Cha Con Trò Truyện.


Người đăng: huyh0ang2993@

Thấm thoắt thoi đưa, đã hai năm rồi, kể từ ngày Lê Thành và thiếu nữ đi dạo
Lạc Nhật Phường thị, chuyện tu luyện của cậu không hề ngừng nghỉ, cậu vẫn
không ngừng chăm chỉ hàng ngày thu nạp linh khí, kết hợp với rèn luyện sức
khỏe, săn một ít thú hoang.

Một năm trở lại đây, thiếu nữ đặc biệt ít khi ở nhà, thường xuyên ra ngoài
lịch lãm, gần đây nhất cô mang về cho cậu mấy cục linh thạch hạ phẩm.

Nhờ hấp thụ chúng mà cậu cảm thấy sắp có thể thử đột phá Nhân Binh, tiến bước
đầu tiên trở thành tu luyện giả, cậu khá hưng phấn, bắt đầu lên kế hoạch cho
chuyến thám hiểm tuyệt địa đầu tiên.

Trong thời gian này, cậu ở ngoài hoang dã đã học được chút ít, có thể sau khi
đột phá, nếm thử đi dò xét ngoại vi tuyệt địa, định vị lộ tuyến tương đối an
toàn.

Nghĩ ngợi một lúc, Lê Thành quay người đi về sân sau vườn, hôm nay cha cậu gọi
ra dặn dò thứ gì đấy.

“Tiểu Thành, con sắp đột phá cảnh giới Nhân Binh rồi?” Người trung niên thanh
âm nghiêm nghị mang theo tang thương hỏi

“Vâng, thưa phụ thân, theo con đoán thì chỉ cần nửa năm nữa thôi”

“Vậy à, sau khi đột phá, con đã có thể coi là người trưởng thành rồi, nếu
muốn, có thể rời nhà, thậm chí nếu chí lớn, có thể rời đi nơi này, truy tìm
cảnh giới cao hơn, gia đình sẽ không gò bó con, cũng sẽ không trợ giúp con
trên con đường tu luyện, đây là truyền thống của dòng họ chúng ta.”

Người trung niên bình thản nói với Lê Thành

“Vâng, thưa phụ thân, con sẽ theo bước đại tỷ, ước mơ của con là muốn thấy một
thế giới rộng lớn, càng rộng lớn hơn nữa!”

Lê Thành nghiêm nghị nói, ở nhà cậu thi thoảng biểu hiện bản tính trẻ con,
nhưng hiện tại cậu đặc biệt nghiêm túc.

“Được, nhà ta mãi mãi là điểm dừng chân của con, khi mệt mỏi hãy trở về… Và
con đã luôn luôn và mãi mãi là con của chúng ta.”

Lê Thành hơi giật mình nhưng vẫn không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, cậu hiểu rõ
ý tứ của cha.

Cậu vốn không phải con ruột của cha và mẹ, hai người đã kể lại cho cậu vào năm
cậu 7 tuổi, cậu được người đặt ở trước cửa nhà lúc mới sinh vài tháng, trong
phong thư thấm nước mắt, nhờ gia đình trông nom cậu, người đặt cậu sẽ có thể
còn trở lại.

Lê Thành vốn cũng không nghi ngờ gì cha, mẹ không yêu thương, coi mình không
phải là con ruột, tình thương thật sự qua thời gian lâu dài không thể làm giả,
cậu chỉ cảm thấy một mảnh ấm áp, không có nhiều suy nghĩ, chỉ có chân thành
cảm ơn, cậu thầm thề sẽ mãi mãi thủ hộ mái nhà này, thậm chí có phải chết vì
nó!
Còn với người có thể là cha, mẹ ruột.

Cậu không hận họ, có thể họ có nỗi khổ riêng, tuy nhiên, oán khí thì vẫn phải
có, nếu họ có thậm chí quay lại, cậu cũng không trưng cho họ sắc mặt tốt.

Lê Thành vâng một tiếng, cáo lui trở về phòng.

Ngay khi Lê Thành rời khỏi, người trung niên căm tức nắm tay đến rỉ máu, thầm
rủa:

“Chó chết, truyền thống gì chứ!”

Hóa ra, thứ được gọi là truyền thống không phải là sự thật, sự thật là người
trung niên và vợ y tức mẹ Lê Thành bị cấm túc ở trên đảo này, tuy bị cấm túc
nhưng y cũng không phải đèn cạn dầu, kẻ thù của y sẽ không được tiến vào vũ
trụ này, theo như hiệp ước hai bên đặt ra, nếu không thì cá chết lưới rách,
đồng quy vu tận.

Y biết, nếu chỉ ở trên đảo này, chính là tàn phá thiên tài, tuy hai đứa nhỏ sẽ
rất an toàn, nhưng sẽ chỉ già đi rồi chết một cách vô nghĩa, trong năm tháng
dài đằng đẵng, thay vì cho chúng chắc chắn chết già, thà đổi lấy hi vọng trở
thành cường giả cho cả hai, mặc dù y không được trợ giúp, nhưng nếu hai đứa
trẻ có thể quay lại đảo, cả thế giới này đều không thể làm gì được chúng!

Dù cho chúng có thể không may, bỏ mạng bên ngoài, chỉ có thể trách, trời tuyệt
Lê Gia.

Lúc này một âm thanh ôn nhu vang lên:

“Thật khổ cho hai đứa, cả tiểu Linh và tiểu Thành đều thật trưởng thành, thiếp
tin rằng cả hai đứa sẽ có thể vượt qua.”

“Cũng chỉ mong là thế, đám lão đầu khốn kiếp… Kế hoạch của chúng ta, sẽ hoàn
thành rất nhanh thôi, ngày ta về cố hương, đánh lên Thần Vực đã không còn xa
nữa rồi!”

Người trung niên nói đến cuối âm thanh trầm thấp

“Chỉ mong hai đứa đến ngày đấy có thể tự mình bước ra khỏi Minh Nhân Giới này,
nếu không đến thời điểm kế hoạch của chàng thành công bước đầu, chúng cũng
không có khả năng theo bước chúng ta”

Mỹ thiếu phụ nói đến đây cũng rất mong chờ vào biểu hiện của hai đứa trẻ

Lê thành tại phòng, cậu không nghĩ nhiều về điều cha vừa nói, ngay từ đầu, cậu
đã không mong chờ luôn luôn phải có người đi theo bảo hộ, cung cấp tài nguyên,
tài nguyên phải đạt được bằng chính bản thân mình, người lúc nào cũng mong chờ
sự giúp đỡ từ người khác, mãi mãi không thể chân chính là cường giả đảm đương
một phía.

Cậu đã 13 tuổi rồi, đã tu luyện được 5 năm, biết được nhiều thứ hơn, tu luyện
giới này cực kì tàn khốc, chỉ ngồi im tĩnh tu, kết cục chờ đợi chỉ là chết già
mà thôi, cho nên phải đi đoạt, đoạt tài nguyên.

Tất cả những gì hữu ích cho tu luyện, tăng trưởng thực lực đều là tài nguyên,
đánh nhau người chết ta sống.

Lê Thành dừng việc suy nghĩ chìm đắm vào tu luyện thổ nạp linh khí.

5 tháng sau.

Lê Thành đang cực kì nghiêm túc, lúc này, khí phủ của cậu đã đầy, do mới gần
đây, thiếu nữ có trở về một lần, mang cho cậu vài viên lich thạch, nên cậu mới
có thể thử đột phá sớm hơn dự định.

Cậu đang ghi nhớ những điều cần phải làm.

Cũng không khác biệt quá nhiều khi cậu bước đầu ngưng tụ khí phủ, thay vì
ngưng tụ linh khí thành dạng cầu rỗng để chứa linh lực, cậu cần ngưng tụ linh
lực thành dạng mạch rỗng, vì cần ngưng tụ một mạch dài nên nó tiêu hao niệm
lực nhiều hơn ngưng tụ khí phủ nhiều, tuy nhiên do được linh khí rèn luyện
trong thời gian dài, linh hồn cậu cũng đã ngưng thực hơn nhiều, niệm lực cũng
dồi dào hơn, lần đột phá này, không khó!

Sau khi chuẩn bị cũng tương đối, cậu nắm trong tay hạ phẩm linh thạch, đây là
một cách cơ bản để hỗ trợ đột phá, phải hiểu là, quá trình đột phá này là xây
dựng, tu luyện giả phải xây dựng một nhánh chủ mạch, trong quá trình này cho
dù là tu luyện giả có niệm lực mạnh mẽ cũng không thể đảm bảo linh lực của bản
thân lúc nào cũng đầy đủ để kiến tạo lên nhánh đại mạch hoàn chỉnh nhất, do
thiên phú mà có người khí phủ to hoặc nhỏ hơn bình thường.

Không nói đến hoàn hảo, ít nhất phải là hoàn chỉnh, nó kết nối được với khí
phủ, như máu từ tim chảy qua động mạch rồi lại từ tĩnh mạch về tim vậy, mục
tiêu ở đây là linh mạch to và dài nhất có thể.

Thực tế quyết định chiến lực thì cường độ linh mạch không phải quan trọng
nhất, tuy nhiên nó cũng ảnh hưởng nhất định, nên không ai muốn mình yếu kém
quá mức cả, hướng đến cái tốt hơn luôn là xu thế.

Lê Thành bắt đầu quá trình đột phá, cậu bắt đầu dùng ý niệm chuyển dời linh
lực ra khỏi khí phủ, từ khí phủ bắt đầu ngưng tụ linh lực hình thành một nhánh
linh mạch, phần bị ngưng tụ không được cố hóa luôn, mà phải dùng ý niệm mạnh
mẽ đè ép linh lực giữ nguyên vị trí, vì nếu cố hóa các phần mạch sau sẽ khó
liên kết với phần đã ngưng tụ trước đó, quá trình này cực kì dài dòng, lại
căng thẳng, nhưng ít ra cậu đã có kinh nghiệm lần ngưng tụ khí phủ trước, cậu
vẫn rất tự tin.

Linh mạch ngưng tụ được 9 thành như trong dự kiến, cậu lập tức hấp thu linh
khí trong linh thạch, tuy không phải công cụ đôt phá hoàn hảo nhất, lương linh
khí thất thoát khá nhiều, nhưng vẫn còn lại khoảng 3 thành linh khí được cậu
luyện hóa thành linh lực, lúc này niệm lực của cậu không còn nhiều, nếu mà
không hoàn thành nhanh, liều mạng lần nữa khéo thành ngu ngốc mất, nên cậu
nhanh chóng hoàn thành phần cuối cùng, dùng linh lực mới ngưng tụ nốt đoạn
linh mạch cuối cùng, sau đó truyền ý niệm cố hóa.

Cuối cùng là thành công, tốn hao nửa ngày, cũng không có gì trắc trở, đó là vì
trong thế giới này, cảnh giới không phải là tất cả, cảnh giới có thể được đắp
nặn bằng tài nguyên, nhưng chiến lực thì không, chiến lực mang đến địa vị, địa
vị song hành cùng tài nguyên.

Cảnh giới chỉ có tác dụng đo lường anh đang cất trữ bao nhiêu linh lực mà
thôi, nói theo một cách khác, cảnh giới càng cao mà chiến lực chẳng ra sao
ngoài tốn hao nhiều tài nguyên ra, còn khiến tu luyện giả đó gặp phải nguy
hiểm cực lớn, bản thân tu luyện giả chính là một kho báu cực kì lớn, bởi vì
bản thân được rèn luyện với cường độ linh lực cao, thân thể có thể bị ăn thịt
hoặc luyện hóa thành đan dược, linh hồn cũng có thể bị trực tiếp thôn phệ hoặc
luyện đan, nên tu luyện giả dạng này dễ dàng bị chặn giết bởi một kẻ nào đó
khát vọng có được tài nguyên.

Sau khi biết được vài chuyện, Lê Thành ý chí sôi sục, cậu không muốn trở thành
dạng tu sĩ chạy theo cảnh giới mà chiến lực thấp, đây chỉ là dạng tu luyện giả
có nội tình mạnh mẽ mới có thể chọn cách này, những tu luyện giả xuất thân
thấp như Lê Thành không có khả năng có được tài nguyên chồng chất như vậy, cái
cậu theo đuổi phải là chiến lực, có chiến lực mới có địa vị cùng tài nguyên.

Hứng chí bừng bừng, Lê Thành phải ngồi tiếp tục thổ nạp, cậu cần lấp đầy khí
phủ và linh mạch với linh lực, sau khi ngưng tụ đại linh mạch, thì cần thiết
phải ngưng tụ trung linh mạch và tiểu linh mạch.

Cần 4 nhánh trung mạch xuất phát từ một nhánh đại mạch, tiểu mạch thì xuất
phát từ trung mạch tùy theo yêu cầu khác nhau, không yêu cầu số lượng.

Có thể phân chia cảnh giới này ra làm 4 cấp độ, áng theo phương án tu luyện
của Lê Thành:

Nhân binh, Sơ – Trung – Thượng – Cao Giai, mỗi tiểu cảnh giới tương ứng với
một nhánh trung mạch.

Thực ra, Nhân binh cho đến cảnh giới tiếp theo Nhân Tướng, Nhân Soái, chỉ là
tiểu cảnh giới của cảnh giới đầu tiên Nhân, theo tứ tự tiếp theo là Nhân
Vương, Nhân Hoàng, Nhân Đế.

Hành nguyên phân theo 4 cấp độ Phàm, Vương, Hoàng, Đế.

Trong một cảnh giới hành nguyên có thể tự chủ tăng uy lực phụ thuộc vào kinh
nghiệm tu luyện giả trong vận dụng, cảnh giới linh lực và một yếu tố khác sẽ
được đề cập sau.

Ví dụ như Phàm thủy nguyên của Thiếu nữ có thể đạt đến uy lực của Nhân Binh
Cao Giai đỉnh phong, nhưng không thể thắng được Nhân Tướng Sơ giai Thủy
nguyên, vì vậy khi đạt cảnh giới Nhân Tướng cô bắt buộc phải cảm ngộ tân thủy
nguyên nếu muốn duy trì chiến lực.

Trong một tiểu cảnh giới, phải phân chia như vậy, bởi vì độ đa dạng của hành
nguyên, có một số loại phải sử dụng trong hoàn cảnh đặc biệt, phụ thuộc vào
kinh nghiệm của tu luyện giả, uy lực có thể thay đổi trông thấy.


Đại Nhất Thiên - Chương #4