Sách Cổ (hạ)


Người đăng: mranex

Quyển sách vẫn giống như lần đầu tiểu An nhìn thấy nó, vẫn dáng vẻ cổ xưa, vẫn
không có danh tính, hoàn toàn là những chuỗi kí tự đan xen với nhau mà tạo
thành. Các ký tự như có sức sống riêng, bị cưỡng ép kết hợp lại với nhau làm
chúng lúc nào cũng tỏa ra một tầng ức chế chi ý.
Thần thức của tiểu An tĩnh lặng một bên Cửu Long Tỷ quan sát nhất cử nhất động
của quyển sách kia. Sau khi bị ngọc tỷ làm lộ diện, quyển sách không còn nơi
nào để lẫn trốn liền tức tốc di động. Các kí tự bên ngoài chuyển động theo một
trình tự nhất định với tốc độ chóng mặt tạo ra một cổ động lực khiến cả quyển
sách di động. Thấy động, Cửu Long Ngọc Tỷ phóng ra mấy cái xúc tua hoàng kim
sắc lao tới hòng trói buộc cổ thư kia, nhưng cổ thư không hề thúc thủ chịu
trói, nó liên tục biến ảo trong não hải tiểu An, hết bay qua trái rồi lượn qua
phải, bay cao rồi lại xuống thấp, không ngừng trêu đùa với ngọc tỷ.
Tiểu An không đứng xem nữa, hắn quyết định sẽ giúp ngọc tỷ một tay thuần hóa
quyển cổ thưa kia, vì trong bản nội nó chứa đựng cả ba thuật pháp nghịch
thiên, chỉ cần thuần hóa được nó thì không gì là không thể thực hiện. Thay vì
đứng một bên như lúc nãy, tiểu An bắt đầu diễn hóa thần thức của bản thân,
biến mười ngón tay trở thành mười cái xúc tu trong suốt rồi lập tức hỗ trợ
hoàng kim xúc tu của ngọc tỷ đuổi bắt cổ thư.
Nhận thấy kẻ địch tăng lên, cổ thư phẫn nộ rung lên một hồi rồi tăng tốc,
phóng hết tốc độ nhằm thoát khỏi truy bắt của tiểu An và ngọc tỷ. Nó xoay xoay
giữa không trung rồi tấn công vào một điểm, định phóng ra khỏi não hải tiểu An
nhưng Cửu Long Tỷ đã cao tay hơn một bước, nó tỏa định uy áp hoàng kim ra trám
đầy từng ngõ ngách của não hải, biến nơi này thành một siêu cấp hầm ngục. Chạm
phải tầng uy áp hoàng kim kia, cổ thư thân thể búng một cái rồi lại tiếp tục
chạy vòng quanh não hải, dường như tầng uy áp kia đã làm nó bị thương.
Tiểu An cũng không ngơi tay, một mặt dùng thần thức gây áp lực với cổ thư, mặt
khác cái xúc tua từ tay hắn tỏa ra phối hợp một cách nhịp nhàng với xúc tua
ngọc tỷ, chặn đường tấn công cổ thư. Kể từ lúc chạm phải hoàng kim uy áp, tốc
độ cổ thư đã chậm lại không ít, các xúc tu thần thức đã đuổi kịp nên các đòn
tấn công liên tiếp được phóng ra, mỗi lần nhận thương tổn, cổ thư lại rung lên
một cái, tốc độ lại càng giảm thảm hại.
Sau một hồi đòn roi vô số, cổ thư dường như chịu không nổi nữa, nằm yên giữa
không trung mà thoi thóp. Thấy vậy, tiểu An mới thu tay về, ngọc tỷ cũng thu
hồi uy áp cùng xúc tu hoàng kim sắc lại. Tiểu An lập tức bay đến cổ thư đang
nằm yên kia, chợt nó vùng dậy, định phóng ra khỏi tầm kiểm soát mà chui ra
khỏi não hải. Tiểu An thất thần.
- Không!
Nhưng cổ thư nào ngờ, tiểu An thì dễ qua mặt là quá dễ đoán, còn trước mặt Cửu
Long Tỷ, tạo vật của thiên địa thì làm sao có thể chạy trốn dễ dàng như vậy,
ngay khi cổ thư vừa vùng lên, một luồng hoàng kim sắc ánh sáng mỏng như cây
kim bắn thẳng vào cổ thư. Vừa chạm phải tia sáng, cổ thư vô lực rơi xuống rồi
nằm yên tại một khoảng không trong não hải. Cửu Long Tỷ cũng ngừng tỏa ra ánh
sáng, chầm chậm ngừng quay rồi quay về một góc trong não hải mà yên tĩnh tại
đó.
- Thành công rồi.
Tiểu An mừng rỡ la lên, chợt, cổ thư lại lần nữa có động tĩnh. Từ thể nội của
cổ thư bỗng chốc có một luồng ánh sáng phóng ra rồi bao trùm lấy chính nó,
xong từng trang sách như có gió thổi qua, lật mở liên tục. Rồi, một tiếng ho
khan cất lên, từ giữa quyển cổ thư, một nhân ảnh màu vàng kim bước ra, rồi quỳ
gối xuống đất phun ra vài ngụm ánh sáng màu vàng, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
- Mẹ nó chứ!
Nhân ảnh đó quẹt miệng, đứng lên tức giận nhìn tiểu An.
- Mẫu thân nhà ngươi, có cần quá tay như vậy không hả?
- Ta?
Tiểu An giật mình, tay chỉ vào bản thân. Nhân ảnh kia tức giận hừ lạnh.
- Không phải tên chó chết nhà ngươi thì ai? Ở đây còn ai đả thương ta hả, mẹ
kiếp.
Bị mắng một hơi, tiểu An không đứng yên nữa, ngay lập tức bật lại.
- Hừ, trước mặt thiên tử mà dám làm trò, đáng đời.
- A cái tên tiểu tử không biết sống chết này, mi biết bổn vương là ai không
mà dám cãi lại ta?
Nhân ảnh mang theo vẻ tức giận cùng cao ngạo tiến lại gần thần thức của tiểu
An, khi hắn di chuyển, quyển cổ thư cũng bay theo dưới chân hắn.
- Thế ngươi biết ta là ai không mà dám xỉ vả ta?
Tiểu An không nhượng bộ, ngước mặt lên mà cãi nhau với nhân ảnh kia.
- Á à tên này khá lắm, nói, ngươi là cái giống gì mà dám cãi ta?
- Ngươi nói trước, nơi đây là địa bàn của ta.
Thấy tiểu An cứng rắn quá, nhân ảnh kia cũng có chút nhượng bộ, hắn lùi lại
một chút, mặt cao cao tại thượng phun ra một tràn.
- Ta là đỉnh phong cao thượng thần võ anh minh vô địch siêu cấp đẹp trai, là
vương của vạn pháp, là khởi nguyên của mọi thứ công pháp, pháp thuật tầm
thường của nhân tộc các ngươi đấy, đã sợ chưa hả?
Tiểu An hơi giật mình, tên này quả thực vô cùng tự sướng và ảo tưởng. Ngay lập
tức, hắn triệu hoán Cửu Long Ngọc Tỷ đến bên cạnh, tay cầm ngọc tỷ, hắn hướng
nhân ảnh kia mà nói.
- Tên ta không dài như ngươi, ta cũng không oai phong như ngươi, nhưng ta là
thiên tử, ngươi đã biết danh ta còn không mau quỳ xuống!
Trông thấy ngọc tỷ liên tục phát ra những sóng ánh sáng hoàng kim sắc mang
theo uy áp rợn người, nhân ảnh cảm thấy hơi lành lạnh từ nội thể. Mỗi lần bị
sóng ánh sáng kia quét ngang, uy áp kỳ bí kia lại trấn áp hắn một cái, càng
nhiều lần bị quét ngang, ý thức hắn càng hiện lên một nỗi sợ vô hình. Hắn run
run trả lời tiểu An.
- Tiểu… tiểu huynh đệ… có thể cất… cái kia không?
Tiểu An cười ha hả, xoa xoa ngọc tỷ trên tay.
- Ha ha, ngươi đã sợ rồi sao? Còn không mau…
Tiểu An gắt lên, mắt bắn ra quang mang hoàng kim lạnh lẽo.
- Quỳ xuống!
Cửu Long Ngọc Tỷ tuân theo ý chí của hắn, phóng ra uy áp kinh khủng chấn áp
nhân ảnh cổ thư kia. Nhân ảnh kia lúc nãy vừa bị đả thương, lúc này lại bị uy
áp phóng tới, nhất thời không thể chống đỡ được, lập tức quỳ rạp xuống.
- Không… không phải… là nó chứ…
Trong hắn lúc này hiện lên vô cùng vô tận kí ức, hắn đã từng là vương của vạn
pháp, là vị thần cao cao tại thượng, nhưng hắn đã gục ngã, đã bại trước thứ
kia, trước những người mang theo thứ kia. Cuối cùng, nhân ảnh đang quỳ rạp
dưới đất khó khăn nói ra.
- Thần, Đế Vương Đấu Pháp, ra mắt bệ hạ.


Đại Việt Thiên Đế - Chương #27