7:lột Xác


Người đăng: Duboo

Đặt Tuyết Anh sang một bên,Tống Đán chỉnh trang lại quần áo và tóc cô bé,xoay
người hắn cầm lấy một thanh sắt bên cạnh hướng con quái vật đi tới,đôi mắt đỏ
ngấu nhưng không một giọt lệ trong mắt chỉ có thù hận,thù hận che kín trái tim
hắn

Tống Đán hướng thân thể con quái vật đập tới tấp

"Vì mày mà mẹ tao chết,bà ấy đã nuôi tao một đời.Vì mày mà em tao chết,con bé
mới chỉ 17 tuổi thôi,vì chúng mày vì lũ khốn bọn mày"

Hắn vừa đánh vừa nói trong tiếng nói đó xem lận sự giận giữ cùng sự bi
thương,tuyệt vọng

Hắn đập không biết đến khi nào chỉ biết cây thép trong tay hắn đã cong còn tay
hắn không ngừng chảy máu,con quái vật bị hắn đập nát vùng ngực,hắn vứt cây
thép đi lấy tay trần hướng về con quái vật vồ tới

"Mày muốn ăn thịt tao phải không được thôi tao sẽ ăn thịt chúng mày,tao sẽ
giết từng con trong chúng mày"

Hắn nhào tới đống thit trước ngực con quái vật rồi móc một cục thịt lớn chừng
trái dừa non ra,một mùi tanh khủng khiếp xông vào mũi hắn,Tống Đán mặc kệ hắn
bắt đầu ăn cục thịt,ăn được một nửa một thứ gì đó bỗng mắc vào cổ hắn,cố nuốt
xuống bỗng hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng cơ thể hắn nóng như lửa cháy.Tống
Đán lăn lộn quằn quại rồi một hồi rồi ngất đi

Trong mơ hắn nhìn thấy mình đang đứng giữa một biển máu không cây cối,không
chim muôn chỉ có 1 màu đỏ vô tận và sự im lặng chết chóc bỗng Tống Đán nhìn
thấy 2 bóng hình đó là Tống mẫu và em gái hắn Tuyết Anh họ đang nhìn hắn mỉm
cười.Hắn gắng sức chạy về phía họ,sắp đến nơi bỗng hắn thấy một bóng hình sau
lưng họ,hình bóng đó xuất hiện ngày càng rõ nét lộ ra 1 khuôn mặt vô cùng quen
thuộc,đó là khuôn mặt hắn.Hay tay nó đang cầm 2 con dao,bất chợt nó đâm về
phía 2 người

"Không" hắn hét lớn.

Tống Đán mở mắt rồi nhìn xung quanh,hắn biết mình còn sống và mọi thứ trong
kia là giấc mơ.Ngồi dậy,bỗng cảm thấy cả người tràn trề năng lượng hắn nhíu
mày,cầm lấy một thanh thép bản rộng hắn vận sức thanh thép nhanh chóng bị uốn
cong

"Sức mạnh này đến từ đâu thế này,tí cần phải thử nghiệm thêm trước hết.."

Tống Đán xoay người sang nhìn thi thể em gái bỗng tim hắn chợt đau nói,hắn ôm
lấy ngực một hồi bình tình hắn ngồi dậy

"Thiếu cái gì,rốt cuộc mình thiếu cái gì?" Hắn ôm đầu suy nghĩ

Ôm lấy thi thể Tuyết Anh,Tống Đán ra phòng khách ôm nốt thi thể Tống Mẫu,bây
giờ là 9 giờ sáng bọn quái vật bắt đầu lui dần về bóng mát vì mắt chúng không
thích ứng với ánh sáng mạnh.Đặt thi thể bọn họ lên đống gỗ vừa thu thập hắn
tưới xăng châm lửa hỏa táng họ,quay người rời đi hắn chuẩn bị đồ thiết yếu để
rời thành phố

Trở lại cửa hàng tiện lợi Tống Đán kiếm cho mình 2 chiếc quần leo núi rộng
rãi,một đôi ủng chuyên dụng cùng một chiếc áo khoác chùm kín đầu nhìn rất bức
bối,hắn còn sắm cho mình một chiếc kính bảo hộ cùng một chiếc mặt nạ phòng
độc.

"Đùng..rầm" Đập cửa vào trụ sở cảnh sát gần đó lục lọi hồi lâu hắn tìm được 1
khẩu súng lục cùng thêm 3 băng đạn cùng một chiếc áo chống đạn.Nhét hết vào
balo Tống Đán quay về nhà,hỏa táng 2 người xong hắn lấy một chiếc lọ đựng tro
cốt cả 2.Mặt trời đã lên đỉnh hắn bắt đầu rời thành phố,một tương lai mù mịt
đang chờ đợi Tống Đán


Đại Kỷ Nguyên - Chương #7