Người đăng: anhai345@
Cảm giác trong ngực thứ gì đó động đậy, Elaine cũng tỉnh rồi, lại thấy một đôi
mắt màu tím to tròn “manh manh đát” nhìn mình chằm chằm. Elaine thì có mẫu tâm
lan tràn xúc động.
Chiều hôm qua, nàng như thường ngày ngồi bên bờ hồ, bỗng nhiên một vật từ
trên bầu trời lao thẳng xuống làm nước bắn tung tóe.
Hiếu kỳ elaine, lao vào trong nước vớt lên món đồ, à không, không phải món đồ
mà là một đứa bé. Elaine sống ở đây bao nhiêu năm vẫn chưa từng thấy có đứa bé
nào tới được hồ này hay là nên nói rằng chưa từng có người sống nào vào được
tới đây.
Elaine sống một mình đã buồn chán lắm rồi, nên nàng quyết định. Nuôi dưỡng đứa
bé này, coi hắn như con của mình.
Thấy Trần nhạc đã tỉnh, lại án hắn ánh mắt ngây thơ nhìn xem chính mình ngực,
nghĩ đến từ hôm qua đến giờ đứa bé này chưa được ăn gì, elaine liền vội vàng
hỏi: “ ngươi đói sao.”
“ Ukm” trần nhạc thấy mỹ nữ hỏi mình ,gật gật đầu.
Nói thật hắn có chút bất ngờ, bởi vì cái này mỹ lệ thiếu nữ nói là tiếng anh,
chứng tỏ hắn cái này thể xuyên, xuyên đến nước ngoài rồi, mà không biết là
nước anh hay nước mỹ đây. Kiếp trước tiếng anh của hắn không tệ lắm, có thể
nghe hiểu được.
Các ngươi hỏi tại sao trần nhạc biết mình xuyên việt lại không khiếp sợ hay là
bất ngờ đâu. Tất nhiên là do văn học hiện đại hun đúc a. Nó khiến khả năng
chấp nhận sự việc của con người tăng cường đáng sợ, cái gì dị giới, xuyên
không, vô hạn... nhìn nhiều thành quen, dù chú ý hay không thì nó ít nhiều
thay đổi tính cách bản thân.
Nói chung là trần nhạc cảm thấy đói rồi, các cụ ngày xưa có câu “ người là bê
tông, cơm là thép”, không giải quyết nạn đói năm 45 thì đất nước ta làm sao
mà phát triển tiếp, người là cần phải ăn.
Mà ăn cái gì đâu, ăn cái gì a, ha ha, trần nhạc chỉ cảm thấy đầu mình được một
đôi tay nhẹ nhàn kéo vào gần, mùi thơm cơ thể tràn vào mũi, một mảnh trắng
xóa, trên đó màu đen... một hàng chữ viết “ tự mình tưởng tượng đi”
( liên quan tới vấn đề một đứa bé 2 tuổi tại sao còn chưa dứt sữa, ta nghĩ vấn
đề này hay là không cần nhấc đến a)
Sau khi quất xong một bữa, trần nhạc cảm thấy cả người sảng khoái, tinh thần
sáng láng, mạnh mẽ vô biên.
Nói vậy thì có hơi quá nhưng thực sự là lúc ăn hắn chỉ cảm thấy một luồng nước
ấm trôi xuống sau đó dâng trào khắp toàn thân. Tuy lúc sau đó lắng xuống nhưng
trần nhạc vẫn cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh tùy ý hắn điều động.
‘Ta không phải là xuyên vào 《seikon no quaser》 a’ nghĩ đến cái nào đó tà ác
thằng bé, càng hấp càng mạnh, hấp ào ào, hấp tàn bạo, hấp từ trong nhà thờ hấp
ra ngoài đường, đánh nhau hấp, hồi phục cũng hấp,thật sự là quá... hâm mộ.
Lắc lắc đầu, gạt mấy thứ vớ vẩn ra khỏi óc, điều quan trọng bây giờ là phải
biết mình hiện tại đang ở đâu đã, vì thế hắn chọn lựa sử dụng tuyệt kỹ tra hỏi
thông tin “ bán manh”.
Trần nhạc chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi:
” tỷ tỷ, ngươi là ai, nơi này là nơi nào?”
“ ta!? Ta gọi Elaine . Còn nơi này là rừng arteris”
Arteris??? Tên nghe quen quen, nhưng mà trần nhạc cảm giác không đúng lắm, lại
không nghĩ ra là cái gì ko đúng.
“ Elaine tỷ tỷ, rừng arteris là ở vùng nào ?”
“ Rừng arteris ở vùng giáp gianh giữa xứ york và xứ carmelot cõi albion”elaine
không chút nghĩ ngợi đáp, nàng không bất ngờ chút nào tại sao trần nhạc không
biết đây là đâu, bởi vì hắn bị ném xuống đây, mà một đứa bé hai tuổi có thể
biết được nó ở đâu sao?
Trần nhạc thì trực tiếp mộng, Rừng arteris? Cõi albion!? Carmelot!!! Nói đến
địa danh chắc không mấy ai biết bởi vì bây giờ không ai gọi như vậy nhưng king
arthur chắc ai cũng nghe qua chứ.
Lần này xong, xuyên về thời cổ đại, không máy tính, không điện thoại, không
internet để hắn làm sao sống a.
Lại nhớ tới, thời vua arthur cả nước anh chống lại người anglo saxong xâm
chiếm, vương quốc dân thì ít mà lại hay đánh nhau, hắn mà đi đến mấy chỗ đông
người còn không bị bắt làm dân binh, lôi lên chiến trường giết giặc.
Hắn! Giết giặc!? Còn không bị giặc giết đã là phúc ba đời. Trần nhạc cảm thấy
rơi chết có khi tốt hơn loạn đao chém chết a.
Không phải nói xuyên qua có phúc lợi...là có rồi, thế nhưng kim thủ chỉ đâu?
hệ thống đâu!? Lão gia gia đâu!!?
Thấy trần nhạc đáng thương hề hề, một bộ sặp khóc dáng dấp, elaine tưởng hắn
bị hoàn cảnh lạ lẫm gây sợ, vỗ vỗ trần nhạc đầu
“ tiểu đệ đệ đừng sợ, nói tỷ tỷ nghe nhà ngươi ở đâu, tỷ tỷ đưa ngươi về.”
“ ta, ta không biết...” trần nhạc cúi thấp đầu, nhà ở đâu sao, cho dù biết
cũng không về được nữa, thế nên bây giờ hắn là vô gia cư, lại không cha không
mẹ, đi đến nơi này thực ra hắn cũng không luyến tiếc, dù sao đời trước hắn
cũng là cô nhi, lại không biết cố gắng. Đã trời cao cho hắn cơ hội vậy thì
sống đi,cố gắng mạnh mẽ mà sống, hắn không muốn lại hối tiếc thêm một lần.
Nói đến vị này mỹ nữ tỷ tỷ làm sao lại sống ở giữa rừng đâu, lúc rơi xuống hắn
có nhìn lướt qua xung quanh, một mảnh xanh mượt nhìn ko thấy điểm cuối, hoàn
toàn không giống nơi có người ở. Nàng một mình một bóng sống ở nơi như thế
này, nói thế nào cũng không bình thường.
Mà lại rừng arteris trong truyền thuyết về king arthur đã từng nhắc đến,
Arteris khu rừng lạc lối hay còn có một tên khác gọi là rừng ma ám.
Truyền rằng người nào đi vào arteris sẽ không bao giờ tìm được lối ra bởi vì
arteris là nơi cư chú của các linh hồn lạc lối, họ cô đơn, họ thống khổ, họ
khát khao sự ấm áp từ linh hồn của những người đang sống. Các âm hồn sẽ giữ
ngươi lại cùng với bọn họ cho đến khi linh hồn của ngươi cũng lạnh lẽo và trở
thành một phần của khu rừng.
Truyền thuyết về khu rừng này nhiều lắm, nghĩ đến mà lạnh sống lưng, nhưng
càng nhiều hơn là kích động, phấn khích,bởi vì chính hắn đang ở trong rừng
nha, nghĩ đến có thể khám phá hết những bí ẩn của rừng arteris hay là một
chuyện rất có thành tựu.
Tiếp đó cuộc truyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
“ ngươi có người thân sao”
“ không còn” Đích xác hắn kể cả kiếp trước, hay bây giờ đều không có.
“ Ngươi không có nhà sao, vậy ngươi có muốn hay không sống cùng tỷ tỷ .”
“ân, muốn”
“ nói nhiều như vậy ta còn biết ngươi tên gì đâu?”
“ ta tên là ...”
“ ta tên là Merlin, Merlin Ambrisio huges”