6:bi Thương


Người đăng: Duboo

Vào phòng tắm,Tống Đán đặt Tuyết Anh xuống bồn tắm bàn tay xoa khuôn mặt nhỏ
nhắn thấm đẫm đầy nước mặt của cô em,giọng đầy bi thương nói:"Nhớ đợi anh ở
đây nhé, nhớ ko"

"Anh Đán nó giết mẹ rồi,nó giết mẹ,huhuu" Tuyết Anh gục mặt vào ngực hắn khóc
lớn

Tống Đán đưa 2 tay xoa lấy đôi vai nhỏ yếu của cô bé,nước mắt không kìm được
chạy ra,hắn mếu máo:"Anh biết,anh xin lỗi lỗi của anh,anh không nên để 2 người
một mình.Anh xin lỗi"

Grao..rào tiếng rú làm hắn chợt tỉnh táo,lau khô nước mắt trên khuôn mặt,hắn
đỡ nhẹ cô bé ra khỏi lồng ngực rồi thủ thỉ

"Anh còn việc phải làm,đợi anh"

"Phải quay lại nhé,nhớ đấy" Tuyết Anh vừa khóc vừa nói

"Uh" Tống Đán cười hiền dịu rồi bước ra khỏi phòng tắm

Trong suy nghĩ của hắn lúc này chỉ mong muốn 1 điều duy nhất là cô em gái được
sống cho dù phải vứt bỏ cả tính mạng mình.Có lẽ chỉ trong hoàn cảnh khó khăn
nhất con người ta mới nhận ra được tình yêu thương của mình dành cho người
thân,giờ hắn muốn thật sự muốn làm một việc để xứng đáng với em gái mình

Tống Đán ra chỗ phòng bếp vác toàn bộ bình ga và xăng tích trữ trong nhà để ở
hành lang bếp,hắn mở khóa bình ga đổ hết xăng và dầu ra nền rồi nhìn con quái
vật mắc kẹt giữa hai bức tường

Đôi mắt đỏ thẫm nước mắt không ngừng tuôn ra,Tống Đán cười dữ tợn nói

"Khốn khiếp,mày chuẩn bị cút về địa ngục của mày đi"

Hắn lùi nhanh lại rồi nép sau bức tường ném chiếc bật lửa về phía bình ga,con
quái vật nhìn theo bóng lưng Tống Đán gào thét

"Oành...ùm" một tiếng nổ lớn vang lên tiếp theo đó là tiếng sụp đổ công trình

Chừng 1 phút sau Tống Đán mở mắt quay lại nhìn về phía đống đổ nát trong lòng
nhẹ nhõm như thể vừa ném được thứ gì đi

"Anh Đán" Tuyết Anh đi từ phòng tắm ra thấy hắn liền kêu lên

Hắn xoay đầu nhìn cô em gái mỉm cười nói

"Xong rồi"

Crack...grao bỗng con quái vật lao ra từ đống đổ nát vung một trảo về phía
Tống Đán,hắn quay đầu lại sững sờ.Bỗng hắn cảm thấy có cái gì đó đẩy mình đi
nhìn lại Tống Đán thấy cô em đang đứng thế chỗ mình,hắn hét lên

"Không muốn"

Roẹt một trảo khiến Tuyết Anh bay đập vào tường còn con quái vật gục ngay tại
chỗ

Tống Đán chạy lại bế thân hình đầy máu của Tuyết Anh vừa khóc vừa nói

" Tại sao? Không để anh, tại sao em phải làm vậy"

Tuyết Anh mỉm cười đầy yếu ớt

"Anh biết tại sao em luôn gây sự với anh không?"

Không đợi Tống Đán trả lời cô bé nói tiếp

"Em luôn ghen tị với anh,anh có tình thương của cha mẹ từ nhỏ em thì không,anh
luôn được mẹ mắng trong khi em thì không có vậy,em thật ngớ ngẩn phải
không..khụ khụ anh biết không tối hôm anh say bố về ông ấy vào phòng anh vừa
vuốt mặt anh vừa khóc rồi ông ấy lại đi trong đêm luôn nhưng ông ấy không một
lần ghé qua phòng em,em ghen tỵ vì nó không dành cho em.Em..khụ khụ" Tuyết Anh
vừa nói vừa ho ra máu

"Đừng nói nữa,đợi anh,đợi anh gọi người tới giúp,em sẽ sống chúng ta sẽ tìm
bố,anh sẽ xin lỗi ông ấy.Anh thề đó"Tống Đán hoảng hốt nói nước mắt nước mũi
chạy dàn dụa,hắn không biết mình phải làm gì nữa hắn chỉ mong con bé được sống
lại được nhìn cô bé cười hay đơn giản là những cuộc cãi nhau không hồi kết.Lúc
3 tuổi khi nhìn lên trời hắn từng ước muốn làm phi hành gia,khi 18 hắn mong
muốn làm một kĩ sư để xây những công trình tồn tại vĩnh cửu,những năm học đại
học làm cho hắn hiểu rằng ước mơ là những thứ chỉ tồn tại ở tuổi trẻ,ngông
nghênh nó không thiết thực với 1 xã hội phát triển nhưng bây giờ hắn chỉ có 1
ước muốn là được quay về những tháng ngày khi xưa

"Anh Đán,hứa với em đi"Tuyết Anh giọng ngày càng yếu

"Anh hứa,cái gì cũng hứa hết" Tống Đán gấp gáp

"Hứa là anh phải sống,sống thật tốt.Hãy tìm bố và nói em yêu ông,em mong ông
có thể một lần vì em mà khóc" cô bé gắng gượng đưa tay lên mặt hắn xoa xoa rồi
cánh tay bất chợt buông thõng xuống trên mặt vẫn lưu lại một nụ cười

Tống Đán ôn chặt lấy xác cô em gái,thì thào:"Anh sẽ tìm ông ấy anh sẽ đưa ông
ấy đến thăm em, anh hứa bằng cả sinh mạng mình"


Đại Kỷ Nguyên - Chương #6