Tập Luyện Đạp Không


Người đăng: huyh0ang2993@

Rừng Lá Đỏ.

Trên một cành cây khá cao, Lê Thành đang khom lưng, di chuyển chậm rãi, chăm
chú quan sát về phía bãi đất trống dưới mặt đất.

Lúc này, một con Vượn khá to có bộ lông màu đỏ cùng một con Báo Đen đang chiến
đấu, con vượn này chính là Hỏa Viên mà Lê Thành đang cần săn giết.

Chiến đấu cùng Hỏa Viên là một đầu Hắc Báo, theo Lê Thành phán đoán, đầu Hắc
Báo này sử dụng Kim Nguyên, đẳng cấp Nhân Tướng, mỗi khi tấn công, răng nanh
và móng vuốt ngưng tụ một lớp kim loại màu vàng óng, vô cùng sắc bén.

Đầu Hỏa Viên thì đương nhiên sử dụng Hỏa Nguyên rồi, Lê Thành đã theo dõi nó
được vài ngày, nhằm hiểu rõ đặc điểm cũng như phương thức tấn công của nó.

Chiến đấu giữa Hỏa Viên và Hắc Báo đã phát sinh được một lúc rồi, đầu Hắc Báo
này do bị khắc chế về Hành Nguyên nên khi chuyến đấu luôn ở hạ phong, do đó nó
đang tìm cách kéo dài khoảng cách để bỏ chạy.

Những tưởng, Hắc Báo đã thành công, nhưng không, Hỏa Viên đột nhiên hít một
hơi thật to rồi ngưng tụ một cầu lửa trong miệng.

Phùuuuuuuuuuuuuuu!!!

Một cơn bão lửa quét tới Hắc Báo, gần như thành công trốn thoát Hắc Báo không
kịp tránh né, vội vàng ngưng tụ Kim Nguyên thành Kim Giáp, bao bọc cơ thể, cấp
tốc lùi ra đằng sau, nhưng bão lửa không đơn giản như thế có thể ngăn cản hoàn
toàn.

Phần đuôi của Hắc Báo vẫn bị cháy xém, Hắc Báo ngay lập tức dập tắt lửa ở phân
đuôi, nó muốn tiếp tục bỏ chạy, nhưng có vẻ đã muộn, Hỏa Viên ngay sau khi
phun ra bão lửa, đã tức tốc phóng tới, kéo gần khoảng cách.

Biết mình đã bị thương, Hắc Báo từ bỏ ý định bỏ chạy, hung tính bộc phát,
ngưng tụ Kim Trảo, nhảy vọt lên đánh về phía Hỏa Viên Hỏa Quyền.

Chiến đấu diễn ra thảm liệt, tuy Hỏa Viên có Hỏa Nguyên khắc chế Hắc Báo Kim
Nguyên nhưng cũng không thể tránh được thương thế, cuối cùng một Hỏa Quyền của
Hỏa Viên đánh về phía bụng Hắc Báo, Hắc Báo đập về phía thân cây đại thụ mà Lê
Thành đang ẩn nấp.

Hỏa Viên thấy Hắc Báo không còn cử động, bèn tiến đến muốn mang đi chiến lợi
phẩm.

Lê Thành chỉ chờ lúc này, ngay lúc Hỏa Viên tiếp cận xác Hắc Báo, đột nhiên từ
chỗ ẩn nấp, phóng xuống, ngưng tụ cấp tốc Trọng Thủy lên thân Thiết Côn, từ
trên cao vụt xuống.

Hỏa Viên cả kinh, cấp tốc ngưng tụ Hỏa Quyết, gạt ra Thiết Côn, tuy nhiên lực
lượng của Thiết Côn được gia trì Trọng Thủy, lại kết hợp cả Trọng lực không hề
đơn giản.

Rắccccc!!!

Một tiếng xương gãy vang lên, tuy Hỏa Viên thành công gạt ra Thiết Côn nhưng
đại giá phải trả là tay trái của nó đã bị gãy.

Thuận thế tiến công, ngay khi tiếp đất Lê Thành giải tán Trọng Thủy, xông đến
Hỏa Viên đang từng bước từng bước lùi về sau, lúc này, nó đang muốn sử dụng
Bão Lửa.

Như đã nằm trong tính toán, Lê Thành cười lạnh, không hề dừng lại chút nào,
hết tốc lực phóng tới, vẫn còn một chút khoảng cách, nhưng không sao, hai tay
cậu buông nhẹ, cầm về phía cán côn, nhằm tăng độ dài côn, nhắm về phía cằm của
Hỏa Viên đập tới.

Lúc này, Hỏa Viên đã chuẩn bị phụt ra Bão Lửa, đột nhiên đầu côn đập về phía
cằm nó, làm cằm của nó không thể không hất lên trên, khiến Bão Lửa chuẩn bị
phụt ra chỉ có thể phụt lên trên trời.

Phùuuuu!!!

Sau khi đập côn vào cằm của Hỏa Viên, Lê Thành không hề dừng lại, chỉ buông
nhẹ cán côn, hai tay nắm về phía gần đầu của thân côn, ngưng tụ Trọng Thủy vào
phần cán côn, xoay ngược côn, hất phần cán côn được gia trì Trọng Thủy vào
bụng Hỏa Viên, vẫn còn đang phun ra Bão Lửa.

Nhận Trọng Kích, Hỏa Viên ôm bụng, bước loạng choạng lùi ra phía sau, Lê Thành
tiếp tục truy đuổi Hỏa Viên, lúc này nó đã mất tiên cơ, lại nhận mấy lần đả
kích, đã không còn bao nhiêu lực lượng, tuy nhiên cậu không có thói quen lơ
là, kẻ địch chỉ vô hại khi hắn đã tắt thở.

Một lúc sau, không có gì ngoài ý muốn, Hỏa Viên nhận một côn nặng nề, loạng
choạng đổ nhào về phía sau, Lê Thành chậm rãi đi tới, vừa đi vừa dò xét Hỏa
Viên hư thực, chỉ khi xác định Hỏa Viên đã tắt thở, cậu mới thở phào, bắt đầu
thu nhặt chiến lợi phẩm, cùng với đầu Hắc Báo là chiến lợi phẩm ngoài ý muốn.

Nhận Linh Thạch Hạ Phẩm phần thưởng, Lê Thành bắt đầu ngưng tụ Chủ Mạch thứ
hai đột phá Nhân Tướng, tuy đã chuẩn bị đầy đủ Linh Thạch Hạ Phẩm nhưng do
phải điều động nhiều linh lực hơn ngưng tụ Chủ Mạch thứ nhất nên cậu có hơi
luống cuống.

Cuối cùng cũng thành công, nhưng vẫn xuất hiện tình huống hư thoát, Lê Thành
nhận thấy thần niệm cường đại có rất nhiều chỗ tốt, nếu thần niệm cường đại
hơn, ngưng tụ Chủ Mạch cũng không gian khổ như vậy, thậm chí có nhiều người
còn phải bắt buộc sử dụng đan dược mới có thể đột phá thành công, do thần niệm
của họ không có khả năng đáp ứng được việc vừa ngưng tụ Chủ Mạch vừa luyện hóa
Linh Khí từ Linh Thạch.

Thần Niệm, một khả năng kì diệu mà mỗi Tu Luyện Giả đều sở hữu, có thể tưởng
tượng, mỗi tia thần niệm, là một dây thần kinh, thần niệm ngoại phóng, giống
như ta có rất nhiều rất nhiều bàn tay vô hình vậy, sử dụng thần niệm cảm ứng
giống như ta lấy tay sờ rất chân thực.

Sau vài ngày củng cố cảnh giới, Lê Thành bắt đầu luyện tập để cường hóa dần
dần thần niệm, cũng như tăng độ thuần thục trong việc điều khiển linh lực.

Cảnh Giới Nhân Tướng, thần niệm đã có thể một chút ngoại phóng, xa nhất thì cỡ
khoảng một mét quanh người, nhưng mà cũng không tồn tại được lâu, rất nhanh
hao hết niệm lực, phải dần dần rèn luyện.

Thần niệm ngoại phóng tương đương với linh lực ngoại phóng, trước đây, dù là
có thể công kích từ xa, nhưng Lê Thành đều chỉ có thể định trước lộ tuyến,
giống như cầm hòn đá trong tay rồi ném đi vậy.

Hoàn toàn là một đường thẳng, công kích này gần như vô dụng nếu đối đầu với Tu
Luyện Giả ngang cấp, nhưng thần niệm ngoại phóng thì khác, công kích đánh ra
có thể thay đổi phương hướng, đây là một thay đổi mang tính quyết định.

Trở lại với việc luyện tập để cường hóa thần niệm, ở cảnh giới thấp thì có một
hoạt động mang gánh nặng cực lớn cho thần niệm, đó là phi hành, chính vì mang
đến gánh nặng, phi hành cũng là biện pháp rèn luyện thần niệm tốt nhất.

Tuy nhiên phải học bò trước rồi mới có thể học chạy, không phải vèo một cái mà
biết phi hành, phải đi từng bước một.

Cho nên người ta chia ra làm: Đạp Không Bước và Ngự Khí Phi Hành.

Thường thì cảnh giới Nhân Vương, một vị bình thường đến tấm thường Nhân Vương
cũng có thể đạp không, không ít thì nhiều, vẫn là có thể, cái này còn phụ
thuộc vào độ rèn luyện của Thần Niệm.

Đạp Không Bước nguyên lý rất đơn giản, chỉ cần có thể thần niệm ngoại phóng,
đấy chính là có thể ngưng tụ một bậc thềm để đứng lên.

Tuy chỉ là điều kiện cần nhưng cũng phải đòi hỏi cường độ thần niệm khá cao,
thường thì thiên tài Nhân Soái mới có thể Đạp Không mà đứng, Lê Thành hiện nay
chính là tập luyện Đạp Không mà đứng.

Thử Ngưng tụ một bậc thềm nhỏ cỡ viên sỏi trước mặt, vẫn là thành công, thử
nhấc một chân đặt lên, cậu cảm thấy một cảm giác nhức nhối trong đầu chỉ nhói
lên một chút rồi hết, thử bước lên trên bậc thềm, chỉ được một vài giây bậc
thềm sụp đổ, cậu lại cảm thấy nhức đầu một lần nữa.

Đây là Lê Thành chiến đấu thường xuyên, thần niệm đã được rèn luyện tốt hơn
phổ thông Nhân Tướng rất nhiều, nếu như phổ thông Nhân Tướng thì khéo bước một
chân lên bậc thềm đã sụp đổ rồi.

Không nản chí, Lê Thành tiếp tục luyện tập, cứ mỗi một bước, bước lên bậc
thềm, như là một lần cậu tự lấy chân giẫm lên đầu mình.

Tuy nghe có vẻ giống tự ngược, nhưng cũng rất có tác dụng, luyện tập liên tục
một buổi sáng, bậc thềm cậu tạo ra, đã có thể nâng đỡ cơ thể cậu trong mười
giây, lúc đầu không còn đau nhức nữa, chỉ về sau khi gần sụp đổ mới nhức nhối.

Luyện tập vài ngày, lúc này nếu chỉ đứng yên, thì Lê Thành đã có thể đạp không
tầm một phút, coi như hoàn thành bước đầu tập luyện, bước sau chỉ có thể để
dần dần, cậu rời nhà, bắt đầu cho chuyến thăm dò tuyệt địa.

Lam Thạch Sơn

Đây là một ngọn núi lửa không hoạt động, núi này rất lớn, phạm vi quanh chân
núi hàng chục km đều là Vùng Ngoài của tuyệt địa, chỉ có cách chân núi phạm vi
khoảng năm, sáu km mới là Vùng Giữa, Vùng Ngoài và Vùng Giữa là một cánh rừng,
cây cối chi chít, chỉ đến sườn núi mới lưa thưa.

Tuy nói là Hỏa Nguyên, nhưng không phải, cứ là Hỏa Nguyên thì phải nóng rực,
không khí khô cằn như sa mạc, nơi đây nồng độ Hỏa Linh Khí nồng đậm hơn ngoại
giới nhiều, tuy nhiên chỉ hơi nóng nực hơn, cũng không có mấy cảm giác khó
chịu.

Vùng Ngoài Lam Thạch Sơn chỉ tồn tại Yêu Thú nắm giữ Nhân Binh Cấp Hành
Nguyên, cảnh giới có lẽ trong khoảng Nhân Tướng tới Nhân Soái, so với Hỏa Viên
mà Lê Thành mới chém giết yếu hơn không ít, gần như có thể bỏ qua, cậu chỉ cần
tản mát khí thế cũng đủ dọa lui gần hết.

Cần phải cẩn thận là Vùng Giữa, ở đây tồn tại đỉnh phong là Yêu Thú cảnh giới
có thể là Nhân Soái tới Nhân Vương, tuy chưa nắm giữ Nhân Tướng Hành Nguyên
nhưng chiến lực so với Hỏa Viên cũng chỉ kém một chút mà thôi.

Nói là đến, lúc Lê Thành đang di chuyển, một con Sư Yêu có vẻ đã nhận ra cậu,
hít một hơi dài, phun ra một cơn Bão Lửa, quét về phía tán cây mà cậu đang ẩn
nấp, đây là bởi vì cậu di chuyển tốc độ cao, không quá để ý che dấu động tĩnh.

Cơn Bão Lửa quét qua, do khoảng cách khá xa, nên Lê Thành dễ dàng nhảy ra từ
tán cây tránh né, sau một hồi quan sát, cậu nhận thấy con Sư Yêu này yếu hơn
Hỏa Viên, mà nó lại sử dụng Hỏa Nguyên.

Lê Thành dễ dàng hạ gục Sư Yêu, không có gì đáng ngạc nhiên, cậu tiếp tục tiến
lên, đi sâu vào Vùng Giữa.

Có vẻ như khá may mắn, sau khi chạm trán Sư Yêu, trên đường, Lê Thành chỉ gặp
phải vài Yêu Thú không mạnh lắm, dễ dàng giải quyết, đã đến rất gần biên giới
Vùng Giữa và Vùng Trung Tâm, khu vực trước mặt đã là sườn núi, thi thoảng cũng
có thể cảm thấy sóng nhiệt thổi tới.

Trông thấy trời cũng sắp tối, không thuận lợi tiếp tục, Lê Thành nhảy lên trên
cành cao, tìm một hốc cây tương đối kín đáo, ngồi nghỉ ngơi, khôi phục thể
lực, chờ đến rạng sáng.


Đại Nhất Thiên - Chương #14