Sách Cổ (thượng)


Người đăng: mranex

Vác bao tải dược liệu trên lưng, một đường tiến thẳng, không bao lâu sau đại
môn Tiêu gia đã hiện ra trước mắt tiểu An. Tuy vẫn là cổng lớn đó, vẫn là tòa
biệt viện đó, tuy nhiên lúc này nhìn từ ngoài vào đã khác hẳn.
Đại môn được tu sửa một cách kỳ công, hai cột trụ màu nâu đất đã được sơn lại
màu đen bóng loáng, trên thân khắc thêm hai con rồng uốn lượn phóng thẳng lên
trời, biển hiệu Tiêu gia to lớn được hai đầu phượng hoàng mang lên trên mình,
cả hai đều xõa ra bộ lông vũ đầy màu sắc và đẹp hoàn hảo. Cánh cổng được dát
lên một lớp kim loại sáng bóng, hai tay nắm cửa được gắn vào hai cái đầu kỳ
lân màu bạc, vô cùng tinh xảo.
Không khỏi trầm trồ một chút, tiểu An bước vào bên trong, hắn không còn nhận
ra căn biệt viện hắn mua lúc trước nữa, mọi thứ gần như được sửa sang lại hoàn
toàn, lại còn nâng lên một đẳng cấp khác, đẹp đẽ đến kì lạ. Con đường chính
vốn chỉ có lót đá, nay được gắn thêm các hàng sỏi màu xanh ngọc bích xen kẽ
giữa đá cũ, cây xanh hai bên đã được cắt tỉa, uốn nắn thành những hình dạng vô
cùng đẹp mắt. Các tòa phòng ốc thì không thể chê vào đâu được, sau khi được
lau dọn, sơn sửa lại từng chỗ hư hỏng, chúng còn được trang trí thêm nhiều
hình thù điêu khắc vô cùng tinh tế và hoàn mĩ. Đây quả thật không phải là căn
nhà mà tiểu An đã mua lúc trước, chắc chắn hắn đã vào nhầm nhà, nơi đẹp đẽ này
đâu thể chỉ đáng giá vài ngàn lượng vàng được.
Định quay lưng bước ngoài, tiểu An bị hai giọng nói quen thuộc làm khựng lại.
- Gia chủ, người đã về.
- Gia chủ đã về.
Thì ra là Tiêu Phi, Tiêu Phỉ, hai tiểu tử nô lệ được hắn cưu mang và nhận Tiêu
Thiên làm sư phụ. Nghe thấy tiếng gọi của cả hai, hắn mới chắc chắn rằng mình
không đi nhầm nhà, liền một mạch tiến vào đại sảnh. Phía trong đại sảnh, Tiêu
Thiên đã ngồi đó uống trà, còn hai tên kia thì đang đứng một bên hầu hạ. Trông
thấy tiểu An, Tiêu Thiên cúi đầu một cái.
- Gia chủ.
- Ừm, nơi này sao lại khác như vậy?
Tiêu Phi nhanh nhảu.
- Gia chủ gia chủ, là công của Trình thúc, quả thực là vô cùng lợi hại.
Tiểu An gật đầu một cái, hướng Tiêu Thiên nói.
- Tiêu Thiên, đây là bốn mươi phần dược liệu ta đã dùng hết số tiền ngươi đưa
để mua, ngoài ra tin tức ngươi cần cũng đã có đủ.
Tháo bao tải dược liệu sau lưng xuống, tiểu An mới đưa túi trữ vật cho Tiêu
Thiên.
- Theo như ta được biết, Hoàng gia, Ninh gia, Lý gia, ba gia tộc chuyên trồng
dược liệu này là nguồn dược chủ yếu của Lưu gia.
Tiêu Thiên gật đầu, tay cầm ra bốn tờ thiếp bạc, sau đó điền lần lượt tên của
Hoàng gia, Lý gia, Ninh gia vào ba tờ thiếp bị trống tên, còn tờ cuối cùng đã
có sẵn tên của Lưu gia. Xong xuôi, Tiêu Thiên đưa cho Tiêu Phi Tiêu Phỉ mỗi
đứa hai tờ, nói.
- Hai con biết phải làm gì rồi chứ? Tốc độ nhanh nhất phát hết cho ta.
- Vâng.
Cả hai đồng thanh rồi chạy thẳng ra đại môn rồi biến mất trong dòng người Tinh
Cương thành.
- Tiêu Thiên, đó là?
Tiêu Thiên cười cười, miệng hớp một ít trà.
- Bệ hạ không cần lo nghĩ gì nữa, ai cần trừng phạt thì sẽ trừng phạt, việc
cuối cùng thần cần nhờ bệ hạ là sau khi tuyển chọn ở võ đường xong, xin bệ hạ
mang vị bằng hữu kia tới đây.
Không hỏi nhiều, tiểu An gật nhẹ đầu.
- Được, ta tin tưởng ngươi.
Vừa định quay đi, hắn chợt nhớ ra còn một chuyện phải nhờ Tiêu Thiên.
- Tiêu Thiên, Đế Vương…
Tiêu Thiên chợt mỉm cười, nói với hắn một câu nói vô cùng khó hiểu.
- Đế Vương Thông Thiên, thiên địa không có khoảng cách, Đế Vương Đấu Pháp,
vạn pháp quy nhất, vạn pháp giải khai, Đế Vương Chi Đạo, tùy tâm thiên tử.
Nói xong, hắn thở ra một hơi, lắc đầu rồi nói.
- Thần chỉ có thể giúp đến đây thôi.
- Ta biết rồi.
Tiểu An gật nhẹ đầu rồi rời khỏi đại sảnh, dù không phải câu trả lời hắn mong
đợi, nhưng hắn không nản chí, cố gắng ghi nhớ lại câu nói kia của Tiêu Thiên
rồi một mình về sân đất sau phòng, bắt đầu tĩnh tâm củng cố cảnh giới.
Hắn khoanh chân ngồi trên sân, nhắm mắt tĩnh thần, dẫn toàn bộ tâm trí vào
việc cảm nhận linh khí thiên địa. Từng dòng từng dòng linh khí nội thể lẫn
linh khí thiên địa đang dao động dần hiện rõ ra trước thần thức của hắn.
Ở cảnh giới Linh Sĩ, chủ yếu là khai phá bát mạch của cơ thể, kích hoạt hệ
thống tuần hoàn linh khí của cơ thể. Tuy là khai phá bát mạch, nhưng đan điền
vẫn chưa được khai thông, chưa được hiện ra cho nên vẫn chưa có thể hấp thụ
linh khí vào cơ thể để thuần dưỡng mà chủ yếu là làm cho cơ thể quen với việc
hấp thụ và vận chuyển linh khí tuần hoàn. Hiện tại, tiểu An đã đả thông năm
mạch, tức là đã đạt trình độ Linh Sĩ ngũ trọng, đã cơ bản nắm vững phương pháp
thở ra hít vào linh khí như dưỡng khí bình thường, tuy nhiên do hắn sống mười
mấy năm trong rừng, không có một công pháp hoàn chỉnh để tu luyện nên việc hấp
thụ và vận chuyển linh khí chỉ là bản năng, không có bài bản cho nên hiệu quả
vô cùng nhỏ bé.
Nhưng bây giờ đã khác, trong tay hắn là ba bộ thiên giai Thánh cấp thân pháp,
công pháp và loại kia không rõ cho lắm, tuy nhiên cả ba đều là những thứ cao
cao tại thượng, thậm chí đưa cho một tên phế nhân cũng có thể giúp hắn hùng bá
một phương. Tuy nhiên, tiểu An đâu phải một phế nhân, hắn là một thiên tài,
niềm kiêu hãnh duy nhất còn sống sót của Đại Việt, là người được trời cao chọn
lựa, cho nên ba quyển thánh cấp pháp thuật này trong tay hắn sẽ tỏa sáng đến
cùng cực.
Trên đầu là thiên linh, dưới chân là địa linh, cả hai luồng linh khí một nóng
một lạnh tiến vào cơ thể hắn theo hai hướng ngược nhau rồi gặp tại đan điền,
lúc này chúng hòa vào nhau, âm dương hòa hợp, tạo thành một dòng linh khí mạnh
mẽ cuồng cuộn, liên miên bất tận. Dòng linh khí hòa hợp ấy trôi chảy khắp ngũ
mạch, đi đến đâu, chúng gột rửa cặn bẩn đến đây. Một phần của chúng hòa vào
kinh mạch giúp chúng càng lúc càng vững chắc, một phần mang theo cặn bẩn thoát
ra bên ngoài.
Nhận thấy tạp chất cơ thể càng lúc càng ít dần, tâm tình của tiểu An có chút
thoải mái, tuy vậy, khi tinh thần vừa buông lỏng phó mặc cho linh khí cải tạo,
bỗng từ não hải của hắn Cửu Long Ngọc Tỷ rung lên một hồi, rồi một cổ hấp lực
kinh hoàng lấy ngọc tỷ làm trung tâm, thu hút toàn bộ linh khí thiên địa vào
trong nội thể. Từng dòng linh khí cuồng cuộn đi từ ngũ mạch của tiểu An nương
theo cổ hấp lực kia mà thâm nhập vào huyết mạch rồi tiến về não hải. Cả cơ thể
tiểu An lúc này nóng như lửa đốt, cả người hắn đỏ lên, huyết mạch dần dần lộ
ra dưới da, căng tròn cứng chắc, chúng đang nhận một lượng trùng kích vô cùng
lớn từ linh khí nội thể. Lỗ chân lông lúc nãy đang hít ra thở vào linh khí một
cách đều đặn cũng hoàn toàn đóng lại, nội bất xuất ngoại bất nhập, biến tiểu
An thành một ngục tù thiên địa linh khí hoàn chỉnh.
Cửu Long Ngọc Tỷ xoay vòng ngay trung tâm hấp lực, từng dòng từng dòng linh
khí chui vào bên trong nó, càng nhận được linh khí bồi bổ, nó càng tỏa sáng
rực rỡ. Ban đầu là phần chân, sau đó quang mang hoàng kim dần xoay ngược lên
trên, làm chín con rồng ngọc tỏa sáng cực độ.
Tiểu An hận vô cùng, mỗi lần Cửu Long Tỷ có dị tượng gì, nó luôn buông ra một
tầng thần lực bảo vệ thần hồn cùng não hải của hắn, làm cho hắn vô cùng tỉnh
táo, điều đó là tốt, tuy nhiên khi huyết mạch cảm giác bị thiêu đốt như bây
giờ, nó không hề tốt, thậm chí vô cùng tệ. Mọi cảm giác đau đớn đều được tiểu
An thu nhận triệt để, không một chút nào bị bỏ qua.
Ngọc tỷ sau khi tỏa sáng hoàn toàn, một luồng ánh sáng hoàng kim sắc chiếu
thẳng vào một vùng trong não hải tiểu An làm cho một quyển sách cổ xưa dần dần
hiện ra. Quyển sách đó chính là quyển công pháp mà Tiêu Thiên đã dẫn từ Sơn Hà
Xã Tắc Đồ vào não hải hắn, nhưng nó lại tự ẩn thân khiến hắn không thể nào
liên hệ, bây giờ đã bị Cửu Long Tỷ làm lộ diện.


Đại Việt Thiên Đế - Chương #26