Rắc Rối Ở Vạn Bảo Lâu


Người đăng: aqua230991

Một canh giờ sau, nhóm ba người lại tiếp tục tham quan khu chợ trời của Mỹ Sơn
Cốc, quả là những món đồ lạ mắt màu mè luôn hấp dẫn thiếu nữ, Đặng Ngọc Nhi
khoa tay múa chân, hết nghịch hàng bên này lại tới thử ở quầy hàng bên kia.
Trần Tiến hai kiếp làm người giờ mới rõ theo một cô gái mua sắm là như thế
nào.

Tuy buồn chán nhưng thấy vẻ ngây thơ trong sáng và ánh mắt chứa niềm vui của
Đặng Ngọc Nhi, hắn cũng không đành bỏ giữa chừng, hắn nhớ lại đã từ rất lâu
rồi hắn không có cảm giác này. Cứ như hắn có thêm một cô em gái nhỏ, cảm giác
này không tệ.

Kiếp trước, khi hắn bị lạc mất cha me,. Hắn may mắn gặp được bố nuôi, ông ấy
tuy nghèo khó nhưng khá thương yêu hắn. Nhưng rồi với hắn như bị tình thân xa
lánh, chưa đầy hai năm sau, bố nuôi hắn chết trong cơn bạo bệnh. Từ đó hắn tứ
cố vô thân, lang thang sống kiếp một tên ăn mày, sống ở dưới tận đáy xã hội
hắn biết rằng có một đường sinh cơ cũng phải biết nắm lấy.

Nên khi Nhật Thần Tông tuyển người hắn vô tình nghe được khi đang đi ăn xin ở
gần một nhà trọ, hắn đã không do dự đánh cắp một bộ đồ của người khác để lẻn
vào hàng người xếp hàng trắc nghiệm vào tông môn.

Đang hồi tưởng những ký ức trong kiếp trước, hắn bị Đặng Ngọc Nhi kéo tay lôi
đi khiến hắn trở về với thực tại. Thì ra Đặng Ngọc Nhi đi đến trước Vạn Bảo
Lâu nghe có lễ hội đấu giá đang diễn ra. Cô nàng chưa từng tham gia đấu giá
bao giờ nên rất hào hứng lôi kéo Trần Tiến và Tiểu Tiêu cùng tham gia. Đấu giá
lớn như vậy, với cả ba người thật sự hoàn toàn là trải nghiệm mới mẻ. Tiểu
Tiêu và Đặng Ngọc Nhi từ nhỏ sống ở Hoàng Liên Sơn nên chưa từng tham gia, còn
Trần Tiến trước đây chỉ tham gia các buổi đấu giá nhỏ lẻ của các ngoại môn đệ
tử ở kiếp trước.

Vạn Bảo Lâu danh xứng với thực, khí thế từ căn nhà lầu bằng đá phát ra mang vẻ
kiêu hùng ngạo nghễ. Ngước nhìn cái tên “Vạn Bảo Lâu” Trấn Tiến rõ ràng, nơi
đây nếu không bán vật phẩm trân quý thì cũng là những dị bảo khó gặp. Trần
Tiến thật muốn mở rộng tầm mắt, cũng thử xem BÁCH KHOA HỖN ĐỘN THIÊN THƯ lâu
này không hoạt động tham trắc vật phẩm công năng còn tốt không.

Vừa vào trong, cả ba người đã nao nao. Có một tên tiểu nhị trực tiếp dẫn ba
người đến một khán phòng lớn, trong đó đã dung nạp gần trăm người mà vẫn không
có cảm giác đông đúc. Trên đại sảnh là một thiếu nữ thướt tha, ba vòng cân
đối, khuôn mặt toát ra vẻ thu hút.

Lúc này đây, trên đại sảnh đang đấu giá một viên “ Ngân cương tinh thạch” tài
liệu luyện chế phi kiếm cấp ba. Trần Tiến hoàn toàn rõ ràng những vật phẩm này
nên cũng không có thông báo nào phát ra báo hiêu hắn biết. Những thanh âm đấu
giá vang lên tranh đoạt vì đây đích thị là một tài liệu tốt để luyện chế một
phi kiếm cho tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.

- Sáu trăm hạ phẩm linh thạch!

Liên tiếp sau đó là những tràng âm tranh giành:

- Sáu trăm hai mươi hạ phẩm linh thạch!

- Tám trăm hạ phẩm linh thạch!

Một thanh âm khan khan trả giá thu hút chú ý của mọi người, vì tên này một lần
trả giá lên hẳn một trăm tám mươi linh thạch. Đối với các tu sĩ Kim Đan trở
lên tám trăm linh thạch hạ phẩm này không là gì, nhưng tài liệu này là tài
liệu quan trọng chỉ với Trúc Cơ, còn Kim Đan cao thủ thì tài liệu này vẫn hơi
kém hỏa hầu. Nhưng một tên Trúc Cơ nhắm mắt nhắm mũi trả giá một lần gần hai
trăm hạ phẩm linh thạch thì không phải nhị thế tổ thì cũng là một tên phá gia,
nên ánh mắt của mọi người liền chằm chằm về hắn.

Tuy nhiên, càng ngạc nhiên hơn nữa, chỉ vài khắc sau một thanh âm lảnh lót
vang lên:

- Một ngàn hạ phẩm linh thạch!

Cả đại sảnh sôi động hẳn lên, lại một thanh âm trả giá, lần này chẵn hai trăm
hạ phẩm linh thạch. Từ dưới đài thiếu nữ chủ trì đầu giá ngây người vì nàng đã
kịp nhìn kỹ người đấu giá là ai. Một thiếu nữ xinh đẹp mang trên mình bộ thanh
lam y phục, tuổi ước chừng mười ba mười bốn. Nhưng còn ngây người hơn thiếu nữ
đó, là một nam một nữ đang kế bên thanh âm đó.

Trần Tiến và Tiểu Tiêu ngây ngốc, không ngờ người đưa ra cái giá đó là cô nàng
tiểu Công Chúa này. Đừng nói Trần Tiến bây giờ nghèo mạt xác cho dù có linh
thạch thì cũng không thể nào đấu giá như vậy chứ.

Thời khắc bất ngờ qua đi, mọi người liền vỗ tay cho sự phóng khoáng của cô
nàng này, ngay cả người đàn ông trả giá tám trăm hạ phẩm linh thạch cũng lóe
lên ánh mắt ngạc nhiên rồi lại thu hồi quay người lại tỏ vẻ không có ý trả cao
hơn.

Trên đại sảnh, thiếu nữ chủ trì cũng nhanh chóng định thần, mỉm cười rao lên:

- Một ngàn hạ phẩm linh thạch lần thứ nhất!

- Một ngàn hạ phẩm linh thạch lần thứ hai!

Âm thanh càng rõ ràng, Trần Tiến và Tiểu Tiêu càng ngây ngốc, nhưng khi tiếng
gõ thứ hai vang lên cả hai đã kịp định thần cùng la lên:

- Khoan đã…

Hai âm thanh này thu hút ánh nhìn của tất cả, dám ngăn cản buổi đấu giá của
Vạn Bảo Lâu chẳng lẽ chán sống sao?

Trần Tiến thấy nhiều ánh mắt như vậy nhìn mình nhưng bây giờ không lộ mặt thì
không được nữa rồi, y nói:

- Vừa rồi là do tiểu muội ta không hiểu chuyện, đã kêu giá bừa bãi gây ảnh
hưởng không tốt đến mọi người, ta có thể thay tiểu muội ta rút lại đấu giá và
xin lỗi không?

Thiếu nữ trên đài sững sờ trước màn đang diễn ra, đây là đâu chứ là Vạn Bảo
Lâu đỉnh đỉnh đại danh Lâm Quốc, có một tu sĩ Hư Thần trưởng lão tọa trấn tại
đây có mấy ai dám làm loạn.

- Vạn Bảo Lâu chúng ta có quy định, một khi đã báo giá không thể thu lại. Tuy
nhiên, nếu không có linh thạch có thể lấy vật phẩm giá trị tương đương để đổi
chác.

Trần Tiến bây giờ cũng chả khác gì tên ăn mày tu chân, thứ đáng giá nhất trên
người hắn một thứ trong trí óc, một thứ trong đan điền. Lấy thứ nào ra thì hắn
chết cũng không kịp nghĩ mà không chết cũng bị sưu hồn, tàn sát cho chết.

- Thế nào vị thiếu hiệp này, dùng linh thạch hay vật phẩm để đổi chác?

Trí óc Trần Tiến vội xoay chuyển, bây giờ không thể thay đổi được nữa rồi,
nhưng cũng không thể lấy tên Nhật Thần Tông ra, nếu không chưa thi đấu đã mang
đến sự chê cười của các tông môn khác. Mấy chục năm lăn lộn của hắn, kèm với
hai kiếp người cuối cùng cũng đã được phát huy. Nở nụ cười hắn hỏi:

- Tiểu muội ta đã báo giá có phải được tính là một người đấu giá không?

Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Trần Tiến, tại sao hắn hỏi câu ngu ngốc này vậy, nhưng
vẫn mỉm cười giải đáp:

- Dĩ nhiên là có, bất kỳ vị khách nào đã tham gia đấu giá hội đều có thể coi
là một người đấu giá.

Trần Tiến lại hỏi tiếp:

- Vậy phải chăng ta cũng là một người đấu giá.

- Việc này đương nhiên!

Vậy được rồi, ta ra giá:

- Một ngàn không trăm mười hạ phẩm linh thạch.

Vừa nói xong, hắn vội vàng truyền âm cho Tiểu Tiêu nhanh chóng chạy về tìm
Tông chủ giải vây, hắn sẽ tìm cách kéo dài thời gian. Tiểu Tiêu thấy hắn kiếm
được phương án để kéo dài liền không chần chừ lao ra Vạn Bảo Lâu quay về tìm
Tông chủ.

Lại quay sang nhìn cô tiểu nha đầu mang lại siêu cấp rắc rối này, hắn nhẹ
giọng nói với Ngọc Nhi:

- Bây giờ muội nghe lời ta, ta ra giá bao nhiêu, muội tăng thêm như vậy mười
hạ phẩm linh thạch. Xong việc ta sẽ thưởng cho muội, muội có chịu không?

Đặng Ngọc Nhi tuy thấy Tiểu Tiêu tỷ bỏ đi nhưng Trần Tiến sư huynh vẫn ở đây,
nên cũng không nhiều lời thích thú nhìn viên đá phía dưới đài nói:

- Ta thích vật đó, huynh mua tặng ta phải không?

Trần Tiến nghe như vậy không dám nói thêm câu nào, gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta đích xác muốn tặng muội, nhưng bây giờ ta chưa đủ linh thạch
nên muội hãy làm theo lời ta, chờ Tiểu Tiêu sư tỷ của muội quay lại đưa ta
linh thạch ta sẽ mua tặng muội.

Tiếp sau, một màn ly kỳ diễn ra chưa từng có trong lịch sử đấu giá Vạn Bảo
Lâu. Mỗi khi người nam tăng giá thêm mười linh thạch sau hai lần gõ, thì cô
tiểu muội kia lại ra giá thêm mười. Và ngược lại, cứ như vậy tiếp diễn.


Đại Việt Tu Chân - Chương #14