Vô Địch Tướng Quân


Người đăng: lamboly

Trung Châu Đại Quốc cực Bắc cảnh Thái Hưng Thành Trần Phủ
Trần phủ vốn là phủ đệ của trấn bắc đại tướng quân Trần Hưng vị đại tướng hàng
tam phẩm của triều đình có nhiệm vụ trấn thủ quan ải phía bắc nơi tiếp giáp
với Bắc Nguyên quốc
Tuy là phủ đệ của trấn bắc đại tướng quân nhưng nơi đây không lộ ra quá mức xa
hoa mà ngược lại còn có phần hơi bình dị thế nhưng nó luôn hiện ra một loại
khí thế cương mãnh đúng như danh hiệu của chủ nhân nơi này
Một toà biệt viện nhỏ nằm ở phía đông của Trần phủ đang có một thiếu niên
khoảng hơn 20 tuổi thế nhưng trên người luôn có một khí chất cương nghị đặc
biệt đang thực hiện một bộ động tác vô cùng kì lạ khi mà hai tay vòng qua lưng
, phần eo lấy một tư thế không thể tưởng tượng nổi vòng qua hai chân mặt gần
sát đất, nếu có người hiện đại ở đây nhất định sẽ cảm thấy tư thế này có chút
giống yoga của Ấn Độ. Nếu để ý kĩ hơn ta sẽ thấy thiếu niên dùng miệng để hô
hấp với một tần xuất rất kì lạ nhưng luôn mang theo một tiết tấu đồng đều.
Sau khi giữ vững tư thế này khoảng một nén nhang thì thiếu niên chậm rãi thu
hồi tư thế lúc này ta có thể thấy rõ hơn khuân mặt của thiếu niên đó là một
khuôn mặt chữ điền, mày dậm mắt to Nó làm thiếu niên nhìn qua có chút thật thà
chất phác nhưng trong đôi mắt của hắn luôn có những nét cương nghị thậm chí là
có chút tang thương từng trải thứ mà không nên có trong đôi mắt của một thiếu
niên hơn 20 tuổi
Thiếu niên tên Trần Tuấn Minh là con cả của Trần Hưng khi cha hắn đặt cho hắn
cái tên này ông ấy đã muốn hắn lớn lên thông minh tài tuấn nhưng có lẽ ông ấy
đã thất vọng vì hắn nổi tiếng là ngốc nghếch thậm chí còn có chút ngu si thế
nhưng không ai dám khinh thường vị thiếu gia ngốc nghếch này vì khi ông trời
đóng lại ngươi một cánh cửa thì sẽ mở ra một cái cửa sổ khác hắn khi sinh ra
đã mang một thân thần lực, hắn đã từng một quyền đánh bại thống lĩnh cẩm y vệ
Tiêu Vĩ và được hoàng thượng ban thưởng chức quan nhất phẩm hiệu là vô địch
đại tướng quân đương nhiên chỉ là hữu danh vô thực.
“dù chỉ mới thức tỉnh được một tháng thế nhưng đã gần đuổi sát trạng thái đỉnh
phong trước đây của mình năng lực này thật bất khả tư nghị ”
Thiếu niên nhìn hai tay mình cảm thán nói. Vâng thiếu niên này chính là Trần
Minh Tuấn Trần đại tiến sĩ của chúng ta gần một tháng trước hắn đã thức tỉnh
ban đầu khi mới thức tỉnh hắn đã cảm thấy rất bất ngờ vì mình đã hôn mê lâu
đến như thế sau đó thì lại cảm thấy khá may mắn vì sự chuẩn bị từ trước của
mình
Đang cảm thán về sự thông minh của mình thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn
ào làm hắn chú ý
“Tam thiếu gia xin đừng làm khó thuộc hạ ,đại thiếu gia đã có yêu cầu khi ngài
ấy đang luyện quyền thì không cho phép làm phiền ”
Tiếng nói của phúc bá người quản gia của hắn vang lên
“phúc bá ngài tránh ra ta có chuyện gấp muốn nói với đại ca nếu chậm trễ cha
ta sẽ trách phạt ”
Tiếng nói của một thiếu niên vang lên trong giọng nói có pha chút bất đắc dĩ
Thực ra thì khoảng cách mà hai người họ nói chuyện cách nơi đây gần 100m hơn
nữa cũng không phải là đặc biệt to tiếng loại kia nhưng với nhĩ lực của hắn
thì khoảng cách này nói chuyện hay bên tai hắn nói chuyện cũng không khác nhau
là mấy
Sau một hồi dằng co có vẻ thiếu niên là người chiến thắng sau một lúc thì
trước mặt hắn xuất hiện một thiếu niên khoảng tầm 16 tuổi có khuân mặt anh
tuấn nhưng lại có chút ngây ngô tuổi trẻ. Nói thật khuân mặt luôn là nỗi nghi
hoặc lớn nhất của hắn khi mà cha hắn và 4 đứa em còn lại của hắn luôn sở hữu
một khuân mặt anh tuấn còn hắn thì khuân mặt ngày càng giống khiếp trước của
mình (khuân mặt ngày càng phổ thông) cũng không biết hắn có phải con ruột cha
hắn không nữa.
“nói ”
cũng không phải là hắn cố tỏ ra lạnh lùng mà trong suốt những năm qua bởi vì ý
thức trong trạng thái ngủ say mà hắn chỉ có thể làm được một chút cơ bản giao
tiếp như “ân, ah, ừ,... ” hơn một tháng trước khi hắn căn dặn phúc bá không
cho phép ai làm phiền đã chấn động cả phủ nên hắn chỉ có thể dần cải thiện ấn
tượng của mọi người mà thôi
Biết tính đại ca nên Trần Quân không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề luôn
“Đại ca cha tìm ngươi có việc gấp ”
“ân! đi thôi ”
Hắn đứng dậy định đi luôn nhưng Trần Quân vội ngăn hắn lại và nói
“Đại ca cha dặn ngươi mặc kì lân giáp luôn ”
Dù cảm thấy hơi kì quái nhưng hắn nhưng hắn vẫn thay đồ sau đó hai người cùng
đi đến đại sảnh Trần phủ.


Đại Việt Đế Vương - Chương #6