Người đăng: aqua230991
Giờ phút này, trong một gian nhà được bố trí khá tinh tế mà người của Thiết
Phiến Học Viện sắp xếp các thành viên của Nhật Thần Tông. Tông chủ, hai trưởng
lão, ba vị Trúc Cơ quản sự và ba đại biểu của Nhật Thần Tông đang khoanh chân
ngồi, bắt đầu nghe Tông chủ nói:
- Lần tổ chức đại hội lần này quy mô tương đối lớn, lại thêm người của Thiết
Phiến học viện và La Thành vực chủ xuất hiện, trong thời gian này chúng ta sẽ
không hạn chế bước chân của các người để các người có thể thấy phong thái của
các cường giả và từ đó học hỏi họ.
- Thứ nhất, ta hy vọng các người có thể kết giao với vài người bạn mới, mặc
kệ là thuộc tông môn nào, trừ người của Hoàng Long Tông và Hắc Nhai Tông. Hai
Tông này vốn là đại địch và có thù oán với chúng ta từ lâu nay. Thứ hai, ta
mong các người có thể nhìn các Tông môn khác mà tìm thấy sự chênh lệch bản
thân và mục tiêu. Nhưng hãy tuyệt đối nhớ kỹ, cùng một Tông môn ta không cho
phép có sự đấu đá lẫn nhau.
Nói xong Đặng Hùng liếc nhìn Quí Trần, lại nói tiếp:
-Tham gia lần này, nếu các người có thứ hạng tốt, sẽ rất lợi lớn cho cá nhân mỗi người các ngươi.
- Qua đây ta cũng nói sơ qua cho các người biết các cường giả cùng thế hệ mà
các người cần phải chú ý. Người thứ nhất không ai khác là Sở Huy. Sở Huy là
nhất đại thiên tài của La Thành Đại Lục chúng ta. Ngày y sinh ra có Vô Dục Chi
Thể Thuần Phong thuộc tính, y đã được nhận định là nhất đại thiên tài số một
của Đại Lục chúng ta. Khi vừa phát hiện ra thuộc tính của con mình, cha y là
Tông chủ Vọng Nguyệt Tông liền biết không chỉ mình mà sợ rằng ở Mười Ba Đại
Lục ở Hạ Vực này đều không thể là nơi tốt nhất để con mình phát triển.
- Sau đó y đã dùng thủy tinh truyền tin đến Thượng Vực quản hạt La Thành đại
lục chúng ta, là Nam Thiên Thượng Vực để tìm Tông môn cho con mình. Vì vậy y
vẫn tu luyện bên cạnh cha mình đến bây giờ để đợi ba năm sau, lối từ Thượng
Vực xuống Hạ Vực mở ra.
Thái Thanh Thanh nghe xong nghi hoặc hỏi:
- Vô Dục Chi Thể là như thế nào vậy Tông Chủ?
- Người có Vô Dục Chi Thể, là người không bị ảnh hưởng bất cứ thứ gì từ Lục
Dục. Nếu người này học Phật Pháp, sẽ trở thành một “Đắc Đạo Phật Pháp”. Nếu
người này đọc sách thánh hiền, sẽ trở thành một “Nhà Hiền Triết”. Nếu người
này tu luyện võ học, sẽ là “Nhất Đại Tông Sư”. Và nếu đã chọn con đường Tu
Chân, sẽ hoàn toàn có thể đạt được “Đại Đạo”.
Lúc này không chỉ Thái Thanh Thanh mà hầu hết mọi người nghe xong đều biến
sắc. Nếu đã như vậy, còn ai mà muốn đắc tội với người sẽ có ngày đạt được Đại
Đạo, không nhanh mà đi kết giao thì tương lai lợi ích không lường được.
Đặng Hùng cũng cảm thán:
- Con gái của ta sinh ra đã khiến ta cảm giác mình không uổng kiếp này, nhưng
khi nhận tin tức về tên Sở Huy này. Ta cũng phải cảm thán lão Sở Hoàng này
kiếp trước tu bao nhiêu kiếp đây.
Đặng Hùng tiếp tục nói:
- Sở Huy năm nay đã hai mươi hai tuổi, tu vi Kim Đan sơ kì tầng hai. Đệ tử
của Vọng Nguyệt Tông.
- Người thứ hai là Hắc Phong, của Hắc Nhai Tông, tu vi Trúc Cơ tầng tám viên
mãn.
- Người thứ ba là Thi Sách, của Thái Thượng Môn, tu vi Trúc Cơ tầng tám hậu
kì.
- …
Cùng lúc này, ba người Trần Tiến, Đặng Ngọc Nhi, và Tiểu Tiêu đang đi tham
quan quanh các sạp hàng nơi Mỹ Sơn Cốc. Mỹ Sơn Cốc là nơi tổ chức các sự kiện
lớn của Lâm Quốc nên hàng hóa không chỉ phong phú, đa dạng mà còn mang đậm bản
sắc của Lâm Quốc. Người ở đây không chỉ là những người tham gia Đại Hội Tông
Môn mà còn là những người hiếu kỳ đến xem, tán tu…
Lúc này đây, từ ngoài cửa thành, có hơn mười người tiến vào khiến không gian
trở nên ồn ã. Trong đám này, một thanh niên mặc áo bào trắng tóc xõa ngang vai
tay cầm một cây kiếm. Từ y phát ra một cảm giác khó nói nên lời, một hình ảnh
vô cùng cao ngạo vừa như vô tình, như thống khổ … Nhìn y từ xa, không chỉ là
sự tịch mịch, sự lạnh lùng của kiếm. Bước chân y bước lên từng bước, không
gian lại càng trở nên tĩnh mịch. Nếu không phải một người tuyệt đối lấy sự
tĩnh mịch làm bạn, làm sao khí chất lại có thể cô độc thành hình như vậy.
Nhưng trong con mắt của Trần Tiến, người tu luyện Đại Việt Tinh Thần Quyết
Trần Tiến như có như không nhìn thấy nội tâm của y, trong dáng vẻ vô tình ấy
lại là một trái tim hữu tình. Từ kiếp trước bao lần nghe truyền kì về y, nhưng
khi nhìn thấy sự động dung còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Thiếu niên tuấn kiệt cả đời thuộc về đại đạo, bỏ qua nhân sinh, bỏ qua ái
tình. Bản thân y chính là đạo, đạo chính là linh hồn y. Huyền thoại của Hạ Vực
Sở Huy Vô Ngã Vô Dục.
“Bạch y thiếu niên
Thanh dật bất tục
Thiên tư kinh thiên
Tuấn lãng bất phàm”.
Bốn câu thơ miêu tả về Sở Huy trước khi y chính thức đi qua Hạ Vực tiến vào
Thượng Vực được đăng trong nguyệt san mỗi năm của “Bách Hiểu Phường” mà Trần
Tiến từng đọc qua về kiếp trước. Thiếu niên này chính là khuôn mẫu mà Trần
Tiến ngày đêm chỉ mong một lần đó là mình. Không ngờ hôm nay khi gặp, đối với
Trần Tiến không phải là hâm mộ mà là xót xa.
Từ khi sinh ra y đã định sẵn là truy cầu đại đạo, có ai từng hỏi y thích gì
chưa? Có ai từng muốn biết y tại sao lại lạnh lẽo đến như vậy? Từ lúc chưa
hiểu chuyện đã phải mang giấc mộng của người khác làm mục tiêu của mình, làm
sao y không tĩnh mịch, không cô độc. Có ai đã từng thật lòng hiểu y. Nếu hôm
nay Trần Tiến không có Đại Việt Tinh Thần Quyết, công pháp tinh thần tuyệt đối
siêu cấp, cũng sẽ không thể nào hiểu nỗi ẩn giấu phía sau sự cao ngạo đó.
Từng người xung quanh nhìn thấy y không ngừng hô vang:
- Đó là Sở Huy,… Sở Huy…
Chàng trai ưu tú nhất của La Thành Đại Lục, thiếu niên khiến cả Lâm Quốc cũng
kiêu ngạo. Đứa con khiến cho Sở Hoàng cha y cũng chỉ là nền. Đè bẹp tất cả ,
mọi sự chú ý như chỉ dành cho mình y. Sự cường đại từ khi y sinh ra. Y bước đi
đến đâu khiến những người nơi ấy theo bản năng lui ra, không một tiếng xì xào
nào xuất hiện nữa.
Thật lâu sau, mới có một người bỗng lên tiếng:
- Ha ha, thật không uổng công chúng ta chờ ở đây, không ngờ lần này có thể
thấy được Sở Huy, người mà tương lai sẽ là có thể đạt được Đại Đạo, niềm kiêu
ngạo của La Thanh chúng ta.
Trần Tiến nghe những lời này, bất giác cũng gật đầu. Tiểu Tiêu bên cạnh cũng
không che giấu được sự hâm mộ của mình, nàng ta hoàn toàn bị hình ảnh hoàn mỹ
đó làm chấn động. Giờ này có mà lấy dao kề cổ giết cô nàng ta thì nàng ta cũng
chẳng hay. Nhưng ngạc nhiên thay, tiểu nữ nhi Đặng Ngọc Nhi lại chẳng có một
thái độ gì. Với nàng từ sâu thẳm ba năm trước khi Trần Tiến một chiêu lôi động
đánh bại yêu thú thì Trần Tiến đã là nhất đại anh hùng trong lòng nàng ta.
Thiếu nữ là vậy, luôn cho rằng sự lựa chọn mình là tuyệt đối nhất, nhưng cũng
có thể nếu ai đó hạ gục Trần Tiến trước mặt nàng. Nàng sẽ lại thay đổi tâm tư
ngay, không trách được nàng vẫn đang là một đứa trẻ.