Người đăng: lamboly
Khi hắn và Trần Quân đến đại sảnh thì thấy nơi đây hiện đang có 4 người Trần
Hưng đang cùng một người đàn ông trung niên ngồi ở chủ vị đằng sau họ đều đứng
một người, khi nhìn đến người thanh niên ăn mặc bộ đồ thư sinh đứng sau Trần
Hưng thì hắn đã nhận ra ngay người này vì đây là người em thứ hai của hắn tên
Trần Ngọc, tuy chỉ tiếp xúc với Trần Ngọc vài lần nhưng người này để lại cho
hắn ấn tượng chẳng tốt đẹp gì người này có tính cách khá là cổ hủ, thế thì
cũng thôi đi dù sao thì thời đại này không thiếu người cổ hủ thế nhưng người
này tâm cơ rất thâm trầm và khéo léo trong cách ứng xử, hắn cũng được coi là
quân sư của Trần Hưng nên khá được Trần Hưng yêu thích.
“Cha, Vương tướng quân ta đã mang đại ca đến ”
Khi vừa vào sảnh Trần Quân lên tiếng nói sau đó ra đứng sau Trần Hưng còn hắn
chỉ là nhìn mọi người rồi gật đầu coi như chào
“Tuấn nhi đến rồi, mau ngồi đi ”
Trần Hưng nhìn người con trai cả của mình cười nói ,tuy nói Trần Ngọc được hắn
yêu thích nhất nhưng chân chính làm hắn hài lòng chỉ có đứa con trai cả này,
tuy đầu óc hơi chậm hiểu tuy nhiên đứa con trai này của hắn lại có một thân
thần lực phi thường, không những thế nó còn đối với võ học rất có thiên phú
đặc biệt là 3 tuổi năm ấy hắn đã có thể sáng tạo ra một bộ võ thuật đặc biệt
mặc dù hắn không biết bộ động tác kì lạ ấy có thể làm gì, thậm chí đứa con này
của hắn hiện nay còn có chức quan cao hơn cả bản thân mình dù chỉ là hữu danh
vô thực. Hắn cũng không để ý đến khi hắn nói như vậy trong mắt người con trai
thứ hai của hắn lóe lên vẻ âm tàn tuy nhiên rất nhanh đã được thu liễm.
nghe như vậy Trần Minh Tuấn chỉ nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống hàng ghế thứ hai
“tuấn nhi để ta giới thiệu cho con đây là Vương đại
nhân mới được điều động về đây hỗ trợ ta bảo vệ quan ải ”
“ân”
đối với người này hắn chỉ nhẹ “ân ”một tiếng coi như đã biết sau đó lâm vào
trầm tư, lời nói của Trần Hưng tuy ít nhưng lại lộ ra khá nhiều thông tin,
trước hết có thể để Trần Hưng gọi hai tiếng đại nhân thì người này phải là
quan nhất phẩm hoặc nhị phẩm,nhất phẩm thì không thể nào vì hiện nay cả
triều đình chỉ có ba người là quan nhất phẩm người đầu tiên là một vị tể tướng
họ Vương có thể cùng vị Vương tướng quân này có chút quan hệ, một vị khác là
một vị Nguyên soái họ Hạ còn một người còn lại thì là hắn, hiện nay Hoàng đế
vô năng chân chính làm chủ triều đình là Vương tể tướng có thể điều động một
vị quan nhị phẩm cũng chỉ có vị này ,tuy tể tướng là người chấp trưởng triều
đình thế nhưng muốn thay đổi một vị quan tam phẩm lại chỉ có hoàng thượng mà
thôi ,nếu tể tướng chưa muốn cùng hoàng đế triệt để vạch mặt nên đám người này
chỉ có thể mang tiếng là hỗ trợ bảo vệ quan ải nhưng theo hắn mục đích thực sự
của chúng là tiếp quản nơi này, điều quan trọng ở đây là tại sao trong thời
điểm thái bình như hiện nay vị đại nhân vật ở kinh thành kia lại muốn tiếp
quản quan ải điều này rất đáng để suy ngẫm.
“Xem ra kinh thành sắp gió nổi mây vần rồi ”
đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói âm dương quái khí vang lên
“Nghe nói Trần gia đại thiếu không những ngu ngốc mà còn bị câm hôm nay thấy
quả không sai ”
Người nói chuyện không phải Vương tướng quân mà là sau lưng hắn người kia.
“Giang thái úy làm sao có thể nói chuyện với vô địch đại tướng quân của chúng
ta như vậy ah trở về tự vả miệng 50 cái ”
Lời nói của Vương tướng quân tuy rằng tức giận nhưng ai cũng có thể nghe ra
bên trong ý mỉa mai rõ ràng.
Nghe nói như vậy hắn cũng không tức giận mà chỉ hơi nhíu mày bởi vì khiếp
trước trải qua làm khí độ của hắn không như người bình thường,sẽ không bởi vì
mấy câu nói vớ vẩn mà tức giận, tuy nhiên hắn không tức giận không có nghĩa là
người khác không tức giận. Chỉ thấy phụ thân hắn vỗ bàn đứng dậy noi
“Vương đại nhân ngài đây là có ý gì ”
“hắc! Ý gì sao ”
cũng không thèm giả thanh cao vị Vương tướng quân này cũng vỗ bàn đứng dậy
đồng thời cũng bộc lộ ra một cỗ huyết sát chi khí
“Ta Vương Viễn từ 8 tuổi bắt đầu được gia tộc gửi vào quân doanh tham gia quân
đội chiến đấu trên chiến trường đến nay những trận đấu lớn nhỏ hơn trăm trận
tính đến nay cũng đã hơn 54 năm sống trên lưng ngựa được người xưng là bách
thắng tướng quân tiểu tử này chỉ là làm mấy trò hề dĩ nhiên được phong hào Vô
địch đại tướng quân ta muốn hỏi ngươi có tài đức gì để được danh hiệu này ”
Nói xong quay sang nhìn hắn hắn, trong mắt tràn ngập khinh thường, còn ẩn chứa
một tia sát khí
“thì ra là do ghen tị sao”
Hắn thầm nghĩ
“Vương tướng quân... ”
cha hắn còn định nói điều gì nhưng bị hắn đưa tay ngăn lại ,xong hắn nhìn vị
Vương tướng quân này và nói
“muốn đấu sao ”
nghe hắn nói như vậy vị tướng quân này trong mắt khinh thường càng đậm
“hắc!!đã tiểu tử ngươi muốn chết thì ta thành toàn ngươi, Giang thiếu úy đưa
hồi mã đao cho ta, nói trước sinh tử bất luận ”
Nói xong nhận đao từ thuộc hạ cũng không quay đầu mà đi thẳng ra diễn võ
trường
Hắn cũng không nói gì mà đi theo sau
“Tuấn nhi ngươi... ”
Chưa kịp nói hết thì Trần Hưng thấy con trai mình lắc đầu nên đành thôi
“tiểu tử mau lấy ra vũ khí của ngươi ”
Khi ra diễn võ trường khi thấy hắn không cầm vũ khí Vương tướng quân liền nói
hắn chỉ nhẹ lắc đầu rồi nâng tay phải lên,nếu để ý kĩ thì ta sẽ thấy lỗ chân
lông trên cánh tay hoàn toàn khép lại,các đường cơ bắp dưới da co lại, cánh
tay cũng lớn hơn một vòng nhỏ, đây là thứ gần đây hắn khai phá được, năng lực
này không chỉ làm hắn nhìn thấy được các đầu kinh mạch và cơ bắp nhỏ li ti mà
còn có thể làm hắn điều khiển được dòng máu, cơ bắp,xương cốt, cũng như tổ
chức làn da làm tăng khả năng phòng ngự của bắp thịt.
“muốn chết ”
Gầm nhẹ lên một tiếng hắn toả ra trên thân một thân huyết tinh chi khí sau đó
ngay lập tức vung đao toàn lực lao Lên đây là thói quen của hắn, làm một cái
sống trên sa trường bao nhiêu năm hắn thừa hiểu hậu quả của sự khinh địch nên
từ trước tới nay dù đối thủ là ai điều đầu tiên hắn làm là thả ra trên người
một thân sát khí để chấn nhiếp đối thủ sau đó lấy lôi đình một kích giết chết
đối thủ
Không thể không nói đây là một chiến thuật hiệu quả và hắn đã khá bất ngờ vì
chưa bao giờ gặp người có sát khí nặng như vậy tuy nhiên rất nhanh hắn đã kịp
lấy lại tinh thần ,khi thấy mũi đao đã đến gần cơ thể không hoang mang hắn
nâng lên tay phải, dồn hết toàn bộ lực lượng vào cánh tay sau đó đấm một quyền
vào thanh đao, phải biết mỗi tay hắn có 2000 cân cự lực khi dồn toàn lực vào
cánh tay phải thì cánh tay phải của hắn có ít nhất 4000 cân cự lực, 4000 cân
cự lực đánh vào một thanh đao thì sẽ có chuyện gì xảy ra, không huyền niệm
chút nào thanh đao bị vỡ ra mười mấy mảnh thuận lực hắn hướng thẳng quyền vào
đầu của Vương tướng quân làm đầu vị tướng quân này nháy mắt trở thành một đoá
huyết hoa.
Mọi chuyện nói thì có vẻ rất lâu nhưng thực tế từ đánh vỡ thanh đao đến đập bể
đầu chỉ trong vòng vài giây ,khi thi thể của Vương tướng quân theo quán tính
ngã xuống đất thì mọi người mới kịp phản ứng lại, người phản ứng nhanh nhất là
Giang thái úy chỉ thấy hắn run rẩy chỉ vào Trần Minh Tuấn và nói
“ngư..ngươi...giết Vươ...”
Không đợi hắn nói hết câu chỉ thấy Trần Minh Tuấn hóa quyền thành trưởng lấy
một tốc độ cực nhanh đánh vào ngực hắn làm ngực hắn lõm xuống một cái hố và
hắn bay ra ngoài đập vào tường làm vỡ một mảnh tường làm cho vị Giang thái úy
này nháy mắt mất đi sinh cơ