Bí Mật Về Tấm Da Dê


Người đăng: buitruongthanh

Buổi tối hôm ấy,Hữu Trí làm một bếp nướng nhỏ đem con rắn trực tiếp lột da làm
thịt,Văn Dân nhìn một màn này nhăn mặt

-Ăn được không à?

Hữu Trí nhàn nhạt

-Thịt rắn rất ngọt đó,cũng giàu protein cậu cứ ăn đi khắc biết

Con rắn to bằng cổ tay là một loại rắn lục độc, Trần Tuấn chưa ăn bao giờ bất
quá đói quá nước miếng cũng ứa ra. Thịt rắn nướng lên thì lại thơm đến nức
mũi,Văn Dân không chịu được lấy tay lau nước dãi

-Chín chưa Trí?

-Tôi tưởng cậu không ăn

Hữu Trí không quên trêu Văn Dân một vài câu,đối với Hữu Trí mà nói việc ăn
thịt rắn không phải xa lạ gì,trong khi đi trộm mộ hoặc đi tìm quyết chú không
ít lần trải qua hiểm cảnh, thức ăn ,nước uống cạn kiệt nếu không có kỹ năng
sinh tồn chắc chắn là chết không nghi ngờ. Hữu Trí vừa nướng rắn vừa kể lại
những lúc như vậy của mình khiến Trần Tuấn không khỏi cảm thán,về phương diện
này mà nói đối với Trần Tuấn là cảm giác bội phục chắc chắn,kỹ năng sinh tồn
không phải dễ so với tu luyện pháp thuật cũng khó khăn không kém bất quá để
sinh tồn được trong tự nhiên bạn phải có một am hiểu nhất định,về phương diện
tu luyện thì đòi hỏi khả năng cảm ngộ cực cao .Về lý mà nói thì hai khả năng
này không giống nhau cảm ngộ là thiên bẩm còn kiến thức sinh tồn có thể đọc
trên mạng bất quá nguy hiểm ở chỗ sinh tồn liền phải trải nghiệm thực tế mới
biết nó khó khăn đến mức nào. Nghe Hữu Trí thao thao bất tuyệt một hồi Văn Dân
liền cảm giác trớ trớ trong bụng

-Cái gì. cậu phải uống cả nước vắt từ phân để cầm nước á

-Vậy giữa việc uống nước vắt từ phân động vật và cái chết cậu chọn cái nào?

Câu hỏi ngược lại của Hữu Trí cũng đủ nói lên ,thật sự nếu muốn sống đều không
có lựa chọn nào. Văn Dân nuốt ực một cái thở ra một hơi

-Lão tử thà chết…

Thịt rắn đã chín,bụng ai nấy cũng đã đều sôi sùng sục,Hữu Trí lấy một tờ giấy
bóc từng thớ thịt rắn ra . Trần Tuấn ăn thử một miếng cảm giác thịt rắn rất
thơm và ngọt so với thịt lợn thì đúng là không thể so sánh,cảm giác sảng khoái
Trần Tuấn ăn ngấu nghiến,Văn Dân lúc đầu cũng hơi lưỡng lự định thần ăn lương
khô thôi nhưng nhìn thấy Trần Tuấn ăn ngon lành như vậy không chịu được cũng
thử vài miếng,mấy miếng đầu còn nếm nếm sau thì ăn như trâu húc mả. Hữu Trí bỏ
chai nước ra uống một ngụm nói

-Cậu ăn ít thôi chúng ta chỉ còn một chai nước này thôi,ăn nhiều quá bộ phận tiêu hóa của cậu sẽ phải làm việc rất nhiều,rất là tiêu hao nước

Còn một cái đuôi rắn Hữu Trí tiện tay vứt ra bên ngoài chỉ thấy một cảnh tượng
xảy ra làm bọn họ không khỏi kinh hãi,chiếc đuôi rắn bay trong không trung
chưa kịp chạm đất thì một con thi ma nhanh như cắt từ đâu lao tới,một con rồi
hai con rồi ba con chúng tranh dành nhau một cái đuôi rắn mà không ngại cắn xé
lẫn nhau. Trần Tuấn Văn Dân và Hữu Trí ai nấy vẻ mặt thất kinh đứng ngây ra
như phỗng,cứ tưởng trong bóng đêm tịch mịch chẳng có gì mà lại ẩn nấp nhiều
thi ma như vậy. Nếu chẳng may ngã ra bên ngoài khẳng định chưa đầy một giây
sau chắc chắn sẽ không toàn thây. Trần Tuấn nuốt ực một cái nhìn đám thi ma
thì buồn nôn không ăn nữa nhìn Hữu Trí cũng đang trực nôn Trần Tuấn cũng tò mò
hỏi

-Tại sao bọn chúng không thể tiến vào đây dù chỉ một bước

Hữu Trí như liền nhớ ra chuyện

-Chắc chắn là đã có một đạo phong ấn giữa Tử Lâm và ngôi đình này tám phần là có liên quan đến nhau khiến bọn chúng không thể thoát ra ngoài Tử Lâm cung như xâm phạm được ngôi đình này,bất quá hôm qua tôi có tìm được một tấm da dê

Trần Tuấn hiếu kỳ,Hữu Trí lấy trong ba lô ra tấm da dê đưa cho Trần Tuấn,Trần
Tuấn đọc qua một lượt thì ngừng thần hồi lâu,hít vào một hơi lãnh khí nói

-Không lẽ là..không lẽ là Tử Lâm này chính là nơi phong ấn một đạo hồn phách của Diêu Trì Ma Nữ
Nghe đến bốn câu Diêu Trì Ma Nữ thì Hữu Trí vốn đang bâng quơ nhìn đám thi ma
cũng phải ngưng trọng quay lại nhìn Trần Tuấn

-Cậu nói cái gì? Diêu Trì Ma Nữ được phong ấn ở đây?

Trần Tuấn vội đưa tấm da dê cho Hữu Trí đoạn tận tay chỉ từng dòng chữ viết
trong đó

-Đây..cậu xem đi,ở đây có viết là “ Địa Mẫu ra sức phong ấn Diêu Trì Ma Nữ một đạo hồn phách” Tôi nhớ không lầm đã đọc trong điển tịch huyền môn khi đó Địa Mẫu đánh nhau với Diêu Trì Ma Nữ sau đó phong ấn lại ở cõi U Minh cho Địa Tạng Vương trông coi bất quá chỉ phong ấn được 2 đạo hồn phách còn một đạo hồn phách Diêu Trì Ma Nữ chạy thoát đến nhân gian phát ra vô tận tử khí

Văn Dân ngồi bên cạnh cũng tò mò hỏi

Địa Mẫu là ai? mà Diêu Trì Ma Nữ là ai?

Trần Tuấn trả lời

-Địa mẫu là con gái của Ngọc Hoàng Đại đế vì một lý do nào đó sinh ra trong một nửa cơ thể đang bị phân hủy,bốc mùi thối rữa mục nát kinh khủng ai cũng sợ hãi tránh xa. Bởi vì địa mẫu sinh ra trong hình hài dị dạng gớm ghiếc nên Thần Tiên cho là bà là khắc tinh của trời đất,mang đến chết chóc và hủy diệt là hiểm họa của các vị thần nền đem bà ném vào cõi U Minh nơi đáng sợ và kinh hoàng nhất tam giới khi chỉ là một tiểu nữ nhi để cho bà tự sinh tự diệt nhưng bởi vì bà sinh ra đã kiệt xuất hơn người lại có số mệnh đế vương, bà đã không chết bởi lửa hoả ngục hay bị đám ma quỷ ở địa ngục giết chết mà bà trở thành một nữ vương, người giữ chức vị cao nhất trong Thập Điện Diêm La

-Cao hơn cả Diêm Vương sao?

Văn Dân ngạc nhiên hỏi

-Đúng vậy…

-Thế còn Diêu Trì Ma Nữ?

Văn Dân tiện thể hỏi Trần Tuấn cũng một mạch giải thích

-Diêu Trì Ma Nữ vốn là em gái của Diêu Trì Kim Mẫu hay Tây Vương Mẫu bất quá trong điển tịch có nói bà được mô tả với hình thù kỳ quái với răng nanh của báo, là một nữ thần nửa người nửa thú, tính khí dữ tợn thường gây bệnh dịch nên bị Địa Mẫu phong ấn lại

Hữu Trí cũng hít một hơi lãnh khí toát mồ hôi,những cái tên đó bất cứ đệ tử
huyền môn nào cũng biết thậm chí là quen thuộc nếu đã làm việc với âm ty nhiều
lần,về phương diện kiến thức trong huyền môn thì lại không hề biết rõ như Trần
Tuấn. Suy nghĩ một hồi Hữu Trí nói

-Vậy thì không phải là thứ chúng ta có thể đối phó được,không nghi ngờ nữ quỷ kia lại cường đại đến vậy,mà chỉ là một đạo hồn phách đã bị lực lượng phong ấn trấn áp đấy,nếu là nguyên một đạo hồn phách e rằng chúng ta đã chết rồi

-Chẳng thế mà thời ấy các đại tông sư bao gồm cả Đức Thánh Đuổm phong ấn mãi mới được một đạo hồn phách này

Trần Tuấn cũng toát mồ hôi nói

-Vậy chúng ta có cơ hội thoát ra không?

Văn Dân lo lắng hỏi,Hữu Trí thở ra một ngụm trọc khí

-Ngày mai tôi sẽ nỗ lực tìm kiếm đường ra


Đại Việt Anh Linh - Chương #46