Trận Chiến Trên Đường Lớn.


Người đăng: BkavVN

Chẳng ai có thể ngờ, lần gặp gỡ ngày hôm nay chính là nút thắt cho một mối
nghiệt duyên truyền kỳ kéo dài tận mãi về sau, mối nghiệt duyên này chấn động
toàn bộ tu chân giới, trở thành thiên tình sử lãng mạn bậc nhất thế gian.

Nhưng cũng chẳng ai có thể phân định rạch ròi đâu là lương duyên, đâu là
nghiệt duyên, bởi đơn giản thành thì là lương duyên, bại thì là nghiệt duyên
, nói cho cùng thành bại đều tốt, chỉ cần một khoảnh khắc bước qua đời nhau
đó cũng là duyên số, mà duyên bởi trời định, thành bại lại do người định.

Vậy nên mới có bài thơ.

Đoạn quá khứ không thể níu chặt lấy

Làm tắt ánh sáng hi vọng trong lòng

Trái tim vì ai trôi dạt tứ hải

Dài theo năm tháng biết tìm phương nào.

Gió xào xạc lay động, thôi thúc lòng

Phòng không nhung nhớ quên mất thời gian

Bờ mi vương lệ, nghẹn đắng khóe môi

Nguyện vì nàng tam sinh ái cuồng si.

Lạc hoa mãn thiên, say tiếng tiên cầm

Bên nhau ngân khúc, yêu quên đất trời

Sinh kiếp dễ vượt, tình kiếp khó tìm

Siết chặt tay đến hải giác thiên nhai.

Nếu yêu thương mãi cho người vương vấn

Ta nguyện đưa tay xua đi lệ này

Con đường bao xa, tam thế bao dài

Thề nguyện trọn kiếp địa lão thiên hoàng.

Nhân sinh hà tất phải lắm huy hoàng

Phù phiếm sau cùng cũng hóa thành không

Chỉ cần sinh kiếp có ta bên nàng

Ngàn sương vạn tuyết khó thể phai mờ.

Đường tình cần chi họa phác muôn màu

Cuồn cuộn phong vũ tay ta không rời

Lại thấy chân trời thắp sáng uyên ương

Bi thương đau khổ, vụt mất vô hình.


" Vũ Khắc Điệp " Nữ nhân che miệng kinh nghi hét lên một tiếng, cái tên này
rõ ràng nàng từng nghe qua, cũng không phải là vô tình hay trùng hợp, đơn
giản bởi vì hắn quá mức nổi tiếng, mười ba tuổi thi đỗ Trạng Nguyên, mười
sáu tuổi trở thành vị Võ Linh trẻ tuổi nhất toàn bộ quốc gia Đại Việt.

Nói không ngoa, Vũ Khắc Điệp chính là hình mẫu nhân tình trong mộng của biết
bao thiếu nữ, thậm chí đến thiếu phụ quá chồng, hay lão nương lão bà phóng
khoáng cũng đều không ngoại lệ.

" Thì ra hai ngươi không quen biết, tốt..Nhân tiện đây ta giới thiệu luôn ,
hắn là Vũ Khắc Điệp, tháng trước còn mang họ Lý đúng không ? Hắc Hắc ..Còn
nàng, đệ nhất mỹ nhân Phan Hồng Điệp " Vừa nói, thanh niên vừa đưa ngón trỏ
phân biệt chỉ về hướng hai người, như là bạn tâm giao lâu ngày gặp mặt nay
giới thiệu bằng hữu của mình, nhưng trong nụ cười có thể nhìn ra sự mĩa mai ,
châm biếm.

" Trần Minh, con rận đáng ghét, sao ngươi cứ bám theo bổn cô nương không
chịu buông hã ? Thật đúng là dai hơn đỉa " Hồng Điệp bỉu môi, cũng đanh đá
đáp lời.

Vũ Khắc Điệp trước sau vẫn giữ nụ cười trên môi, bản tính hắn xưa nay đều vậy
, dù kẻ xuất hiện trước mặt là ai thì cũng không thể khiến hắn mảy may động
dung một chút.

" Tiểu tình nhân, nàng theo ta trở về Trần gia hưởng vinh hoa phú quý đi ,
nàng muốn gì Trần Minh ta sẽ đáp ứng, làm tiểu thiếp vương hầu không tốt hơn
ca kỹ trong kỹ viện ? ".

" Đáng chết, cha ngươi Trần Phi Yến cũng nói với ta câu tương tự, theo ngươi
về Trần phủ chẳng phải bổn cô nương thành mẹ kế ngươi rồi sao ? " . Hồng Điệp
đắc ý cười.

" Khốn kiếp, một kỹ nữ cũng giám công khai xúc phạm công hầu, hôm nay dù cho
ngươi có muốn hay không đều phải theo ta về phủ chịu tội " Trần Minh khuôn mặt
xám như tro, ngượng ngùng quát tháo, vừa nói hắn vừa buông cánh tay to lớn
nắm lấy bả vai Hồng Điệp.

" Chậm đã...Dưới thanh thiên, dưới hàng ngàn con mắt, Trần Minh ngươi ức
hiếp một tiểu nữ nhân, đây là phong phạm người nhà hoàng thất sao ? " Vũ Khắc
Điệp trước sau trầm mặc lúc này cất tiếng.

"Haha..Nực cười, hoàng thất ta phong phạm thế nào không phải kẻ như ngươi có
thể tùy tiện phán xét, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ? Nói cho ngươi biết ,
từ ngày Lý gia sụp đổ thì trong mắt ta Vũ Khắc Điệp ngươi trước sau cũng chỉ
là sâu kiến, Võ Linh cảnh thì sao ? Đối với ta ngươi quá yếu ớt, yếu đến mức
không chịu nổi một kích ".

" Thật sao ? Ba mươi hai tuổi Võ Linh trung kỳ...Trong mắt ta ngươi ngược lại
chính là phế vật, Trần Minh ngươi lấy gì để khoe khoang ? " Vũ Khắc Điệp cười
cười, lạnh nhạt nói.

" Tốt, đã vậy hôm nay ta giết ngươi cho Lý gia đẹp mặt " . Trần Minh buông
vai Hồng Điệp, hai bàn tay nắm chặt nổi lên từng sợi gân xanh, hắn cắn răng
gằn lớn từng câu, từng chữ.

Dứt lời, Trần Minh dẫm chân lên mặt đất, phi thân lao tới, quyền pháp biến
hóa liên hoàn, cánh tay to lớn lại rắn chắc như đồng đen, ẩn ẩn còn phát ra
ánh sáng kim loại sắc bén, theo đó phong bạo từ bốn phía cuộn trào cuốn bay
đất bụi cùng lá khô xung quanh đường.

Dân chúng đang quan khán thấy tràng cảnh kia đều vội vàng lùi lại thật xa, e
sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng cũng có kẻ lớn gan không ngừng gào
thét :" Đánh đi..Đánh đi...Haha ".

" Ngươi...Cẩn thận " Hồng Điệp nhìn Vũ Khắc Điệp có ý nhắc nhở, nhưng cuối
cùng hai chữ ' cẩn thận ' định nói ra lại bị nàng nuốt mất, đôi mắt đẹp
thoáng long lanh, bàn tay nhỏ thon dài xiết chặt.

Vũ Khắc Điệp vẫn đứng im bất động, thậm chí mắt đều chưa chớp lấy một lần ,
khi quyền ấn kia còn cách đỉnh đầu hơn một thước, phong bạo điên cuồng cuốn
bay mái tóc đen dài đang xuề xòa trước mặt, hắn khẽ cười, sau đó cũng đánh
ra một chưởng, chưởng pháp xé gió mà đi, hai bàn tay cùng nhau va chạm một
chỗ, chỉ nghe đâu đó vang lên tiếng nổ thật trầm khiến cho không khí xung
quanh bị đốt cháy phảng phất mùi khét lẹt.

Hai thân ảnh trên đường lớn đồng thời lùi lại đến mấy chục bước chân, Vũ Khắc
Điệp chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt vị máu tươi, lục phủ ngũ tạng như bị ai
đó xốc ngược lên khiến hắn đầu hoa mắt choáng.

Trần Minh cũng không khá hơn, cánh tay hắn tê dại, đau đớn vô cùng gần như
hỏng mất, một kích thăm dò này chỉ là lực lượng nhục thân đơn thuần cho nên
hai bên bất phân cao thấp.

Trần Minh không nói lời nào, song thủ oanh mở, tựa như chiếc gọng kìm khóa
chặt bốn phía phương vị, nguyên khí cũng được thúc dục khiến cho thân thể hắn
lúc này được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu lam nhạt, hắn muốn một kích
tất sát, chân dẫm lên mặt đất làm đường lớn vốn được lát bằng vô số tấm đá
hoa cương cứng rắn cũng ầm ầm nứt vỡ.

Đứng trước thế công như vũ bão, Vũ Khắc Điệp không hề nao núng, hắn không
lùi mà tiến, miệng ngân nga hét dài :" Lưỡng nghi hợp nhất, long hổ quy
nguyên.

Một tiếng rồng ngâm, một hồi hổ khiếu như hư như thực phân biệt vang lên " Ầm
..Ầm " từng tràng thanh âm tựa sấm sét nổ vang trời, thân ảnh hai người lăng
không giữa hư vô tầm một thước độ cao đang không ngừng so chiêu số.

Dư lực cuốn ngược không khí, tràn về bốn phía khiến cho phong bạo càn quét
đánh đổ những gian hàng xung quanh, ngay cả gốc anh đào cổ thụ gần đó cũng
run lên bần bật, hoa đào lả tả bay theo chiều gió.

" Long Đao Bát Thức " Lúc này có tiếng hét dài, chỉ thấy một luồng ánh sáng
màu vàng kim rạch phá tầng không, Vũ Khắc Điệp bằng một bộ pháp quỷ dị không
ngừng né tránh công kích, thân thể hắn như u linh cấp tốc dịch chuyển, chúng
nhân chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh chồng chất lên nhau.

" Đi chết đi...Lăng ...Không ...Kình " Dứt lời một tia lôi điện màu tím sậm
bằng tốc độ khủng bố từ ngón trỏ của Trần Minh gào thét mà đến, đánh vào ngực
Vũ Khắc Điệp khiến hắn bay ngược về sau vẽ lên trên bầu trời một vòng bán
nguyệt tuyệt đẹp.

Hắn cũng không chậm hơn, Long Đao Bát Thức kịp thời thi triển, nguyên khí
trong cơ thể sôi trào lại hóa thành đao khí, từ cánh tay hắn chém mạnh về
phía hư vô.

Tức thì một luồng kim quang chói lòa như chia đôi trời đất đồng thời đánh lên
thân thể Trần Minh : " Ầm...Phoooc " Trần Minh cũng bay ngược về sau, trên
miệng máu tươi phun ra thành dòng, hắn va sập cánh cửa một tửu lâu bên đường
, không ngừng lại, tiếp tục xô ngã mấy dãy bàn, cuối cùng nằm vắt vẻo trên
bệ tính tiền, không biết sống chết thế nào.

Chỉ thấy khách nhân đang thưởng trà, đối tửu bên trong cuống cuồng chạy trốn
, chấn động quá lớn khiến một vài kẻ nhát gan trên tầng hai tưởng rằng đạo tặc
nào cả gan đánh vào kinh thành, không kịp suy nghĩ nhiều liền từ ban công
nhảy xuống đường chính, u đầu mẻ trán nằm la liệt trên mặt đất.

Lại nói đến Vũ Khắc Điệp, nơi vùng ngực phải có một vệt cháy đen, lớn bằng
bàn tay, do điện lôi thiêu đốt, từ đó da thịt không ngừng bong tróc lại tỏa
ra mùi thịt chín khét lẹt, khuôn miệng nhàn nhạt vết máu.

Hắn cố gắng chống lấy thân hình, nặng nề đứng lên nhưng không được bao lâu
thì vô lực ngã quỵ, lúc này có một bàn tay mát rượi nhẹ nhàng đở lấy hắn, cỗ
mùi hương thiếu nữ mê người tràn vào khứu giác khiến cho Vũ Khắc Điệp một giây
thanh tỉnh.

Lần đầu tiên trừ bỏ mẫu thân, hắn mới có cái cảm giác cận kề nữ nhân như vậy
, da thịt cọ xát vào nhau, đôi gò bồng đảo căng tràn phập phồng theo nhịp thở
, mặc dù đau đớn muốn chết Vũ Khắc Điệp vẫn gấp gáp lấy hơi, ho khan một
tiếng.

Hắn mở mắt nhìn Hồng Điệp, rồi ngưng thần cảm giác xuống phía dưới hạ bộ ,
thấy vẫn còn nguyên vẹn vội vàng thở dài, lúc sau nhoẻn miệng cười, ngất đi
trong vô thức.


Đại Việt Tiên Đồ - Chương #5