Tông, cũng là những cao
thủ hàng đầu nhưng khi tới đây rồi, thì bọn họ kể ra cũng chẳng đáng gì chứ
đừng nói tới Trần Tiến. Điểm này bọn họ hoàn toàn hiểu rõ, nên ít nhất bọn họ
không bày ra bộ dạng cao ngạo như khi ở Tông Môn, ngược lại còn tìm cách lân
la làm quen các đại biểu tông môn khác.

Trần Tiến đứng bên cạnh, căn bản không có ý định chen vào. Trong lòng hắn vẫn
chưa rõ ràng ở đây có vị tiền bối biến thái nào nhìn thấu được bí mật của hắn
không? Cảm giác bị Văn Hạnh tiền bối quét ngang qua toàn bộ cơ thể vẫn khiến
hắn có tâm lý không yên tâm lắm.

- Huyết y Thi Sách đã đến kìa…

- Ồ nhìn kia bên kia là Kiếm Vương Hoàng Trần của Phó Lăng Tông. A! còn Huyên
Huyên tiên tử cũng đã xuất hiện.

Khắp nơi nhôn nhao lên từng tiếng gọi tên những cao thủ kiệt xuất của Lâm
Quốc. Trần Tiến cũng đứng bên nghe ngóng, hắn cảm giác những người xung quanh
giống như mình ở kiếp trước. Lúc trước khi nhìn thấy các đệ tử nội môn thi đấu
họ cũng có bộ dáng phong quang như vậy, còn mình ở xung quanh reo hò.

Thông qua lời căn dặn trước đây của Tông chủ, trừ Trần Tiến ra ba người còn
lại đều biết những người đó là ai. Huyết Y Thi Sách, mười bảy tuổi Trúc Cơ,
hai mươi tuổi lịch lãm giang hồ từng một mình đối phó với một bầy yêu thú cấp
ba Thiên Ma Điểu mà vẫn sống sót trở ra. Hành sát những kẻ tà ma ngoại đạo nên
được giang hồ phong tặng danh hiệu Huyết Y.

Kiếm Vương Hoàng Trần, một thiên tài tu kiếm của Phó Lăng Tông, đứng đầu danh
sách cao thủ Trúc Cơ Phó Lăng Tông, y không phân biệt trắng đen chỉ làm theo
nguyên tắc của bản thân. Thanh kiếm của y cũng là một thanh Huyền cấp thượng
phẩm quý báu tên gọi là Cẩm Y Kiếm.

Huyên Huyên tiên tử, thiên tài vận dụng phép thuật lợi hại nhất của Thiên Phạt
Cốc. Dưới thần thông của cô ở cấp bậc Trúc Cơ có thể nói là vô địch, tính tình
cao ngạo chỉ cần kẻ nào dám trêu chọc, nàng cũng không ngại mà đánh cho tên đó
tan thành mây khói.

Những thiên tài này đều có chiến tích huy hoàng của riêng mình, Trần Tiến đứng
bên cũng cảm thấy dâng lên một cỗ khí thế muốn tranh đấu nhưng hắn cũng phải
nhanh chóng đè nén lại.

Những tiếng kinh hô còn lớn hơn nữa, khắp quảng trường phải nói một mảng cuồng
nhiệt, vì y đã xuất hiện. Thiên tài hàng đầu của La Thành Đại Lục, Vô Dục Chi
Thể Sở Huy. Vẫn cái vẻ tĩnh mịch đó, nhưng uy thế của y phát ra giống như từng
cơn gió mạnh khiến không gian cũng lạnh lẽo hơn.

Trần Tiến nhẹ nhàng thở ra.

- “Tên Sở Huy này đi đến đâu đều là tâm điểm của nơi ấy.”

Sau khi Sở Huy đến, số người xuất hiện cũng đông đủ. Ngay lúc này bầu không
khí tối sầm lại.

Mây cuồn cuộn, từng tiếng sấm rền vang lên, tám phương chấn động mạnh mẽ. Trần
Tiến thấy tầng mây trên trời từ bốn phương nhanh chóng ngưng tu, hóa thành một
người xuất hiện. Người này không ai khác, chính là Hư Thần đại viên mãn Thủy
Hoàng Viện Trưởng của Thiết Phiết Học Viện.

Ông nhìn khắp xung quanh, quét thần thức ngang qua toàn bộ người nơi đây, nở
một nụ cười nhạt rồi nói:

- Hôm nay đến được đây đều là thiên tài của Lâm Quốc chúng ta, Đại Hội lần
này rất có ý nghĩa, mọi người đều có thể hiểu rõ. Thành tích tốt xấu không chỉ
ảnh hưởng thứ hạng Tông Môn mà còn có ý nghĩa có thể gia nhập Thiết Phiến Học
Viện chúng ta hay không.

- Khác với mọi lần, lần này Đại Hội chia làm hai phần, phần đầu các thí sinh
phải vượt qua Thí Luyện Tháp.

Lời của Viện Trưởng Thủy Hoàng chưa nói xong, khắp nơi đã có nhiều tiếng nghị
luận, bàn tán xôn xao. Trần Tiến chưa từng nghe về Thí Luyện Tháp nhưng chỗ
này có vẻ rất đáng sợ.

- Đúng vậy là Thí Luyện Tháp, cấm địa của Mỹ Sơn Cốc. Ba mươi hai người leo
lên tầng cao nhất của Thí Luyện Tháp sẽ được tham gia vòng hai. Bốn người đứng
đầu sẽ được mỗi người một danh ngạch gia nhập Thiết Phiến Học Viện chúng ta.

Thủy Hoàng Viện Trưởng nhàn nhạt nói.

Những lời bán tàn càng nhiều hơn, Trần Tiến từ đó nghe ra được đó là một tòa
Tháp có bảy mươi hai tầng, tuy nhiên từ rất lâu rồi không mở ra. Mỗi tầng đều
có các áp lực khác nhau, càng lên cao chứng tỏ con đường cầu Đạo càng lớn.

Tuy nhiên, chưa từng ai đi đến bảy mươi hai tầng và có vài tiếng nghi luận
rằng lần này có vòng này chủ yếu để dành cho Sở Huy, dành cho sự vấn đạo của
y.


Đại Việt Tu Chân - Chương #16