Sinh Đan


Người đăng: Kayluvhej

Doãn Hàn đầu óc mơ hồ, cảm thấy cơ thể khó chịu, 2 mắt không mở nổi, tay chân
cảm thấy vô lực, cơ thể có chút lạnh như ở trong nước, rồi có giọng ai đó
gọi....

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy khá hơn một chút, 2 mắt dần hé mở. Đập
vào mắt hắn là khung cảnh xa lạ, nơi này không phải nhà hắn!

Doãn Hàn biết hắn đang nằm trên giường gỗ xa lạ trong một căn phòng xa lạ. Hắn
hồi tưởng lại chút chuyện đã qua. Rõ ràng bản thân hắn lên mạng đọc tin tức
vừa đến gần nửa đêm sau đó định đi tắm trước khi ngủ, đang suy nghĩ vấn đề
biến thành phụ nữ và thế giới tiên hiệp, còn chưa kịp cởi hết quần áo liền có
luồng khói ánh sáng kì dị từ cái vòng cổ gia gia tặng mà mình thường mang bên
mình bao phủ sau đó hôn mê rồi cư nhiên đến nơi này! Còn có cơ thể khó chịu,
tay chân hiện vô lực nữa. Hắn vô pháp đứng dậy và xem xét cơ thể chính mình,
chỉ nằm trên giường hữu khí vô lực mà thôi.


  • Ngươi tỉnh rồi a?

Là giọng nói trong trẻo của một cô gái, Doãn Hàn theo bản năng nhìn về phía
giọng nói phát ra, hắn gian nan mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:


  • Cô là?

Cô gái đi đến chỗ hắn nằm rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, sau đó mở
miệng:


  • Ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn a, trước tiên nghỉ ngơi đã. Ta là Nguyệt
    Dung.

Trong ấn tượng của Doãn Hàn, cô gái trước mắt còn rất trẻ, tầm khoảng mười mấy
tuổi, dung mạo khá xinh đẹp, chỉ là ăn mặc khác người, tất nhiên hắn cũng
không quá soi mói vấn đề trang phục của người ta, mỗi người một cách ăn mặc
nha, cô gái Nguyệt Dung chính là sở thích khác người mà thôi. Hắn Doãn thiếu
gia từ nhỏ chu du khắp nơi, dạng người mặc trang phục nào mà chả thấy.


  • Ta vốn mang định đút ngươi thuốc, hiện ngươi tỉnh thì nhanh chóng phục dụng
    đi thôi.


  • Cảm ơn.


Hắn biết rõ hiện tại cơ thể mình không ổn, hiện đang ở nơi xa lạ, cô gái tên
Nguyệt Dung này không có ác ý còn có vẻ khá quan tâm hắn nên nhanh chóng tạ ơn
cô gái nhỏ này.


  • Đây là gì?

Doãn Hàn kinh ngạc, mặc dù ngôn ngữ và khẩu âm của Nguyệt Dung có hơi kì lạ,
nhưng hắn không nghĩ tới thuốc của cô ấy nhắc lại là viên hoàn đen sì sì tròn
vo một cục đâu. Hắn cứ nghĩ là mấy viên thuốc viên nén, viên nang được tổng
hợp từ các hoạt chất hóa học, dược liệu bằng máy móc, những viên thuốc được
bày bán khắp Trái đất này, người người, nhà nhà dùng - Thuốc Tây.


  • Sinh Đan. Ngươi không biết?

"Sinh Đan?", hắn chỉ biết đây là viên hoàn, thường tròn mềm, Doãn Hàn nghi ngờ
đây có phải viên thuốc Đông Y tên cái gì mà Thập Toàn Đại Bổ Hoàn thơm thơm
ngọt ngọt vị mật ong tác dụng bồi bổ cơ thể bà nội hắn thường uống, hắn còn
vụng trộm ăn hồi còn nhỏ. Nhắc lại liền mất mặt....

Dù sao cái tên Sinh Đan hắn còn chưa nghe qua. Mặc dù lòng đầy nghi hoặc,
nhưng cái cô Nguyệt Dung này bảo tốt và lại còn nhìn giống viên Thập Toàn Đại
Bổ Hoàn bà hắn uống, hắn cũng ăn qua rồi, thế nên hắn vẫn tiếp nhận viên Sinh
Đan tròn vo đen sì một cục liền bỏ vô miệng định nhai.


  • Viên đan này chỉ cần nuốt, không nhai a.

Nguyệt Dung thấy Doãn Hàn định nhai liền mở miệng nhắc nhở, dù sao người ta
không biết Sinh Đan, có thể liền không biết cách dùng. Không trách được 'cô
nương' ấy.

Doãn Hàn nghe vậy, đành cười khổ rồi mở miệng nuốt ực 1 cái, dù sao viên hoàn
cũng mềm mềm dễ tan, hắn có kinh nghiệm hồi nhỏ!!

Sinh Đan như có linh tính, vừa vào miệng hắn liền tỏa ra năng lượng kì lạ ấm
áp rồi trực tiếp tan ra khi tiếp xúc dịch dạ dày. Nguồn năng lượng kia như có
mắt trực tiếp tiến tới các cơ quan trong cơ thể, tay chân hắn. Mặc dù Doãn Hàn
không rõ cảm giác này là gì, nhưng trong lòng sinh ra cảm giác rất thần kì,
chỗ cơ thể cảm thấy mệt mỏi, tay chân vô lực dần biến mất, thay vào đó là cơ
thể bừng bừng sức sống, không hổ là "Sinh Đan". Chủ trị công năng như tên. Vả
lại tác dụng còn nhanh như vậy, thuốc Tây y hay viên hoàn bà hắn uống còn
không nhanh như thế. Cái viên Sinh Đan này quả nhiên thần kì.


Đại Soái Ca (Tỷ) Ngạo Khí Vô Thiên - Chương #2