Trọng Thủy Sâm Lâm.


Người đăng: huyh0ang2993@

Ngoại vi Trọng thủy sâm lâm, Lê Thành đang cẩn thận từng li từng tí đi vào sâu
bên trong, thông qua một số thông tin được hỏi từ Thiếu nữ, cậu đã xác định
đại khái lộ trình.

Nhưng vẫn còn phải xác định lộ tuyến rõ ràng trước, bởi vì cậu đi một mình,
một đứa trẻ như cậu, rất khó tìm được tổ đội mà bạn bè cùng lứa, cũng không ai
muốn mạo hiểm như vậy cả, người đột phá nhân binh thì muốn học trước ngụy hành
nguyên và đột phá tới nhân tướng, mới muốn đi mạo hiểm.

Đây nếu coi như là thực, cũng là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau, bởi
vì chỉ thổ nạp, muốn tăng lên cảnh giới quá khó khăn, cậu đành đi một mình tuy
nguy hiểm nhưng nếu có thể tìm được lộ tuyến an toàn thì đi tới Vùng Giữa
không thành vấn đề, có lẽ đây cũng là lí do Thiếu nữ thám hiểm tuyệt địa một
mình.

Lưng đeo ba lô nhỏ, phía sau buộc cung và vài mũi tên mũi bằng sắt trông có vẻ
cứng cáp và sắc bén, ba lô bên trong chứa ít lương khô, nước uống và dây
thừng, hông đeo thanh đao nhỏ sắc bén, cậu thuần thục quan sát mặt đất từ trên
một nhánh cây.

Theo hiểu biết của cậu, bất kỳ một tuyệt địa nào, cũng cơ bản chia làm 3 vùng:


  • Vùng Ngoài, Vùng giữa và Vùng Trung tâm.

Đây là một tuyệt địa dạng nhỏ, được đánh giá ở mức nguy hiểm Nhân Binh Sơ
Giai, tức là nếu cậu thành công nắm giữ chân hành nguyên, thì uy lực của nó sẽ
xuất phát ở ngưỡng Nhân Binh Sơ Giai, có tiềm lực tăng trưởng đến Nhân Binh
Cao Giai Đỉnh Phong.

Thông thường, theo lý thuyết, ở ngoại vi cũng có khả năng lĩnh ngộ ra chân
hành nguyên, nhưng mà quá khó khăn.

Ví dụ đơn giản như, một người muốn hái quả, muốn lĩnh ngộ ở ngoại vi, thì chả
khác nào người đó ngồi im dưới gốc cây, đợi quả rơi vào đầu vậy, giả định chỉ
có quả rơi vào người đó mới được tính.

Lĩnh ngộ ở Vùng Giữa, thì giống như người đó ngoài đợi ở dưới đất còn thi
thoảng đạp vào cái cây một cái, giả định giống như vậy.

Lĩnh ngộ ở Vùng Trung Tâm thì người đó trèo hẳn lên cây để hái, tuy nhiên tùy
người mà có thể thấy được quả trên cây, có người không thể thấy, đó là lĩnh
ngộ chưa đủ, cần tiếp tục cảm ngộ, chung quy cũng có ngày thấy được quả, thu
được lạc ấn hành nguyên của riêng mình.

Vùng Ngoài, nơi này cư trú hoang thú hoặc yêu thú, chiến lực cơ bản là Nhân
Binh Sơ Giai cho đến Trung Giai, có thể đã hoặc chưa lĩnh ngộ Thủy nguyên nơi
này.

Hoang thú thì đương nhiên là thú trong tự nhiên rồi, nhưng còn yêu thú, về cơ
bản là những con thú đã có tu luyện, tuy nhiên không phải loài nào cũng bẩm
sinh thiên về mạnh mẽ, mà có khi ưu tiên phát triển linh trí, nên vẫn còn ở
chung với một vài loài hoang thú mạnh mẽ.

Vùng Giữa, Ở chỗ này đã không còn hoang thú, chỉ có yêu thú, Chiến lực chắc
chắn là Nhân Binh Thượng Giai cho đến Cao Giai thông thường đã nắm giữ thủy
nguyên nơi đây có thể còn có thêm hành nguyên khác, nơi này đã không phải nơi
mà Lê Thành có khả năng chiến đấu bị bắt gặp chỉ có chết không thể nghi ngờ.

Cậu hiện mục đích không phải ngay lập tức có được Chân hành nguyên, mà là tìm
lộ tuyến an toàn cộng thêm truy tìm linh dược, xung quanh ngoại vi tuyệt địa.

Do tồn tại hành nguyên, mỗi một tuyệt địa đều là thiên đường cho linh vật cùng
thuộc tính phát triển, với nồng độ linh khí đậm đặc hơn ngoại giới.

Lê Thành không mù quáng học theo Thiếu nữ, cô thuộc dạng người sinh ra đã may
mắn, hồi trước cậu tra hỏi cô ở vùng nào nắm giữ được Chân hành nguyên, mãi cô
mới chịu nói là ở sâu hơn ngoại vi một chút, cậu ngay lúc đó ngoác mồm đủ để
nhét quả trứng gà.

Cậu cần đi tìm linh vật, đổi ở phường thị, tìm được một môn thổ hành nguyên
công pháp, sau đó mới có thể nếm thử dò xét sâu trong ngoại vi, còn vùng giữa,
nghĩ cũng không cần nghĩ, phải đợi ít nhất cậu mở được hai tới ba nhánh trung
mạch bước vào Trung Giai hoặc Cao Giai rồi từ từ tính.

Xoạt xoạt, tiếng chân bước trên lá từ không xa vọng đến, Lê Thành đang núp ở
trên cây chú ý, cậu nhanh chóng tháo xuống cung tên, cầm trong tay hai mũi
tên, ngậm một mũi trong miệng, tập trung nhìn về phía sinh vật sắp tới ở phía
xa xa, hóa đó là một con lợn rừng, cậu không biết đấy là hoang thú hay yêu
thú, nhưng trông loại này giống như thuần cơ bắp, cậu nghĩ chắc là hoang thú.

Nhìn con vật đang đi vào một trong những cái bẫy cậu đã đặt sẵn, đây là một
cái hố bẫy được ngụy trang bằng lá khô, bên trên đặt một miếng thịt tươi làm
mồi.

Cậu đã chuẩn bị sẵn, nếu con vật không bị vướng vào bẫy, cậu sẽ phải sử dụng
liên hoàn ba mũi tên, đả thương nó nhiều nhất có thể rồi nhảy xuống chiến đấu
để kết liễu nó bằng dao.

Quả nhiên, con vật rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào miếng thịt, do dự bước
chậm tới, trước khi bước đều lấy chân trước vỗ vỗ vào mặt đất, Lê Thành không
ngoài ý muốn, nếu có thể một cái hố bẫy đã bắt được một con hoang thú thì hôm
nay cũng quá may mắn rồi.

Quả nhiên sau một hồi dò dẫm, con vật đã đạp phải hố bẫy, nhưng do không bước
hoàn toàn vào hố, nó rất nhanh đã nhảy lùi lại, mặc cho đống lá rơi xuống.

Lê Thành cực độ tập trung, ngay lập tức cậu bắn ra mũi tên đầu tiên về phía
sau con vật, ngay khi nó đạp chân vào hố bẫy, theo phản xạ nó nhảy bật ngược
lại để tránh khỏi bị rơi, một mũi tên từ trên cành cây không xa bay đến, con
vật cả kinh, định né tránh nhưng không được, nó chỉ kịp xoay người, tránh né
chỗ hiểm.

“Phập!”

Mũi tên thành công găm vào đùi con vật, lúc này Lê Thành vẫn cực độ tập trung
ngay lập tức mũi tên thứ hai trong tay đã được đặt lên dây cung, ngay khi con
vật trúng tên vừa chạm chân xuống đất, mũi tên thứ hai đã phóng tới, nhưng mà
đương nhiên khi đã xuống đất, có thể tự do di chuyển, nó không dễ dàng bị dính
tên nữa, ngay lập tức nó tiếp tục nhảy lùi về, dễ dàng né tránh mũi tên này.

Lê Thành không ngạc nhiên, ngay khi vừa bắn ra mũi tên thứ hai, cậu ngay lập
tức gỡ ra mũi tên thứ ba trên miệng, lắp vào dây cung, con vật vừa nhảy lên né
tránh mũi tên thứ hai, chưa kịp tiếp đất hoàn toàn, mũi tên thứ ba xảo diệu
phóng tới, lúc này nó không thể thoải mái di động thân hình chỉ kịp vận sức
vào một chân, nhảy sang hướng khác, tuy nhiên lần này nó thật sự xui xẻo, mũi
tên vẫn kịp găm trên phần trên móng của nó.

Con vật liên tục kêu éc éc đau đớn, Lê Thành hơi vui vẻ vì hôm nay khá may
mắn, cậu đã có kinh nghiệm, mũi tên thứ nhất mà trúng, mũi thứ hai sẽ trượt,
mũi tên thứ ba sẽ có khoảng 4 thành nắm chắc gây ra thương tích, tuy nhiên
không thể đảm bảo là phần nào trên cơ thể, bởi vì thời gian cho cậu chuẩn bị
quá ngắn, thời gian cậu bắn ra cả ba mũi tên cũng chỉ khoảng gần hai giây mà
thôi.

Nếu mà mũi tên thứ nhất bị trượt, cậu vẫn có khả năng đả thương nó bằng mũi
tên thứ hai, tuy tỷ lệ bắn trúng không cao lắm, bởi vì con vật đã có đà và
biết hướng tên đến, mũi tên thứ ba cũng không cần bắn vì chắc chắn sẽ trượt.

Thế nên cậu đặc biệt vui vẻ, vì lần phục kích lần này cực kì hoàn mỹ, tuy
nhiên, vui vẻ chỉ trong không đến nửa giây, cậu ngay lập tức nghiêm túc, đặt
cây cung sang một bên, rút dao và nắm vào dây thừng đã được buộc vào cành cây
nhảy xuống, cậu biết bây giờ vẫn chưa phải lúc ăn mừng thật sự, hoang thú
không phải dễ giết như vậy, sinh mệnh lực của nó vẫn còn cứng cỏi, chỉ cần một
sai lầm bị nó húc phải, cậu sẽ nhận trọng thương thậm chí mất mạng tại đây.

Bước từng bước chậm, tay cầm dao sắc, cậu tập trung vào con lợn rừng đang bị
thương, cũng may mắn, hai mũi tên đều găm vào một bên chân của nó, một cái vào
đùi, một cái vào phần móng chân, nó sẽ di chuyển cực kì khó khăn, cậu bây giờ
cần là tiêu hao nốt số sinh mệnh lực của nó.

Cả hai nhìn nhau, con lợn rừng tấn công trước, nó cắm đầu chạy định dùng đầu
húc vào Lê Thành đang ở trước mặt.

Cậu không muốn cứng đối cứng với con lợn rừng, nó di chuyển càng nhiều thì cậu
càng có lợi, cậu nhanh chân né tránh sang một bên, con lợn rừng vồ hụt, tức
giận kêu to, Lê Thành không để ý, cái cậu để ý là vệt máu từ chân con lợn rừng
nhiễu xuống đất, trong đầu cậu là một mảnh bình tĩnh.

Lê Thành liên tục tiếp cận con lợn rừng, nhưng không hề có ý công kích, chỉ
gây áp lực tinh thần cực lớn cho nó, bắt buộc nó chủ động công kích, không thể
nói cách làm của cậu cực kì hữu dụng, con lợn rừng bắt đầu bị giận dữ che mờ
mắt, nó cực kì thống hận nhân loại này, bắn bị thương nó lại còn liên tục
khiêu khích, né tránh, không dám chiến đấu trực tiếp với nó.

Sau vài lần, tấn công không tạo thành tổn thương gì cho Lê Thành, con lợn bắt
đầu kiệt sức, thở hổn hển, Lê Thành nhìn xuống lượng máu mà nó nhiễu xuống,
tính toán đại khái sức chịu đựng còn lại của con lợn rừng này, cậu cũng đang
rất gấp, nếu để quá lâu, mùi máu tanh của con lợn rừng có thể lôi kéo một vài
con thú nguy hiểm nào đó.

Tuy nhiên, cậu cũng không thể gấp được, sức cậu yếu hơn nó, hoàn toàn rất khó
dứt điểm nếu nó vẫn còn sức lực, tính toán thời gian đại khái, gần mười phút
đồng hồ kể từ khi cậu đả thương nó bằng tên.

Lê Thành biết bây giờ có gây áp lực cũng không được quá nhiều tác dụng, bởi vì
con lợn rừng do mất máu quá nhiều, cực độ mệt mỏi, từ trạng thái tức giận đã
trở nên hoảng sợ, nó bây giờ sẽ không chủ động công kích, khiêu khích hoàn
toàn là hành động tốn thời gian, cậu cần chủ động công kích, bước này có thể
nguy hiểm hơn, nếu được thì cậu có thể đợi thêm một chút nữa, nhưng bây giờ
thời gian không cho phép, nếu bây giờ có một con thú nào chạy đến, cậu đều có
thể phải gặp nguy hiểm, con mồi hiện tại thì mất chắc rồi, không phải nghĩ.

Lê Thành từ từ tiến lên, cách con lợn khoảng 2m, cậu biết, lợn rừng tấn công
chủ yếu bằng đòn húc, cho nên cậu luôn sẵn sàng để có thể né sang bên cạnh,
bước đầu tiên đã thành công, cậu đã tiến lại gần con lợn rừng, phải tiếp tục
khiêu khích, khiến nó tiếp tục tiêu hao thêm thể lực, cậu muốn xác định nó có
phải đang giấu bài hay không, ném cục đá mà cậu đã chuẩn bị trên tay vào con
lợn rừng.

Lúc này, con lợn rừng đã cực độ sợ hãi, mắt nó đã mờ đi, nó muốn ngay lập tức
tháo chạy, thấy Lê Thành ném cái gì đó tới nó cả kinh vận sức toàn thân né
tránh, Lê Thành thấy phản ứng né tránh phải cố hết sức, nhãn thần mờ mịt yếu
ớt của con lợn rừng, cậu đã thấy được chiến thắng trước mắt, không do dự lao
tới con lợn, không, không phải lao tới con lợn mà cậu chỉ chạy nửa đường tới
con lợn rồi ngay lập tức ngoặt hướng chạy sang bên phải.

Con lợn rừng thấy cậu lao tới, dốc hết sức lực cuối cùng lê thân, phóng tới ý
đồ trọng thương nhân loại trước mắt, nhằm kéo dài thời gian để bỏ chạy.

Tuy nhiên, nhân loại này thật sự quá giảo hoạt, nó cảm thấy bất lực, khi mà
một lần nữa, nó lại tấn công vào hư không, ngay lúc này, Lê Thành từ bên hông
con lợn phóng tới, lấy dao đâm một nhát vào ngực dưới của nó, kết liễu mạng
sống đã sắp đi đến hồi kết của nó.

Lê Thành ngay lập tức thu hồi chiến lợi phẩm, cậu cần nhanh chóng rời đi nơi
này, trận chiến vừa rồi tuy cậu không mấy mất sức, nhưng tinh thần thì cực độ
căng thẳng.

Cậu cần nghỉ ngơi một chút, mang chiến lợi phẩm về phường thị, có thể đổi được
vài linh thạch, sắp tới cậu phải có một hành nguyên công pháp nếu muốn thăm dò
Vùng Giữa.


Đại Nhất Thiên - Chương #5