Mãnh Tướng Quản Dịch


Người đăng: 201yeudonphuong@

Sau khi con chó bị chết, Long tiếp tục dẫn theo đám lính của mình tiến lên
phía trước. Đi gần ba mươi mét, mọi người lại gặp một con chó. Con này hình
như là cái, vộ cùng hung dữ.

"Chắc là có chó con xung quanh đây! Nên nó mới hung dữ như vậy ", Long nhìn
con chó mẹ mang bầu vú cặng cứng mà nói với mọi người. " trường thương binh
tiến lễn! Bao vây nó lại! Tránh tiếp súc với nó, dùng ưu thế về độ dài của vũ
khí mà đâm! ". Lần này thì Long lười xông pha dẫn đầu rồi, cậu đứng đó mà quan
sát sung quanh tình hình.

Sáu tên ngũ trường vội vàng dẫn theo lính của mình tiến lên đứng xếp hình vòng
tròn xung quanh con chó mẹ, trặn hết đường tiến, lui, trái, phải của con chó.
Chĩa mũi thương về phía trước, từ từ áp sát về phía con chó.

" grừ...grừ " Con chó mẹ đứng đó mà nhìn đám lính chĩa vũ khí về phía mình mà
gầm gừ, nó cũng không cho là cái đám cầm cán trường thương mà còn run rẩy này
có thể tạo thành tổn thương cho nó. Nó chỉ hăm doạ để họ bỏ đi, nó còn bảo vệ
những đứa con của mình đang nằm trong hang nên không có hứng thú cắn người, mà
nó cũng chẳng muốn ăn thịt người.

Chó hoang tuy ăn thịt sống thành thói quen, nhưng chúng đều đã từng được con
người nuôi dưỡng, chỉ là đi lạc hay bị chủ vứt bỏ không ai nuôi dưỡng nên mới
lên rừng sinh sống, được mọi người ưu ái gọi là chó hoang. Chúng khác chó sói
ở điểm không ăn ghịt người, vì trong thâm tâm chúng vẫn coi con người là chủ
nhân của mình.

"Đâm! " Sau khi thấy những tên trường thương binh tiến đến khoảng cách vừa đủ
để trọc mũi thương vào người con chó, Long liền lớn tiếng ra lệnh. Đám lính từ
nãy tới giờ vì sợ hãi mà mồ hôi chảy như suối trên trán, nay nghe thấy lệnh
của trưởng quan mà thở phào nhẹ nhõm, vung hết sức lực mà đâm về phía trước.
Trung quy họ chỉ là tân binh, động tác không đồng đều, người trước, người sau
nhìn không khác gì người mới tập múa mà dám lên sân khấu múa cho khách xem.

Con chó mẹ dùng sự linh hoạt mà tránh thoát một mũi thương định đâm vào bụng,
dùng sức nhảy trồm về phía một tên lính, tuy nó không muốn giết người, nhưng
nếu con người muốn dồn nó vào trỗ chết, nó sẽ không ngại mà gặm luôn cái mồm
thối của nó vào người.

Lon đứng như pho tượng ở bên ngoài quan sát mà ảo não lắc đầu, nông dân cũng
chỉ là một đám nông dân mà thôi, muốn họ trở thành tinh binh có lẽ không thể
dựa vào chiến thuật biển người này. Khi thấy con chó mẹ nhảy lên không trung
tiến về phía một tên lính mở cái mồm to hơn cả cái đầu của tên lính trẻ đó,
răng nanh nhọn hoắt khiến tên lính sợ hãi mà ngồi bệt luôn xuống đất. Cậu chạy
lấy đà tiến lên, xiên luôn cây thương vào cổ con chó, câu cũng đứng ngay bên
cạnh họ từ khi đám lính chuẩn bị đâm con chó.

Con chó đang bay trên không, không thể phản ứng kịp, đành trơ mắt nhìn mũi
thương cắm sau vào bụng mình mà lực không giảm xuyên ra vùng cổ bên kia, mũi
thương bay xuyên qua cổ con chó ra hơn bốn mươi xăng - ti - mét mới dừng lại.
Nó quay đầu lại, nhìn vào cái hang dưới một gốc cây to miệng phát ra hai
tiếng:
" nghi...nghi ", xong liền rãy rành rạch mấy cái mà chết.

Long đâm thanh trường thương đang dính liền con chó xuống đất, chận phải dâm
lễn người con chó, hai tay dùng lực mà rút cây trường thương ra. Xuay người
nhìn mấy tên lính một chút, rồi mở miệng.

" được rồi! Bây giờ chúng ta không giết mấy con chó hoang này nữa! ".

" thưa trưởng quan! Bậy giờ không giết lũ chó hoang này nữa thì chúng ta sẽ
phải là gì đây? ". Một tên ngũ trường, trường thương binh tiến lên hỏi. Long
không nhìn hắn mà nhìn hờ hững lên một ngọn đồi ở phía xa mà nói: " diệt sơn
tặc! Chúng cũnh chỉ có lv năm mà thôi, mọi người chỉ cần bốn người phối hơp là
có thể đánh giết chúng ".

" tuân lệnh! " đám lính kẻ trước, người sau lên tiếng. Long cũng chả them quan
tâm, bây giờ mới chỉ có một ngày từ khi cậu nhận lính, chúng được như vậy đã
là tốt lắm rồi.

°°o°°

Trong một khu rừng đầy rẫy những cây cổ thụ cao, to lù lù đứng bất động, tiếng
ong, tiếng côn trùng, tiếng chim tiếng động vật thi nhau kêu trong cái mảnh
đất hơi lờ mờ một chút ánh sáng do những la cây xanh thăm thẳm, lơ lửng giữa
bầu trời tre trắn, lâu lâu mới có một nơi thiếu lá cây mà phát ra chút ánh
sáng giống khu vực bên ngoài bìa rừng của buổi sánh tám giờ. Long và những
người lính của mình dựa theo những tia sáng lờ mờ mà hành quân trậm trạp trong
khu rừng, tiếng bước chân lộp bộp vang lên, khiến cho những con sóc, con nai
trong rừng sợ hãi mà bỏ chạy như điên.

Không thể nhìn thấy ánh mặt trời rất rễ bị lạc trong những khu rừng như thế
này, cậu chỉ có thể vừa đi vừa đánh dấu vào những cây to ven đường, tránh
trường hợp đi đi lại tại một trỗ mà không biết. Cũng không biết là số cậu may
hay là khu rừng quá nhỏ bé, chỉ sau hai tiếng tìm tòi, hỏi han những tên lính
xung quanh, cậu đã dẫn được mọi người đi xuyên qua khu rừng, bọn họ đều là
nông dân, nhưng cũng không phải chỉ biết làm ruộng mà không biết leo rừng vượt
suối. Ngược lại là đằng khác, Bọn họ đều là bình dân tầng dưới chót, sau khi
hết mùa c ấy lúa, trồng ngô xong, họ còn phải vác rìu vào núi bổ củi lấy đi
bán cho các địa chủ để có tiền sống qua ngày chờ đến khi lúa chín.

Khi vừa tiến đến cạnh bìa rừng, Long nghe thấy tiếng người đang đốn cây, cậu
vội cho binh lính đi trầm chậm lại, khi còn cách một trăm sáu mươi mét, Long
và mọi người như không thể tin vào mắt mình nữa mà nhìn cái thằng quái vật
trước mặt.

Tên quái vật ăn mặc quần áo rách rưỡi tới mức, cả cái lưng màu nâu đen do phơi
ánh mặt trời mà lộ hẳn ra ngoài, cái quần ở dưới mông được khâu vá lại với
nhau bằng ba tấm vải khác. Khi tên này gồng người lấy sức cầm cây rìu to hơn
cả cây rìu của Trình Giảo Kim trong Tùy Đường Diễn Nghĩa mà bổ vào thân cây cổ
thụ to như thân voi, hai đôi bắp tay không có gì tre trắn nổi lên cuồn cuộn,
to gần bằng cái đầu của Long. Người tên nay cao gần hai mét, do quay lưng lại
về phía cậu nên không cách nào nhìn thấy khuôn mặt tên đó.

Long vội vàng điều tra thuộc tính tên này.
Npc: Quản Dịch
Lv: 120(???)
Thân phân: nông dân trong vùng
Trận doanh: Xích Quỷ
Nghề Nghiệp: Võ tướng bốn sao
Vũ lực: ???
Trí lực: ???
Thống soái: ???
Chính trị: ???
Tự do thuộc tính: 0
Kỹ nặng: +????
* chú thích: lv cấp bậc quá thấp, không thể điều tra thông tin thêm.

Sau khi xem song thuộc tính của Quản Dịch, Long ngồi bệt luôn xuống đất, miệng
thở phì phò như trâu mới húc nhau.

" quái vật! " trong lòng Long chửi ầm lên, cậu không thể tưởng được cái tên
mãnh tướng trong lịch sử đến tên tìm trên google còn khó mà mạnh tới mức này,
cậu nhớ rõ đã từng đọc qua ở đâu đó về tên này.

Quản Dịch là một mãnh tướng trong Loạn mười hai sứ quân, trên đó chỉ viết vài
chữ:
Dịch ra trận thường cầm cây búa nặng trăm cân, không binh giáp nào đỡ được.
chỉ là cậu không nhớ ra cái thằng này ở dưới trướng của sứ quân nào.(bác nào
biết chỉ em với lâu không tìm nên quên cmnr????????).

"Không ngờ được cái thằng này không nổi danh mấy mà máy chủ lại đánh giã nó
cao như vậy. Nếu thằng này đã như vậy thì cái bọn danh nổi như cồn, đám Ma
Xuân Trường, Bàng Anh Vũ, Giao châu thất hùng thì sẽ là cái loại quái vật gì
nữa đây? Chẳng lẽ ngang bằng với Võ Tánh hay là con hơn Võ Tánh? ". Nghĩ tới
đây máu nóng trong người Long nổi lên như bia rót ra cốc, cậu thật sự kích
động tới không chờ nổi, chỉ muốn được xuyên về lúc game mở được một năm.

Cậu đã từng đọc qua một đoạn giới thiệu: " sau khi game khai mở một năm, sever
sẽ mở ra quốc chiến với Trung Quốc, các anh hùng như Lê Hoàn, Tây sơn thất hổ
tướng...... sẽ thi nhau xuất hiện, mong các game thủ không ngừng cố gắng để có
thể cùng những vị anh hùng đó chung tay giết giặc cứu nước".

Long nhìn Quản Dịch đang ra sức đốn củi mà mắt sáng như sao.
"Nếu mình có thể thu thằng này vào làm lính dưới trướng thì thật là tốt! Khi
đó không phải tự mình đi đánh mấy con quái vật cấp thấp nữa! Chỉ cần dẫn theo
tên này đi đánh mấy con boss lv sáu, bảy mươi đến thừa sống thiếu chết, lúc đó
mình ra một đao xử nó là lv lên nhanh như bơm nước từ trong giếng ra ao à"
nghĩ tới đây Long mở miệng cười như điên " ha...ha..hà...hà ".

Mấy tên lính bên cạnh đang run bần bật vì khí thế trên người Quản Dịch phát
ra, nay thấy trưởng quan của mình cười như chưa bao giờ được cười. Một trăm
con mắt nhìn nhau toát ra vẻ khó hiểu, nhưng bây giờ khí thế của Quản Dịch quá
mạnh, họ sắp không thở nổi rồi thì sao có thể mở miệng được nữa.

Tên Quản Dịch đang dùng sức bổ cây để thực hiện sự nghiệp vĩ đại của mình: bắt
sâu rõm về chơi (????????). Nghe thấy tiếng cười của Long hơi dừng lại một chút, rồi
tiếp tục công việc mà tự thân cho là cao cả. Quản Dịch dựa vào năng lực võ giả
của mình mà không cần kiểm tra thuộc tính của Long cũng biết cậu chỉ là một
thằng tép diu.

Đám lính dưới trướng của Long vô cùng bội phục võ nghệ của cậu, nhưng trong
mắt những tên võ nghệ cao cường như Quản Dịch thì Long không khác gì con chim
sẻ đứng trước mặt đại bàng. Một tên không có chút uy hiếp nào đến mình thì
việc gì phải để ý cho mệt, công việc đốn củi bán lấy tiền mua gạo nuôi thân
còn chưa song, để ý lung tung chỉ tốn thêm thời gian.

Nếu Long mà biết được lượng cơm một võ tướng ăn mỗi ngày trắc cậu vỗ đít mà bỏ
đi cái suy nghĩ của mình mất, hiện tại cậu mới chỉ là một tên truân trường.
Nếu cậu mà chiêu mộ dược Quản Dịch thì trẳng khác gì người nghèo cơm không đủ
ăn mà đòi nuôi đàn chó mấy chục con.


Đại Việt Chiến Loạn - Chương #4