- Cường Giả Hội Tụ


Người đăng: throne0

LƯU Ý: Chương 4 có thay đổi tuổi thọ mấy lão bất tử. Chương 5 thay đổi tên
cảnh giới “Tam Trọng Chi Cảnh” -> “Tam Nguyên Chi Cảnh”.

U Minh Vực.

Bốn ngày sau.

Hôm nay là một ngày náo nhiệt tại vùng đất ma quỷ không khác gì địa ngục trần
gian này.

Bởi lúc này những cánh rừng chết trơ trọi, những dãy núi màu đen như cắn nuốt
được mọi ánh sáng và những hồ nước đen lục bục như có ma quỷ gì sẵn sàng xông
ra đều hiện ra rất rõ so với bình thường.

Tuy vậy thì vùng đất này chỉ bớt âm u được một chút mà thôi, xung quanh địa
vục này vẫn bị bao phủ bởi làn sương dày đặc, trên đất đai vùng này không
ngừng hiện ra những mảnh xương cốt trắng đủ loại kích cỡ của mọi chủng tộc.

Thậm chí ở trong một số dòng sông trong xanh hiếm có của U Minh Vực lại có
những thi thể còn đang trong giai đoạn thối rửa trôi nổi trên đó.

Nhưng không có nghi ngờ gì nữa.

Thường ngày thì tất cả trong U Minh Vực đều bị che phủ bởi những làn sương
khói đen hoặc một số điểm quỷ dị tại nơi đây khiến cho việc quan sát nơi này
hoàn toàn bị điển đảo.

Giờ tất cả hiện rõ ra vậy bởi lúc này đang có những vị khách quý đang đi qua
những thông đạo bí ẩn tiến vào U Minh Vực.

Đây cũng là một dịp hiếm thấy cho cư dân tại U Minh Vực này, bởi ngày nào họ
gần như sống trong môi trường đen tối và âm u thế này, chứ ít khi thấy được
cảnh tượng thế này.

Dù sao thì mấy ức nhân khẩu rải ở ngoại khu của U Minh Vực chỉ là nơi ở của
các chi nhánh bên ngoài và thành viên ngoại môn tại U Minh Vực của U Minh
Thiên Điện, phần nhiều nữa là các loại thế lực đầu nhập, phụ thuộc hoặc bị nô
dịch do bại trận dưới tay U Minh Thiên Điện.

Đây khẳng định không phải tất cả các số đó, bởi vì những ai được cho phép đến
đây ở là các thành viên hạch tâm trong số giành được suất đến đây ở, hoặc gia
thuộc của những người có tiềm năng hoặc từng lập được công lớn được coi trọng,
hoặc một số thế lực ít người nhưng từng cá nhân đều có thực lực cường đại.

Lấy lịch sử lâu dài của U Minh Thiên Điện thì từ số lượng thành viên hay các
thế lực dưới trướng nó đều rất kinh người.

Mặc dù điều kiện ở đây rất tệ, nhưng đó là tệ so với khu vực bên trong thôi,
càng không nói chi Phong Đô Qủy Điện – nơi cao tầng hạch tâm của U Minh Thiên
Điện tập hợp.

So ra thì ở nơi đây tốt không biết bao nhiêu lần so với những vùng đất lành
được các đại thế lực tận lực đầu tư. Bởi nơi này có linh khí cực dày đặc,
không thiếu các loại bảo vật quý giá, sinh linh nguy hiểm hay hiểm địa không
lường được do chính Thiên Địa Linh Mạch ở đây thai nghén một cách tự nhiên.

Linh khí dày đặc.

Địa vực rộng lớn.

Bảo vật tràn đầy.

Nguy hiểm vô số.

Dù là ngoại vực nghèo nàn của U Minh Vực cũng tràn đầy đủ loại hấp dẫn với các
đại thế lực bên ngoài rồi. Dựa vào những điều kiện này làm cho dù chỉ là các
thành viên ngoại vực cũng đã trải qua nhiều loại tôi luyện làm họ cực kỳ mạnh
mẽ và hiển hách tại ngoại giới rồi.

Tuy nhiên, họ vẫn hướng về nội vực của U Minh Vực, bởi nơi đó mới thực sự là
tiên cảnh so với ngoại vực. Ở trong đó có các Thiên Địa Linh Mạch càng cao cấp
hơn tụ lại vào một trong khu vực nhỏ hơn không biết bao nhiều lần so với một
trăm dãy núi ngoại vực, thành ra về tôi luyện hay cơ duyên tại nội vực đều
vượt xa hơn rất, rất là nhiều.

Thế nhưng tuy đây là ước mơ nóng bỏng nhiều người nhưng nào có dễ vậy?

Chính vì nội vực có điều kiện quá tốt và quá sung túc nên yêu cầu để có thể
vào đây chỉ trong một khoảng thời gian cũng đã rất là hà khắc rồi chứ đừng nói
loại yêu cầu ghê gớm như trở thành cư dân vĩnh viễn được phép cho gia quyến
đến đây.

Những người ở nội vực đều phải là các thiên tài và cường giả nghịch thiên quật
khởi từ ngoại vực vào nội vực hoặc là các thành viên trực hệ từ các tồn tại
cao cao tại thượng trong truyền thuyết của Phong Đô Qủy Điện.

Tuy rằng ai cũng có thể phấn đấu tại nội vực nhưng Phong Đô Qủy Điện trong
truyền thuyết thì họ chưa bao giờ dám nghĩ tới. Bởi Phong Đô Qủy Điện là một
nơi rất đặc thù, để trở thành một cư dân trong đó cần có sự đồng ý của các tồn
tại đỉnh cao cư trú trong đó.

Như hàng ngàn năm trước đây, từng có một yêu nghiệt thiên tài quật khởi từ U
Minh Vực một đường đánh đâu thắng đó, lực áp các thiên tài của Càn Thiên Đại
Lục, chiếm giết không biết bao cường giả và thế lực gây ra một trường chấn
động không chỉ Càn Thiên Đại Lục mà còn lan đến các chủ đại lục khác.

Vị yêu nghiệt thiên tài đó dù kinh diễm thế nào đi nữa nhưng chưa bao giờ được
các tồn tại trong Phong Đô Qủy Điện hắn hằng mong ước mời đến. Điều này làm
một kẻ cao ngạo như hắn rất bất mãn, cũng bởi chiến tích huy hoàng của mình
làm hắn trở nên tự tin tới mức phi lý, khiến hắn gan lớn tới độ công phá tới
đại môn của Phong Đô Qủy Điện vì tư cách thành một cư dân trong đó.

Không ai biết diễn biến khi đó như thế nào, nhưng có một sự thật là sau đó vị
thiên tài đó giờ trở thành người gác cổng của Phong Đô Qủy Điện. Tuy nhiên,
không có ai khinh thường hắn, bởi hắn giờ có khí chất vô cùng bình tĩnh và tâm
cảnh mạnh mẽ, thực lực ngày càng sâu không lường được.

Từng có một lần vào một ngàn năm trước, một vị chí cường giả của một đại thế
giới khác trải qua muôn vàn khó khăn và đau khổ cuối cùng vừa thâm nhập vào
trước đại môn của Phong Đô Qủy Điện thì lại bị tiêu diệt hoàn toàn bởi vị gác
cổng này.

Sau đó thì hắn lại tiếp tục nhiệm vụ canh gác cổng của Phong Đô Qủy Điện. Một
ngàn năm sau đó thực lực hắn đã tăng tới mức độ nào rồi? Không ai biết.

Còn hắn vẫn tiếp tục nhiệm vụ gác cổng một cách ngoan ngoãn.

Thời gian vô tình có thể chôn vùi danh tiếng một thế hệ thiên kiêu.

Nhưng các chiến tích vang dội vĩnh viễn vẫn tồn tại theo năm tháng.

Vị yêu nghiệt thiên tài này lấy tên của mình theo một truyền thuyết hắn ngưỡng
mộ về một vị Chí Tôn từ thuở xa xưa cưỡi ngựa sắt biết phun lửa, mang giáp sắt
và cầm roi sắt đánh giết thiên quân vạn mã bảo hộ quê nhà mình, khi roi sắt
gãy người đã nhổ lên một cây tre đánh tan tành tàn dư còn sót lại kẻ địch rồi
cuối cùng người bỏ áo giáp mà cưỡi ngựa về Thiên Giới trong truyền thuyết.

Truyền thuyết này có nhiều dị bản và nhiều chi tiết mất theo thời gian do nó
quá lâu đời, thậm chí còn xa xưa hơn thời đại hắc ám hàng trăm vạn năm trước
không biết bao nhiêu lần nhưng những điều trên đều là những chi tiết chung
nhất.

Hắn lấy một tên gọi khác của vị Tôn Thánh mang theo với bản thân suốt đời từ
lúc uy chấn nhất cho tới lúc hắn ẩn cư thành một người gác cổng.

Hắn là Xung Thiên.

Người đời gắn thêm chữ Thần Vương vào sau tên hắn để thể hiện khi hắn còn uy
chấn nhất là một tồn tại mạnh mẽ như thế nào.

Vào lúc này, Xung Thiên Thần Vương phải đón tiếp không chỉ vài vị khách nhờ
vào một số thủ đoạn được phép vào Phong Đô Qủy Điện mà còn có những tồn tại
mạnh mẽ đủ tư cách để vào Phong Đô Qủy Điện.

Xung Thiên Thần Vương mặc áo giáp sắt, cuỗi ngựa sắt, hông quấn một cây roi
sắt và cẩm trên một cây tre có màu xám đen đang đứng ở cổng thấy những luồng
sáng có màu khác nhau tỏa ra khí tức trấn áp thiên địa từ các nơi như cung
điện máu, bảo tháp bay, thiên không thành, mẫu sào, phi thuyền khổng lồ cổ xưa
cá loại bay vào Phong Đô Qủy Điện không nể nang gì cũng im lặng không thôi.

Bởi hắn biết mình cũng còn chưa có tư cách xách dép cho họ chứ đừng nói tới
chuyện khác chi.

Càng không nói những đoàn người đang run rẩy lo sợ trước cảnh tượng này ở
trước cổng lớn do hắn canh giữ. Dù sao thì họ được vào chả qua nhờ vào vài thủ
đoạn hay vài mối quan hệ qua loa cộng với tâm tình hai vị Điện Chủ của đại đệ
nhất thế lực của đại lục này đang rất cao hứng nên có phần nới lỏng việc cho
những thế lực bên ngoài vào bái kiến.

Họ phải chịu sự giám sát và rà sát tới từng chi tiết nhỏ nhất để đảm bảo bí
mật cho U Minh Vực, rồi lại phải đi qua thêm một vòng nữa là vị Xung Thiên
Thần Vương uy danh vang dội một thời của Càn Thiên Đại Lục đang gác cổng này.

Làm sao họ có thể thoải mái như các tồn tại trong truyền thuyết ở trên kia bay
vào Phong Đô Qủy Điện một cách không nể nang vậy?

Dù thì hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại của U Minh Thiên Điện.

Đây là điều duy nhất khiến họ cũng không ngừng tìm đủ mọi cách chạy đến đây
chỉ để ít nhất có một chân vào bái kiến vị trẻ tuổi kia.

Ngày chúc mừng nhi tử duy nhất của hai vị Điện Chủ U Minh Thiên Điện tròn sáu
tuổi từ lúc sinh ra hoàn toàn xứng là một sự kiện chấn động Chí Cực Đại Thế
Giới.


Đại Hoang Chí Tôn - Chương #7