Hồng Điệp


Người đăng: BkavVN

Ngay hôm đó tại Lý phủ, gia nhân gở xuống tấm biển lớn trước đại môn, lúc
sau lại treo lên một tấm biển khác, trên đó đề hai chữ : ' Vũ Gia ', chuyện
này nhanh chóng được người dân trong kinh thành chú ý, bọn họ tụ tập thật
đông, không ngừng bàn luận cùng chỉ trỏ.

Việc Lý gia đổi họ qua một ngày mà ai ai cũng biết, nó vô tình trở thành câu
chuyện phiếm sau những cuộc trà dư tửu hậu, mỗi người một ý, tam sao thất
bản, có kẻ còn khéo léo thêu dệt thêm tình tiết ly kỳ, vậy mới nói : " Miệng
thiên hạ trong nhà ngoài ngõ đều tinh ".


Hôm nay giữa tháng, hạo nguyệt treo cao, ánh trăng bàng bạc phủ xuống mảnh
sân nhỏ Vũ gia lại xuyên thấu qua từng tán lá, vô tình in hằn trên mặt đất
những hình thù quái dị.

Gió lạnh quét ngang phát ra thứ âm thanh " ..u..u " trầm buồn, khiến cho
khung cảnh nơi này đã lắng đọng nay thêm phần tịch mịch, liêu trai.

Tại một hang động đá, bên ngoài, mấy chục ngọn non bộ to lớn được tạo hình
cầu kỳ xếp dài thành hàng, lại có tiếng suối chảy róc rách, dạ lan khoe
hương sắc trong đêm, sương mù quyện vào nhau la đà trên mặt đất, vừa nhìn
vào có cảm giác tựa lạc vào chốn thế ngoại đào viên.

Bên trong, Vũ Khắc Điệp đang xếp bằng ngồi trên mặt đất, từ mũi, hai đoàn
hắc bạch nhị khí phun ra nuốt vào tuần hoàn đều đặn, trên thân một tầng băng
hàn mỏng manh nhẹ nhàng bao phủ lấy, sương mai lắng đọng trên mái tóc được
ánh trăng chiếu rọi phát ra thứ ánh sáng nhu hòa như minh châu.

Hắn ngồi đó đã ba ngày nay, vô tình lạc vào một loại trạng thái thể ngộ mơ hồ
, Càn Khôn Kinh vận chuyển khiến cho nguyên khí đất trời bằng một trình từ nào
đó chậm rải vờn quanh lại theo hô hấp chen chúc không ngừng tiến nhập đan điền
, cứ mỗi một trăm lần hô hấp gọi chung là một tiểu chu thiên, ngàn tiểu chu
thiên tức một đại chu thiên.

Trong đan điền Vũ Khắc Điệp, nguyên khí lúc này như một dòng suối nhỏ, lấy
nước từ bốn phía làm chất dinh dưỡng, theo thời gian chầm chậm bành trướng ,
nguyên khí chính là tinh hoa thiên địa, thường nhân hô hấp để sinh tồn nhưng
hấp thu kia hoàn toàn là bản năng và không có chọn lọc, đương nhiên nguyên
khí dù thuần khiết đến mấy cũng có tạp chất, vậy nên Võ Tu chỉ lấy hắc khí
loại trừ bạch khí.

Đan điền nói trắng ra chính là một danh từ của đạo gia xuất phát từ văn minh
Hoa Hạ, vị trí dưới rốn cách ba phân có một nơi bí mật dùng để chứa đựng chân
linh, phân làm thượng, trung, hạ.

Võ Tu lợi dụng đan điền làm nơi dung nhập nguyên khí, tác dụng cường thân
kiện thể, càng gia tăng tu vị, ở một lúc nào đó khi nguyên khí đã bão hòa và
không thể chứa đựng thêm được nữa họ lựa chọn đột phá, lấy thượng, trung ,
hạ, ứng với sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ viên mãn của mỗi cảnh giới.

Từ nhất trọng đến tam trọng là sơ kỳ, tứ trọng đến lục trọng là trung kỳ, cứ
như vậy thất trọng đến cửu trọng là hậu kỳ.

Tu luyện đến Võ Tôn cảnh hoàn toàn có thể lăng không bay lượn như chim bằng ,
Võ Đế có thể phi thiên độn địa, sử dụng thần thông thuật pháp, chỉ một cái
lật tay khiến thiên băng địa diệt, về phần Võ Thánh, Võ Thần còn là khái
niệm mơ hồ khó giải thích.

Tương truyền Lý Thái Tổ vốn là võ tu phật gia, vị vua sáng lập ra nhà Lý đã
đạp lên đỉnh cao võ đạo, hướng tới cảnh giới Thần Võ Chi Vương trong truyền
thuyết, đằng vân giá vụ, hô phong hoán vũ, là đại năng chân chính, không
gì không làm được.

Ông dời đô từ Hoa Lư về kinh thành Thăng Long có rồng vàng đi theo hộ giá ,
mới đặt tên nơi này là Thăng Long, tức nơi rồng bay lên, triều Lý kéo dài
suốt mấy trăm năm an bình thịnh trị, cũng nhờ uy phong của ông cùng Võ Thánh
Lý Thường Kiệt mà nước Tống nơi Hoa Hạ nhiều lần lăm le xâm chiếm cuối cùng
đều bị đánh cho tan tác, cụp đuôi trốn chạy.

Nên mới nói Võ Tu lợi hại, có thể tùy ý xuất nhập bất kỳ đâu, lấy đầu kẻ
địch trong quân doanh đơn giản như ở chốn không người, nhưng kẻ trong võ đạo
lại không mấy quan tâm đến chuyện thế sự hồng trần chỉ một lòng truy cầu cực
hạn, truy cầu cái danh xưng Thần Minh trong truyền thuyết.

Ở đâu cũng vậy, anh tài đời đời xuất hiện tuy không dày đặc như lá mùa thu
nhưng hào kiệt xưa nay không hề thiếu, từ Triệu, Đinh, Lý, Trần hay Hán ,
Đường, Tống, Nguyên nơi phương bắc xa xôi, vô tình tạo dựng nên cái thế cục
khá cân bằng, đó xưng vương thì đây cũng vỗ ngực xưng bá một phương.

Lại nói Tống triều, đội quân Mông Cổ du mục nơi đại mạc đang lớn mạnh không
ngừng, càn quét trời tây, dã tâm bừng bừng đánh sang bắc Tống, khiến thành
Chương Dương lung lay sắp đổ.

Đại Việt cũng vì vậy mà nguy cơ sớm tối, Hốt Tất Liệt một vị Võ Thánh tàn ác
, hắn ta hung hăng lại hiếu chiến vô cùng, vó ngựa thảo nguyên sau chân hắn
đạp bằng một nửa trời tây.


Lúc này bên trong hang đá chợt phát ra động tĩnh lớn, nghe như có thứ gì đó
giòn tan vừa sụp đổ, theo sau là tiếng hét dài cuồng ngạo chất chứa mấy phần
đau đớn cùng thống khổ.

Mấy hơi thở sau, Vũ Khắc Điệp từ đó bước ra, dưới ánh trăng tờ mờ có thể
thấy toàn thân hắn mồ hôi ướt đẫm, tóc tai rối bời, nhưng tinh thần sáng
láng, đôi mắt tuệ mẫn lóe lên tinh mang trông ma mỵ cực kỳ.

" Võ Linh trung kỳ, một tháng này vô cùng vất vã " Vũ Khắc Điệp khẽ cười ,
hắn đẩy nhanh cước bộ đi dọc hành lang tiến vào tư phòng vừa đi vừa lẩm bẩm "
Vậy là kỳ hạn xuất kinh chỉ còn chưa đầy hai tháng, hơn nữa khảo hạch tuyển
chọn võ Trạng Nguyên vừa vặn ba năm, ba năm sau ta tự tin mình có thể đột phá
đến Võ Hoàng, thậm chí là Võ Tông cảnh ".

Lấy Vũ gia tình hình hiện tại thì điều mà hắn khao khát nhất lúc này chính là
thực lực, dùng thực lực để nói chuyện hơn thua phải trái, lấy thực lực để
bảo hộ thân bằng quyến hữu.

Ở cái thế giới cường giả vi tôn này thì thực lực quyết định tất cả, nắm đấm
của ngươi to hiển nhiên danh khí lớn, quyền uy lớn, ngược lại ngươi yếu
nhược tất bị thế nhân đè đầu cưỡi cổ.

Ngươi nếu mạnh mẽ đến độ có thể quát tháo phong vân há lại để vương uy vào mắt
? Há lại để vương quyền vướng chân ? Nhân sinh muôn hình vạn trạng, mỗi người
đều có lý tưởng riêng cho mình, nhưng chung quy vẫn không thể xa rời thực tế
, tham vọng hay khao khát, thất tình lục dục ai mà chẳng có, nhưng chỉ cần
nắm giữ thực lực lực trong tay xem như đã nắm trọn nhân sinh một kiếp người.


Sáng hôm sau, trên đường lớn Vũ Khắc Điệp đang ung dung đi bộ, nhìn quanh
thị thành đông đúc phồn hoa cũng đủ khiến trái tim hắn một giây thất lạc : "
Chỉ còn hai tháng...Thật sự phải rời xa chốn này sao ? ".

Đang lan man suy nghĩ, vai hắn vô tình đụng phải một vật cực mềm mại lại căng
tròn như bong bóng nước, ngẫng đầu nhìn lên, trước mắt Vũ Khắc Điệp lúc này
là một nữ nhân kinh diễm, nàng trạc tuổi hắn, mày ngài mắt phượng, đôi môi
đỏ thắm, làn da trắng tinh như tuyết, trắng đến độ có thể nhìn ra từng mạch
máu đan xen trong cơ thể.

Nữ nhân ngại ngùng hét lên một tiếng, thanh âm ngọt ngào dễ nghe như tiếng
chuông bạc ngân nga :" Ngươi không có mắt sao ? Đáng chết... Dám đụng chạm bổn
cô nương...Hừ..hừ ".

Nàng nhăn nhăn mũi ngọc, dứ dứ nắm đấm nhỏ trước mặt hắn, Vũ Khắc Điệp vội
định thần, lại quan sát nàng thêm một chút sau đó cười hiền :" Xin lỗi tiểu
thư, vãn sinh không cố ý.. Chỉ là thẩn thờ đôi chút nên vô tình đụng chạm ".

" Nàng quá đẹp, ngoại trừ mẹ cùng Chiêu Thánh Hoàng Hậu, ta chưa từng gặp
qua nữ nhân nào đẹp đến như vậy, nếu có thì chính là bức tượng ngọc Điêu
Thuyền trong phòng khách " Vũ Khắc Điệp âm thầm nhận định, hắn mặc dù trước
sau đạo mạo trang nghiêm, thư sinh nho nhã, nhưng đứng trước vẻ đẹp kiêu sa
thì cũng không thể nào ngăn cản máu nóng trong cơ thể cuộn trào.

Thế nên cổ nhân mới có câu : ' Phù Dung thẹn kém sắc, Trúc Liễu kém mảnh mai
' là để miêu tả vẻ đẹp này.

Thấy đối phương không chịu rời bỏ ánh mắt khỏi thân thể mình, nàng dẫm dẫm
chân e thẹn :" Đáng chết.. Lại còn dám nhìn ta bằng ánh mắt đó ? Tiểu tử ngươi
biết bổn đại cô nương là ai không ? ".

" Là ai ?" Vũ Khắc Điệp thích thú cười.

Lúc này đằng xa có tiếng xe ngựa cùng bước chân quan binh ầm ầm kéo tới, bên
trên bước xuống một thanh niên cao lớn, hắn cực kỳ tuấn lãng nhưng đôi mắt
thâm quầng, nhìn không có vẻ gì chính nhân quân tử.

" Ta cứ tưởng là ai cản đường...Hóa ra là Vũ Khắc Điệp tiểu nhi... A ...Còn có
Hồng Điệp cô nương, Haha quả thật may mắn, có lẽ hôm nay ta bước ra khỏi nhà
bằng chân phải rồi ".

" Hồng Điệp...Nàng là Phan Hồng Điệp, đệ nhất mỹ nhân kinh thành " Vũ Khắc
Điệp kinh nghi, hét lên thảng thốt.


Đại Việt Tiên Đồ - Chương #4