Vu Oan Giá Họa


Người đăng: BkavVN

" Ngài nói ta dùng Long Đao Bát Thức giết chết Đỗ Minh Lâm ? Chưa nói đến
chuyện ngài lấy cái gì để khẳng định, ta lại hỏi, nếu Vương gia là kẻ thủ ác
ngài sẽ dùng một đao đoạn tuyệt sinh mệnh đối phương hay là để lại cho hắn một
chút hơi tàn rồi sau đó tố cáo chính mình ? ".

Lý Khắc Điệp cười cợt, ngôn từ sắc bén, khí độ nho nhã cộng với bộ quan phục
trên thân khiến hắn càng nhìn càng không giống một thiếu niên.

Đứng trước bách quan, đứng dưới long uy, dưới sự định tội của người khác ,
hắn vẫn không có lấy một cái nhăn mày hay chớp mắt, vẫn ung dung thong thả
như thường.

" Đỗ thượng thư, ngài nói con trai mình bị một đao giết chết ? Ta muốn thấy
thi thể hắn, hơn nữa, Pháp Y Viện xưa nay ăn bổng lộc của vua cũng nên để
bọn họ làm việc, sau khi giám định tử thi lại quy kết cũng chưa muộn ".

" Đúng, để Pháp Y Viện giám định tử thi sau đó quy kết " Bên dưới có lác đác
vài người lên tiếng, nhưng thanh âm nghe ra có phần hơi rụt rè.

" Từ trước tới giờ là các ngươi chất vấn, con trai ta biện minh, được rồi ,
đến lúc này ta cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện, bổn vương tuy là hoàng thất
cựu triều, đối với tân triều không công, không trạng, nhưng Lý gia cũng
không phải quả hồng mềm cho các ngươi muốn nắn sao thì nắn " Lý Khâm lớn giọng
quát.

Đúng như lời Lý Khắc Điệp nói, Lý gia lắm kẻ không vừa mắt, mặc dù Trần Cảnh
không mang ác ý thì hoàng thất Trần tộc cũng không để cho bọn họ dễ dàng sống
yên ổn, như cái bia tập bắn, từ nay chỉ cần một chút sơ suất hẳn phải chịu
cảnh bách tiển xuyên tâm, vạn kiếp bất phục.

Trần Cảnh trên cao long nhan thoáng chút trầm mặc, vừa mới đăng cơ việc nước
còn chưa ổn định, hắn thật sự không muốn nội triều nảy sinh đấu đá tránh cho
thị phi không đáng có, nhưng làm quân vương một nước hắn há không hiểu đạo lý
: ' vua chỉ có thể quản quốc sự khó quản nhân tâm '.

Hơn nữa chính trường cũng không khác nơi hậu cung, lắm mưu ma chước quỷ ,
chuyện kéo bè kết cánh, triệt tiêu những kẻ cản đường, những người không vừa
mắt chung quy là lẽ thường tình, thế nhân mặt ngoài thì nhìn nhau bằng nhãn
quan, nhưng lại đối đãi bằng tâm cơ.

" Hoàng thúc ! Người thấy thế nào " Trần Cảnh đưa mắt nhìn Trần Thủ Độ rồi nhẹ
nhàng hỏi, hắn mặc nhiên là vua một nước nhưng mọi chuyện từ bé đến lớn đều
phải thông qua ý kiến vị Thái Sư, hoàng thúc này, dù sao thì cũng là một tay
lão đặt Trần Cảnh lên ngai vàng.

Trần Thủ Độ suy tư đôi chút, cánh tay gầy guộc bóp bóp lên cái trán nhăn nheo
: " Được rồi, cho quan pháp y giám định đi ".

" Muôn tâu thánh thượng, muôn tâu Thái sư, vãn sinh muốn được giám định tại
nơi này, dưới long nhãn, dưới hàng trăm cặp mắt, để xem thực hư thế
nào...Vãn sinh không sợ nhất nhất, chỉ sợ vạn nhất, nếu kẻ khác đã cố ý vu
khống tất nhiên đã tính đến bước này, ta tất nhiên sợ lòng người hiễm ác ".


Thời gian trôi qua tầm nửa nén nhang, dưới vạn chúng chú mục, dưới sự hiếu
kỳ của bá quan, cuối cùng thi thể Đỗ Minh Lâm cũng được đưa đến, hắn tím tái
co quắp nằm trên chiếc cáng lớn được phủ bằng vải trắng.

Sau khi gỡ xuống tấm vải có thể nhìn thấy một vết thương kéo dài từ cổ xuống
đến bả vai, huyết dịch theo đó không ngừng chảy, miệng vết thương rất lớn
nhưng lại gọn gàng, chứng tỏ hung khí phải là một vật vô cùng sắc bén.

Pháp Y vào cuộc, bằng những thủ thuật cùng nghiệp vụ chuyên môn, tử thi
nhanh chóng được mổ xẻ, phân tích kỹ lưỡng.

Lý Khâm đứng ngồi không yên, Đỗ Hiền, Trần Khiêm lại âm trầm bất định, bá
quan mổi người một sắc thái riêng biệt, Trần Cảnh cũng từ trên long tọa đi
xuống chăm chú quan sát, Trần Thủ Độ thì nhắm mắt dưỡng thần dường như không
có chút gì quan tâm đến thế sự.

Lý Khắc Điệp ung dung nhàn nhã, hắn đặc biệt chú ý đến vết thâm tím trên cổ
tử thi, mặc dù ai đó đã cố tình bôi lên phấn trắng hòng che dấu, nhưng một
chút thủ đoạn kia cùng tác phong làm việc cẩu thả của đối phương há có thể qua
mắt được một kẻ am tường như hắn.

Lại qua thêm một canh giờ, lúc này vị quan pháp y mới lên tiếng :" Muôn tâu
thánh thượng, theo như triệu chứng bên trong, tử thi chảy máu thanh quản ,
gảy sụn giáp, thanh khí quản, bầm dập vùng cơ ngực, cơ bả vai lại có huyết
dịch trào ngược, có thể phán đoán Đỗ công tử chết do nghẹt thở, nhưng đây
cũng chỉ là phán đoán ban đầu, cần có thời gian kiểm chứng để khẳng định ".

" Vương Pháp Y, thứ ông cần tìm phải chăng là triệu chứng bên ngoài ? " Vừa
nói Lý Khắc Điệp vừa tiến đến bên cạnh tử thi, dùng một miếng vải có tẩm dầu
đốt, nhẹ nhàng lau lên vùng cổ.

" Ông nhìn xem vệt tím đen này, đây có phải là rãnh treo ? Nó được người ta
dùng phấn sáp khéo léo che đậy, từ bề rộng rãnh treo kia có thể khẳng định Đỗ
Minh Lâm chết do tự mình thắt cổ bằng một sợi dây thừng khá lớn..Vương Pháp Y
! Ta nói đúng hay sai ? " Lý Khắc Điệp trước sau như một, khí độ vô cùng trầm
ổn.

" Lý Trạng Nguyên quả thật tinh tường, đúng... Thứ ta cần tìm chính là triệu
chứng bên ngoài " Vương Pháp Y ngừng đôi chút, sau đó lại cất lời.

" Muôn tâu thánh thượng, vi thần cam đoan Đỗ công tử chết do treo cổ tự sát ,
cũng khẳng định có kẻ muốn nhân cơ hội này vu oan giá họa, mượn đao giết
người, nếu nói vết chém kia là chí tử và hung thủ sau khi chém chết nạn nhân
lại treo cổ tử thi ngụy tạo hiện trường thì mặc định vệt bầm tím do rãnh treo
kia không thể rõ nét cùng đều đặn, tự nhiên một cách bất bình thường như vậy
được ".

" Hàm hồ... Làm sao ngươi biết con trai ta không phải bị người khác giết chết
rồi đem treo cổ ? Phải chăng Vương Pháp Y ngươi cùng Lý gia là một ruột ?" Đỗ
Hiền giận dữ quát tháo, hai khối thịt mỡ trên mặt khẽ đung đưa, trên trán mồ
hôi lấm tấm.

" Buồn cười, chẳng phải ông cùng Đông Nhạc vương khẳng định Đỗ Minh Lâm trước
khi tuyệt khí đã nhắc đến tên ta ? Vết thương sâu như vậy đến cả xương sống cổ
cũng bị tổn thương, nếu là ta ắt hẳn phải chết ngay lập tức.

Hơn nữa, một kẻ treo cổ đến tím tái, co quắp thế kia lại đủ khí lực để vạch
trần hung thủ sao ? Luận điệu của hai người trước sau không đồng nhất.

Vãn sinh chưa nói đến chuyện biện minh cho chính mình, nhưng với những bằng
chứng mà Pháp Y đưa ra thì các người lấy gì để khẳng định ta là hung thủ ? ".

Lý Khắc Điệp trầm giọng, bản thân hắn biết từ ngày Chiêu Hoàng thoái vị, Lý
gia trên dưới nguy cơ tứ phía, đừng nói chỉ một tội danh mà ngay cả trăm ngàn
cái đại tội cũng đều có thể quy chụp, hắn bất bình, hắn thực sự động sát tâm
nhưng đành nuốt nghẹn vì có nói gì thì thế sự cũng đã đổi ngôi, càng nói càng
gây thêm hiềm khích, càng sâu thêm thù hận.

" Đúng ! Đỗ gia cùng Trần Khiêm muốn vu oan giá họa hòng triệt tiêu Lý gia ta
, chuyện này không thể dễ dàng cho qua, đã vậy thì truy xét ngọn ngành, làm
rõ mọi chuyện " . Lý Khâm hùng hỗ, cả giận mà quát tháo.

" Cha...Ngươi bình tĩnh " Lý Khắc Điệp đảo mắt một vòng, nhìn lên Trần Cảnh
cùng Trần Thủ Độ trên cao, một lúc sau mới chắp tay, cúi đầu nhẹ nhàng nói.

" Muôn tâu thánh thượng, muôn tâu Thái Sư, mọi chuyện đúng sai thế nào hẳn
hai vị đã nhìn rõ, Lý gia không muốn cùng người khác tranh đoạt, xưa nay mặt
trăng lặn mặt trời mọc ngàn đời vẫn vậy, chuyện quốc gia đổi chủ, triều đại
đổi tên vốn là lẽ thường tình, chúng ta không mang hùng tâm càng không đủ
tráng khí để thay đổi vận mệnh đất nước này "

Ngừng một chút hắn đưa mắt nhìn Đỗ Hiền :" Đỗ thượng thư ! Tâm tư của người
làm cha bản thân bất cứ ai đều rõ, ngươi mất con là chuyện đáng đau buồn ,
nhưng cũng không nên vì chút tư thù mà dồn người khác vào tử lộ.

Còn chuyện Lý gia đổi họ là chuyện riêng của gia tộc, giang san còn có thể
đổi thì ai nói họ tên không thể đổi, luật pháp nào ngăn cấm chúng ta đổi
thành họ Vũ ? Gia phả từ nay viết lại, cha ta ... Vũ Khâm còn ta Vũ Khắc Điệp
" . Thanh âm vang vọng toàn bộ đại điện, đánh vào tâm thần chúng nhân, khi
thì chậm rải nhẹ nhàng, lúc cao trào lại như thủy triều cuốn ngược.

Trần Thủ Độ chợt mở mắt, từ bên trong một luồng hàn ý lạnh băng bộc phát
nhưng ngay lập tức bị ông ta thu liễm " Kẻ này tuổi trẻ nhưng tâm cơ thâm trầm
, khí chất lại vững như thạch bàn, nếu như chấp nhận vận mệnh, một lòng
trung tâm tất nhiên là nhân tài đời này khó kiếm, còn nếu mang tâm tư phục
quốc ắt sẽ trở thành đại địch trong tương lai " Trần Thủ Độ Âm thầm đánh giá.

" Chuyện này tại đây kết thúc, tân triều vừa dựng, ai đúng ai sai không cần
suy xét " Lão đạm mạc cất lời sau đó khó khăn chống gậy rời đi.

" Cung tiễn Thái Sư " Chúng nhân ngay lập tức cúi đầu hô vang.

Trần Cảnh đứng lên khỏi ngai vàng, phẩy tay hai cái, cũng được cung nữ dắt
vào bên trong để lại phía sau một thanh âm phiêu đãng :" Bãi triều ".


Đại Việt Tiên Đồ - Chương #3