Tiếng Đàn Này , Dung Nhan Kia Xuyên Thấu Luân Hồi .


Người đăng: BkavVN

Vũ Khắc Điệp trầm mê trong mộng cảnh, hắn thấy bản thân mình đang đặt chân
trên một hòn đảo tràn ngập cát vàng óng ánh, bốn phía từng cơn sóng bạc đầu
không ngừng cuốn xô vào bờ, nơi này hoa nở chim hót, lại có từng cánh hạc
trắng lấp ló tầng mây.

Phía xa chân trời vị trí hoàng hôn xuống thấp, ánh tà dương đỏ rực như cắt
ngang trời đất, ở đó có bóng hình một người con gái quen thuộc, nàng buông
chân trần đi trên cát nóng, đôi mắt mông lung nhìn về phương hướng xa xăm vô
định như ngóng chờ điều gì đó.

" Điệp nhi.." Vũ Khắc Điệp trong vô thức kêu lên thảng thốt, lúc này một vùng
xoáy đen ngòm cuốn trôi thân thể cùng tâm trí hắn, lang thang trong cõi hỗn
độn không biết bao lâu, Vũ Khắc Điệp tự mình đi qua rất nhiều nơi, gặp được
rất nhiều người, thân thuộc có, xa lạ cũng có.

Một vùng đất trù phú được đại ngàn ôm ấp, có một quốc gia nguyên thủy nhỏ bé
, lấy săn bắt hái lượm làm duy lý sinh tồn, mấy chục bộ lạc quần cư dựng nên
chòi đất cùng nhau sinh sống, quốc gia này tên gọi Văn Lang, ở đó hắn sống
trọn kiếp phàm nhân.

Lại một chốn khác, khi hồng mông vừa tạo còn chưa phân định đất trời, hắn
bùi ngùi nhìn nương tử dắt theo năm mươi người con lên núi cao, ở đó cũng
trôi qua một kiếp.

Thời gian không biết lại đi qua bao lâu, khi có tiếng nguyệt cầm văng vẳng
bên tai, hắn giật mình mở mắt, từ sâu trong hư vô truyền đến một thanh âm
trầm buồn chất chứa nét tang thương, lại cổ xưa như vọng về từ ngàn năm tuế
nguyệt :" Ngươi cho ta sống một kiếp người, ta cho ngươi thấy luân hồi ba
kiếp ".


Trước mắt hắn, hiện ra một tửu lâu nguy nga tráng lệ, tửu lâu lúc này đang
lâm vào một mảnh náo loạn, chợt phía xa trên thượng viện tầng hai có tiếng
đàn trầm bỗng nhẹ nhàng vang lên, thanh âm êm ái mà dứt khoát, thanh khiết
mà thoát tục.

" Là khúc Phượng Cầu Hoàng...Nghe đồn chỉ có Hồng Điệp cô nương mới có thể đàn
khiến khúc phượng cầu toát ra ý cảnh".

Cầm khúc càng ngày càng bay bỗng, càng ngày càng mãnh liệt, ý cảnh cô đọng
thành thực chất huyễn hóa nên một đầu phượng hoàng màu sắc sặc sỡ, tiếng
phượng hót vang vọng toàn bộ tửu lâu.

Chim phượng, chim phượng về cố hương

Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng

Hôm nay bước đến chốn thênh thang

Có cô gái đẹp ở đài trang

Nhà gần người xa não tâm tràng

Ước gì giao kết đôi uyên ương

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.

Khúc Phượng Cầu Hoàng vừa dứt, chúng nhân phút chốc toàn bộ chìm vào trầm mê
chìm vào bấn loạn, Vũ Khắc Điệp cũng không ngoại lệ, hắn có cảm giác chính
mình gần như đạp mây vũ hóa, gần như thoát tục.

Tâm thần vô cùng sảng khoái, nhưng ở chỗ sâu trong lòng lại ẩn ẩn một tia day
dứt, một chút không đành, một vòng hận ý.

Cầm khúc kia đưa hắn quay ngược về hơn vạn năm trước, ở đó hắn thấy phảng
phất bóng hình một người con gái, người mà vạn năm trước cho đến vạn năm sau
và có lẽ muôn ngàn tuế nguyệt hắn cũng không thể nào quên được.

Bước lên tu tiên lộ đồng nghĩa cắt đứt hồng trần rời xa nhân thế, nhưng chỗ
sâu trong tâm trí hắn là một mớ hỗn độn mang theo mùi vị day dứt không đành.

Vạn năm trước có nữ nhân nguyện vì hắn mà mất đi tuổi thanh xuân, đến ngày Vũ
Khắc Điệp đăng vị Chân Tiên nàng cũng vì hắn mà thần hồn câu diệt.

Mười mấy hơi thở sau, tửu lâu lặng ngắt như tờ, chúng nhân đưa mắt nhìn về
hướng xa trên thượng viện, Ở đó phiêu dật thân ảnh một nữ nhân khuynh quốc
khuynh thành, cơ thể thon gọn mà đầy đặn đến mức hoàn mỹ, toàn thân một màu
tuyết y trắng toát, nàng mang khăn che mặt.

Nhưng vẻ đẹp kia khiến toàn bộ nam nhân có mặt ở đây tim đập chân run, đôi
mắt nàng đen nhánh u buồn, bên trên được khéo léo tô vẽ một đôi lông mày lá
liễu.

Miệng ngọc cất lời :" Vừa rồi tiểu nữ mạn phép đàn khúc " Phượng Cầu Hoàng"
tuy tài nghệ kém cỏi nhưng cũng muốn góp vui Ở đây vị công tử nào có tài cầm
nghệ, vui lòng đối đáp tiểu nữ một khúc được chăng? Nếu có thể đánh một khúc
toát ra ý cảnh, ta nguyện bồi rượu suốt đêm ".

Cả tửu lâu vỡ òa trong háo hức, âm thanh nghị luận vang lên không ngớt, kẻ
bất tài vô học thì than ngắn thở dài, người thân mang cầm nghệ lại sung sướng
không thôi.

" Để ta bồi nàng, tiểu nương tử, đêm nay nàng là của ta " Một nam nhan cao
lớn, tuấn tú lên tiếng, hắn thân mặc trường bào xanh nhạt.

" Lại là hắn, cái tên Thích Phạm Văn này còn dai hơn đỉa" Vũ Khắc Điệp cười
mĩa mai.

Chúng nhân bên dưới cũng đồng dạng : " Để xem hắn làm thế nào đàn ra ý cảnh
chắc chắn sẽ tự chuốc nhục mà thôi".

" Người đâu, đem đàn ra đây để ta bồi giai nhân một khúc".

" Ngưng đã!! Phạm công tử, người không thể nào đàn ra ý cảnh đâu, đừng cố
làm gì, cầm nghệ không phải là thứ dành cho hạng phàm phu tục tử.

" Nàng!! Ta chưa đàn sao nàng biết ta không thể đàn ra ý cảnh, sao nàng biết
ta là hạng phàm phu? " Phạm Văn khuôn mặt xạm ngắt, nhăn nhó vì xấu hỗ.

" Ở đời chẳng có kẻ nào tự nhận mình là phàm phu tục tử, cho nên huynh cũng
không cần phải cố làm gì ? ".

" Đúng, nói rất đúng, nếu Thích Phạm Văn kia tấu đàn có thể toát ra ý cảnh
thì bổn công tử đến đánh rắm cũng thành ý cảnh..Hắc Hắc " Bên dưới, tiếng
cười cợt, tranh luận càng ngày càng huyên náo.

" Xin các vị im lặng cho..Còn ai muốn bồi tiểu nữ một khúc chăng?.

Chúng nhân im ắng, đến mức tiếng ruồi muỗi bay qua cũng có thể dễ dàng nghe
rõ, không ai đủ bản lĩnh bước lên làm trò cười cho thiên hạ.

Vũ Khắc Điệp bất giác ngẫng đầu nhìn nàng, chân hắn không tự chủ được mà từng
bước, từng bước tiến lên trong vô thức.

Tuy ở giữa hàng trăm nam nhân, nhưng duy chỉ có mình hắn toàn thân toát ra cỗ
chính khí, cỗ tự tin ngút trời, cảm giác như hạc lạc vào bầy gà, như rồng
trong loài người ( Nhân trung chi long ).

" Cô nương có thể cho ta mượn cây Thanh Tuyết cổ cầm vừa rồi được chăng, ta
muốn dùng nó để đàn tặng nàng một khúc " Vũ Khắc Điệp nhã nhặn mở lời.

" Tại sao huynh biết trên tay ta là Thanh Tuyết cổ cầm? " Hồng Điệp kinh nghi
hỏi, ánh mắt đảo một vòng âm thầm nhận định, bởi trước mặt nàng là nam nhân
vô cùng tuấn mỹ, mày ngài mắt kiếm, mi thanh mục tú, trên cơ thể phảng phất
chút mùi vị thoát tục.

" Cây đàn này hơn vạn năm trước được Long Quân Chí Thánh dùng băng tuyết vĩnh
cữu trên Hoàng Liên Sơn mài khắc mà thành, ngài tặng nó cho Âu Cơ nương nương
, không ngờ trôi qua vạn năm cây cổ cầm này lại nằm trong tay nàng ".

Hồng Điệp bất giác rùng mình, lai lịch cổ cầm này không phải ai ai cũng biết
, chính nàng chỉ mới biết gần đây, trong cây cổ cầm cất giấu một bức tâm thư
của Long Quân Chí Thánh dành cho người trong mộng trước lúc phân ly.

" Huynh có thể cho ta biết đại danh được chăng? ".

" Ta họ Vũ, Vũ Khắc Điệp là tên ta ".

Hồng Điệp đôi tay ngọc bất giác run run, nàng thì thào nói : " Vũ Khắc Điệp !
chẳng lẽ là hắn, cái tên được người ta xưng tụng đệ nhất phá gia chi tử
chăng? Nhưng càng nhìn càng không giống ,thế nào ta lại thấy hắn quen thuộc ,
thấy gần gũi đến vậy?".

" Tên phế vật nhà ngươi, đỉa cũng muốn đeo chân hạc, ngươi hiểu biết cầm
nghệ sao?" Thích Phạm Văn cười cợt trêu ghẹo.

Vũ Khắc Điệp không mặn không nhạt bước lên cầu thang, mấy mươi hơi thở sau
hắn đã đứng bên cạnh giai nhân, mùi hương trinh nữ thuần khiết khiến trái tim
Vũ Khắc Điệp đập loạn xạ, hắn nhìn nàng, miệng nở một nụ cười ấm áp.

" Ta tặng nàng khúc " Nhân Trung Chi Long" của Long Quân Chí Thánh ".

" Mời chàng... " Hồng Điệp nhẹ nhàng đáp, trên đôi mắt đẹp là một tia chờ
đợi.

Vũ Khắc Điệp đặt tay lên cổ cầm, đôi bàn tay lướt trên dây đàn như mưa rào
rơi xuống đại địa, tiếng đàn nhẹ nhàng mà réo rắt, tựa thuyền nhỏ nhẹ nhàng
xuôi mái trên trường giang, rồi phút chốc sóng gió nổi lên, thuyền nhỏ chồng
chềnh, vật vã trong gió lớn.

Cầm khúc càng ngày càng mạnh mẽ, bay bỗng, như tiếng lòng của một chính nhân
quân tử, như khí chất của một bậc đế vương quân lâm thiên hạ, cỗ hạo nhiên
chính khí vang vọng.

Vũ Khắc Điệp nhắm mắt, toàn bộ tâm ý đặt vào tiếng đàn, hoài niệm cùng hồi
ức ào ạt kéo về, hắn chìm trong thế giới kỳ lạ.

Một đầu Kim Long vàng rực tỏa hào quang sáng chói huyễn hóa trên bầu trời ,
Kim Long bay lượn cửu thiên, tiếng long ngâm xé nát tâm thần chúng nhân.

Long ảnh hư ảo kia vậy mà khiến mọi người cảm thấy có một luồng uy áp như thái
sơn áp đỉnh, chúng nhân thậm chí còn muốn quỳ gối triều bái.

Hồng Điệp miệng đẹp mở lớn, tay ngọc dụi dụi đôi mắt, nàng hoàn toàn không
dám tin những gì đang diễn ra trước mắt, nàng một thân cầm nghệ đã đạt tới
cảnh giới đăng phong tạo cực.

Đây là lần đầu tiên Hồng Điệp tận mặt nhìn thấy một người chỉ dùng chưa tới
mấy hơi thở đã đàn ra ý cảnh, không những vậy, đây đâu phải là nhạc khúc tầm
thường.

Đây chính là khúc " Nhân Trung Chi Long" mà Thái Cổ Long Tổ một đời tâm đắc
,ngoài ngài ra, vạn năm qua chưa có ai làm được điều tương tự, nhưng hôm nay
nàng tận mắt nhìn thấy, Vũ Khắc Điệp kia, tên phá gia chi tử kia vậy mà chính
là một bậc cầm sư kỳ tài.

Nàng nhìn về hướng Vũ Khắc Điệp, hắn vẫn đang say sưa không dứt, tiếng đàn
dập dìu, réo rắt khiến lòng người có cảm giác lạc lõng, cô đơn và đau đớn
thấu tâm can.

Mấy mươi hơi thở sau tiếng đàn chợt im bặt, một giọt nước mắt lăn dài trên
khuôn mặt hắn nhẹ nhàng rớt xuống cổ cầm.

Hồng Điệp thảng thốt hét lên : " Hắn khóc?".


Mọi chuyện diễn ra như được ai đó khéo léo sắp đặt, Vũ Khắc Điệp có thể nhìn
thấu suy nghĩ của chúng nhân, cảm nhận từng chút biến hóa trên biểu cảm khuôn
mặt, thậm chí còn nghe được tiếng lòng.

Hoặc là bản thân hắn đang xem luân hồi của chính mình, cũng có thể luân hồi
đang kể cho hắn nghe chuyện xưa, tích cũ.


Đại Việt Tiên Đồ - Chương #6