- Hồn Bá Luân


Người đăng: throne0

Càn Thiên Đại Lục.

Xuyên qua vô tận khoảng cách, địa vực sơ khai đầy mãng thú và bộ tộc hoang dã
và sơn hà rộng lớn không thấy điểm cuối.

Trải qua không biết bao hiểm địa và chặng đường gian khổ tới một khu vực vô
cùng thần bí hoang sơ không có ai biết. Đây là một địa vực vô cùng quỷ dị và
âm u bao bọc trong một làn sương dày đặc có địa thế vừa rộng lớn vừa phức tạp
ngăn cản mọi phương pháp quan sát vào bên trong.

Ở đây không chỉ có sự rùng rợn và tĩnh lặng không sức sống mà còn có vô số
trận pháp và địa thế tự nhiên kỳ diệu kết hợp với nhau tạo thành một đại thế
che dấu đi một địa vực vô cùng khổng lồ trải dài hơn ức vạn dặm có thừa ở bên
trong.

Địa vực bí ẩn này là nơi đặt trụ sở chính với các thành viên hạch tâm nhất của
U Minh Thiên Điện.

Địa vực này là một chỗ vô danh với bên ngoài, nhưng với người U Minh Thiên
Điện thì đây có tên là U Minh Vực.

Trong địa vực này có đồi núi, sông ngòi, biển lớn, rừng rậm và thổ địa hoang
sơ tràn đầy khí tức quỷ dị và âm u như căn nuốt cả thể xác và linh hồn của bất
cứ ai dám xâm nhập vào đây.

Có thể nói đây như là một địa phủ trên trần gian.

Đồng thời, pháp trận cũng tụ tập thiên địa linh khí từ bên ngoài vào khiến cho
nồng độ ở đây cực kỳ dày đặc làm cho vật chất và thời không ở đây vô cùng vững
chắc và dẻo dai cũng như bồi bổ cho những ai sống ở đây khả năng bước vào con
đường Tu Luyện Giả dễ dàng hơn so với ngoại giới.

Trung tâm của địa vực này có một trăm dãy núi mà trong đó có chín mươi chín
dãy như chín mươi chín con voi đang xếp thành vòng tròn nằm quỳ bái trước Đế
Vương vô thượng, chỉ có một dãy núi cuối cùng lại như một con voi đầu đàn bị
chém đầu vì dám nhìn về đàn voi của mình mà không quỳ bái trước Đế Vương vô
thượng.

Môt trăm dãy núi độ cao trung bình không dưới trăm vạn trượng có không ít các
kiến trúc, động phủ và thành trì xa hoa trên vách núi hoặc đỉnh của chúng.
Ngoài ra ở trên bầu trời của từng dãy núi đều có các tòa thiên không thành đầy
mỹ lệ đầy quỷ dị có thể từ trên đó quan khán tất cả mọi diễn biến ở dưới.

Mỗi khu vực như vậy đều không dưới trăm vạn người sinh sống và khu vực như vậy
rất nhiều xuyên suốt một trăm dãy núi này. Một nơi như một thế giới âm u và
quỷ dị thế này lại có tận ức người sinh sống quả thật không hợp thói thường tí
nào, nhưng quả thật ở đây lại có một cảnh tượng như vậy.

Mà càng vào sâu thì số lượng người sinh sống lẫn kiến trúc đều giảm dần cho
tới khi vẫn còn cách trung tâm được một trăm dãy núi này bao quanh.

Tại trung tâm được bao quanh một trăm dãy núi là một khoảng đia vực rộng lớn
có vô số kỳ cảnh, dị thú, trân dược cùng với một dãy núi có trung tâm là một
tòa núi cao hư hư thực thực khổng lồ chọc thủng tầng mây phải lấy ức dặm làm
đơn vị đo lường độ cao khủng khiếp của nó.

Ngọn núi này mang màu sắc đen thẳm bao bọc bởi những làn khói đen quỷ dị tỏa
ra vô tận khí thế trấn áp vạn vật, là một ngọn núi vương giả tuyệt đối mang
theo một loại cảm giác vô kiên bất hủ và tồn tại trường tồn với thiên địa.

Ở dưới chân núi các ngọn núi phụ cận là các tòa thành rộng lớn với vô số kiến
trúc rải rác không đồng đều dưới chân các núi. Đặc biệt hơn ở chân của ngọn
núi trung tâm có một đường cầu thang lát bằng kỳ thạch được thiên địa tự nhiên
thai nghén qua hàng trăm vạn năm trở thành một loại đá vô cùng đặc thù tỏa ra
khí tức mênh mông hơn cả vô tận tinh hà che lấp tinh không.

Đường cầu thang này được xây từ chân núi lên thẳng tới nơi cao nhất của ngọn
núi này như con đường đi lên trời. Nếu nhìn thoáng qua thì ai nấy cũng đều có
cảm giác vô tận bậc thang không bao giờ dẫn tới được điểm cuối cùng.

Nhưng nếu có thần thông hoặc thiên phú đặc dị thì có thể thấy thi thoảng quanh
đường bằng đá này có thời – không bị bóp méo, đại biểu cho việc đường thang đá
này nhìn không thấy điểm cuối này thực ra là cả một tiểu càn khôn có thời –
không riêng biệt được tạo ra để hình thành một cản trở cực lớn không cho phép
bất cứ kẻ nào có thể xông lên đỉnh ngọn núi.

Người tạo ra tiểu càn khôn này thực sự chỉ có thể diễn tả bằng một từ “khủng
khiếp” và “xa xỉ” khi kẻ đó lại tạo ra không chỉ một tiểu càn khôn bình thường
mà còn với thời – không pháp tắc vô cùng cường đại và hoàn chỉnh bao quát cả
đường thang đá này.

Vạn vật bát phương được tạo thành bởi vô số phần tử nhỏ bé như vật chất, thứ
nguyên, năng lượng, thể tích hay kích cỡ gọi là “Vũ”.

Từ cổ chí kím đến nay, bao gồm mọi thời đại, mọi sự thay đổi và biến động của
vạn vật thiên địa tồn tại trên đời này gọi là “Trụ”.

Vũ Trụ thực sự xứng đáng với danh hiệu là vật thể chí tôn bao quát và thai
nghén ra mọi thứ tồn tại trên đời. Hai đại lực lượng chí cao này bao trùm mọi
thứ trên thế gian này chỉ có thể được chưởng khống hoàn toàn bởi những cường
gia mạnh nhất hoặc thiên tài yêu nghiệt nhất.

Những người nắm giữ trong tay một chút hai đại lực lượng này đều có thể dễ
dàng sáng tạo ra các Tiểu Càn Khôn, hay còn gọi là Tiểu Thế Giới với tính chất
tương tự như định nghĩa của chúng. Chỉ có điều cái tên Tiểu Thế Giới không
phải là vô cớ bởi vì tuy bản chất tương tự nhưng đẳng cấp tồn tại các Tiểu Thế
Giới này thấp hơn không biết bao nhiêu lần so với Đại Thế Giới hùng vĩ bên
ngoài kia.

Thế nên các cường giả này sau này loại sáng tạo ra hai từ ngữ mới là “Không
Gian” và “Thời Gian” để thay thế cho “Vũ” và “Trụ” mà biểu thị thay cho các
Tiểu Thế Giới để đỡ phải xấu hổ.

Tận cùng của đường bậc thang đá này theo từ bên ngoài nhìn vào là một cái
Thiên Môn có thiết kế cổ xưa và hoa lệ dường như đối nghịch với sự quỷ dị và
âm u đen tối của ngọn núi này.

Có lẽ chỉ những người sống ở tòa thành ở chân núi ra là còn có thể miễn cưỡng
nhìn thấy được Thiên Môn trên đó.

Trừ đường thang đá này ra thì bất cứ sự xâm nhập nào từ hướng khác đều chỉ sẽ
gặp phải kết cục bi thảm.

Quan trọng hơn hết là nơi đó không chỉ một mảnh thần thổ vô cùng thiêng liêng,
chỉ có những nhân vật mạnh nhất của nơi này là có thể lờ mờ đoán được đằng sau
Thiên Môn là nơi như thế nào…

Trên một ngọn núi cao không dưới ức dặm đối diện với ngọn núi trung tâm đó có
một tòa cung điện to lớn màu đen vô cùng khí phách tỏa ra một loại khí thế vừa
quỷ dị vừa có uy thế của một vị chí tôn âm phủ cao cao tại thượng hiệu lệnh
được cả Minh Giới, một lời kêu gọi được vạn âm binh tướng sống lại tiến hành
đưa ra phán quyết cuối cùng cho mọi sự sống tồn tại trên đời.

Đây là Phong Đô Qủy Điện, là tổng bộ và là nơi mọi nhân vật quyền thế và chiến
lực trung ương của U Minh Thiên Điện tập hợp.

Trong tòa cung điện đó có một trang viện mỹ lệ được bảo vệ vô cùng nghiêm
ngặt.

- Aaaaaa…

Ở trong một căn phòng sang trọng của tòa trang viện này truyền ra một tiếng la
đau đớn của một người phụ nữ đang sinh con.

Trong căn phòng này có nhiều kỳ dược được đặt khắp căn phòng không ngừng tỏa
ra dược khí để bổ sung sinh mệnh lực. Nhờ vào căn phòng này có pháp trận che
kín nên dược khí không bị tản ra ngoài mà luôn được giữ trong căn phòng khiến
cho dược khí nồng độ vô cùng dày đặc. Thế nhưng dược khí dày đặc từ các dược
thảo mạnh mẽ như vậy lại không tiêu hao kịch liệt.

Trên giường nằm dành cho sản phụ có một phụ nữ xinh đẹp vượt trần.

Làn da trắng trẻo không tỳ vết tỏa sáng như ngọc thạch, mái tóc dài đen trắng
đan xoa nhau mượt mà như các dòng khí âm dương đan xen với nhau, đôi mắt trong
trẻo màu lục bích hớp hồn tất cả và cơ thể mảnh mai đầy những cong nhìn cần
qua đã làm người ta nổi lên dục hỏa rồi.

Thế nhưng ai ai cũng hiểu rõ rằng có đánh chết họ cũng chả ai dám có ý đồ xầu
gì với người phụ nữ này.

Bởi vì người phụ nữ này là Minh Hải Vương Mẫu - một trong hai vị Điện Chủ của
U Minh Thiên Điện.

Một câu khiến cho chúng sinh hóa thành đất cát quy về địa ngục, một bước đi
tước đạt mọi sinh mệnh trên đời và một cử chí tái hiện cả đại dương khởi nguồn
của Minh Giới tối tăm nơi vạn linh phải về sau trần thế.

Bên cạnh Minh Hải Vương Mẫu này là một vị nam nhân vô cùng tuấn mỹ.

Vị nam nhân có khuôn mặt có thể khiến cho nữ nhân phải xiêu hồn điên cuồng,
đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu vạn trượng, mái tóc màu đen dài tới vai tung
bay thể hiện khí phách bá liệt và cơ thể cường tráng như một vị chiến thần bất
hủ bách chiến bách thắng.

Người đàn ông này là Phong Đô Đại Đế - vị Điện Chủ còn lại của U Minh Thiên
Điện.

Một câu đưa ra phán xét đưa mọi tội đồ vào cảnh vạn kiếp bất phục, một bước mở
ra Địa Phủ vô tận để cho Thập Điện Diêm Vương chấp chưởng thi hành phán quyết
chúng sinh, một cử chỉ đưa ra chung lộ vạn vật trên đời.

Hai vị Điện Chủ thanh danh vô hiển hách không chỉ bởi chiến lực và thần thông
tuyệt đỉnh mà còn do là họ đã đạp dưới chân mình vô số sinh linh và hài cốt để
đứng trên đỉnh cao quyền lực và sức mạnh nhìn xuống chúng sinh.

Thế nhưng giờ đây tại căn phòng này không hề có hai tồn tại vô thượng đứng
trên đỉnh của Càn Thiên Đại Lục, mà chỉ có người cha người mẹ đang hết sức lo
lắng và kích động cho đứa con mang huyết mạch của họ sắp xuất thế của họ.

Ngoài hai người ra thì còn có một bà lão không ngừng đưa ra chỉ thị cho một
cặp tỳ nữ song sinh bất phàm cầm lấy những bảo vật, tiên trân và dụng cụ để
giúp cho việc sinh đẻ của chủ thượng của họ thuận lợi hơn.

Vị Phong Đô Đại Đế không tiếc sức mạnh để truyền thêm lực lượng cho Minh Hải
Vương Mẫu để luyện hóa dược khí thành sinh mệnh lực tinh thuần nhất theo tốc
độ nhanh nhất để theo kịp sự tiêu hao của việc sinh đẻ.

- Aaaaaaa…

Tiếng la thảm thiết đầy đau đớn như vạn trâm đâm vào một lần nữa vang lên.

- Nguyệt nhi!

Phong Đô Đại Đế giật mình nắm chặt lấy tay Minh Hải Vương Mẫu, khuôn mặt tràn
đầy lo lắng trái ngược sự uy vũ vô thượng ngày thường.

- Muội… không sao. Chỉ là con chúng ta… quá mạnh mẽ nên… muốn sinh ra phải
hao tổn căn nguyên rất nhiều…

- Không sao, ta thề sẽ dùng mọi thứ có thể nhất để đảm bảo nàng và con chúng
ta sinh ra thuận lợi và mạnh khỏe.

- Cảm ơn chàng… Phong ca, muội sẽ cố…

Lời thoại giữa hai vợ chồng đều cố gắng làm dịu lo lắng hai bên, bởi vì cái
đau của người này là cái đau của người khác với hai người như một thế này.

- Vũ Thảo lão thái, việc sinh để của Nguyệt nhi như thế nào rồi?

Phong Đô Đại Đế hỏi lão bà vừa ra lệnh cho hai tỳ nữ vừa cố gắng thúc đẩy lực
lượng các đồ vật được hai tỳ nữ đưa ra để đảm bảo không có sai sót gì xảy ra.

- Thưa Điện Chủ, thiếu chủ thực sự là kỳ nhân, thực sự thai nhi nghịch thiên
thế này là một không hai. Nhưng Điện Chủ yên tâm, già lão ta đây xin lấy sinh
mạng ra thề sẽ tìm đủ cách để thiếu chủ xuất thế một cách hoàn mỹ nhất.

- Âm và Tuyền bổ sung đạo đồ này lên rốn chủ mẫu cho ta! Thiếu chủ cần một
lượng sinh mệnh lực tinh thuần cực lớn để xuất thế, đừng có để xảy ra sai lầm
gì!

Lão bà ra lệnh cho hai tỳ nữ trẻ tuổi Âm và Tuyền có khuôn mặt giống nhau, chỉ
khác Âm có màu tóc xám, còn Tuyền có màu tóc bạc.

Phong Đô Đại Đế gật đầu rồi lại hướng về Minh Hải Vương Mẫu mà nắm chặt tay
nhất có thể để cùng chia sẽ nỗi đau với nhau.

Khoảng thời gian là một trải nghiệm đầy đau đớn khi Minh Hải Vương Mẫu liên
tục kêu la đau đớn gần như ngất đi nhưng bà vẫn cắn răng chịu đựng để cho con
mình phải ra đời bằng mọi giá.

Phong Đô Đại Đế không ngừng khẩn trương và căng thẳng cực độ chú ý mọi diễn
biến trên người vợ mình, càng cố gắng tiêu hao lực lượng của mình hơn nữa để
không thể có sai sót gì gây bất lợi cho việc sinh đẻ.

Không khí căng thẳng, dồn dập khiến cho mọi người trong căn phòng này lúc nào
cũng phải duy trì trạng thái tỉnh táo và cao độ nhất cho dù thần kinh của họ
không ngừng đi tới cực hạn đi nữa.

Cuối cùng…

“Ầm”

Trên bầu trời của cả cung điện này bỗng xuất hiện một hình ảnh chân thật rọi
thẳng qua mọi trở ngại vật chất.

Trong hình ảnh đó có hình ảnh thiên địa điêu linh, chúng sinh thây xác chất
thành sơn hà không thấy điểm cuối, máu thịt xương cốt tràn ngập hết thảy thế
giới, trong đó có chỉ một thân ảnh bá uy hùng vĩ bao quát hết địa ngục trần
thế trong tay phải và tay trái nắm giữ Luân Hồi dẫn dắt chúng sinh đã chết tới
chốn cực lạc chung điểm của vạn vật trên đời.

Tới đó thì hình ảnh này dần dần tiêu tan.

- Ha ha ha ha!!

Nhìn thấy hình ảnh đó xuất hiện, Phong Đô Đại Đế không kiềm được phải cười
lớn.

Đến cả Minh Hải Vương Mẫu cũng phải khẽ cười, dường như sự mệt mỏi cho việc
sinh đẻ không còn trong thân nữa.

- Không hổ là con của ta, dị tượng thật khí phách lắm! Dám chưởng khống Luân
Hồi và siêu độ vạn vật về chung điểm.

- Muội nghĩ như vậy mới hợp chứ. Từ này cả nhà chúng ta viên mãn hết thảy rồi
còn đâu.

- Đúng, đúng, huynh thật sự thất thố chút.

Đúng lúc đó một tiếng khóc trẻ sơ sinh đột nhiên vang lên đưa hai vị phụ mẫu
đang trong cơn vui sướng trở lai thực tế.

- Oe oe oe…

Phong Đô Đại Đế và Minh Hải Vương Mẫu mỉm cười qua lại rồi hai người quay nhìn
lại về lão bà và hai tỳ nữ đang quỳ ở sau lão bà.

Có thể thấy trong tay lão bà là một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong khăn đang
liên tục khóc.

- Chúc mừng điện chủ, là một bé trai!

Lão bà đáp lại cử chỉ hai vị Điện Chủ và đưa đứa bé lên tay của Phong Đô Đại
Đế.

Đứa bé cứ khóc liên tục nhưng vừa mở đôi mắt ra nhìn thấy Phong Đô Đại Đế và
Minh Hải Vương Mẫu trong lúc đó thì nó lại ngừng khóc, không ngừng đưa mắt
nhìn hai người.

Khuôn mặt đứa bé hồng hào, thân người có phần mập ú và đôi mắt màu đen trong
trẻo lại như ẩn chứa tinh tú nhật nguyệt trong đó.

Phong Đô Đại Đế tuyệt thế đứng đầu cả Càn Thiên Đại Lục giờ lại không ngừng
run rẩy, giơ lấy bàn tay của mình cầm đứa con một cách cẩn thận như rằng đứa
bé này hơn cả sinh mạng hắn vậy.

Cầm đứa bé này để trong lòng một cảm xúc khác thường, bởi vì từ đây hắn chính
thức là một người cha, huyết mạch tương lên làm tình phụ tử trỗi dậy, hắn nhìn
đứa bé này với khuôn mặt hiền từ và đầy nuông chiều.

- Phong ca, huynh đưa nhi tử lại đây cho muội với.

- Ừm.

Phong Đô Đại Đế nhẹ nhàng đặt đứa bé lên hai tay hoàn hảo không tỳ vết của
Minh Hải Vương Mẫu.

Đứa trẻ lại giơ hai bàn tay bé nhỏ lên như muốn chạm tới người trước mặt nó
vậy.

- Con ngoan, con ngoan.

Minh Hai Vương Mẫu liên đưa tay trái mảnh mai lên chạm hai bàn tay nhỏ bé đó.

Tuy rằng bàn tay Minh Hải Vương Mẫu nhìn mảnh mai yếu ớt như vậy, nhưng bàn
tay còn nhỏ hơn của đứa trẻ kia lại còn yếu ớt hơn thế nữa.

Nhìn đứa bé đùa nghịch với bàn tay của mình, rồi lại cảm thấy huyết mạch tương
thông làm cho Minh Hải Vương Mẫu mỉm cười vô cùng sáng lạn, nhìn đứa bé với
con mắt ôn nhu đầy tình thương của một người mẹ.

Phong Đô Đại Đế cũng đưa bàn tay to lớn của mình nhẹ nhàng vuốt đầu, chạm vào
cơ thể của một bé nhỏ này.

Đứa bé liền sau đó ngáp và nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.

- Con của chúng ta ngủ rồi.

- Ừm, để huynh cầm con đưa ra ngoài, muội ở lại nhé. Chắc giờ này bên ngoài
đó náo nhiệt lắm đây.

Minh Hải Vương Mẫu gật đầu mỉm cười.

- Ba người phải chăm sóc Nguyệt nhi cẩn thận đó!

- Dạ.

Bà lão và hai vị tỳ nữ cung kính trước lời nói của Phong Đô Đại Đế.

Phong Đô Đại Đế gật đầu rồi phất tay làm ngưng lại dược khí tỏa ra từ dược
thảo xung quanh, rồi ngưng đọng chúng lại đưa vào cơ thể kiệt sức của Minh Hải
Vương Mẫu để diều dưỡng thể trạng một cách tốt nhất.

Trận pháp được dỡ bỏ thay bằng một loại trận pháp cách âm.

- Huynh nghĩ ra tên gọi của nhi tử chúng ta chưa?

Minh Hải Vương Mẫu hỏi.

- Hồn từ họ của ta, Bá của hình ảnh vị bá chủ ngạo thế nắm trong tay tất cả,
Luân của Luân Hồi, là chung điểm của vạn vật… Hồn Bá Luân!!

- Hồn Bá Luân… Rất hợp với nhi tử chúng ta. Muội thích cái tên này.

Hai người gật đầu với nhau rồi nhìn về nhi tử của mình, cùng đồng thanh nói.

- Từ giờ trở đi, con sẽ là Hồn Bá Luân!

Trong khi hai người đang trong niềm hân hoan vì con mình thì từ trong đứa bé
có một tia ý thức nhỏ trỗi lên.

- Đây là… Không lẽ là xuyên việt đến dị giới ư!?

Ý thức này chỉ thoáng toát ra vẻ kinh ngạc sờ sững rồi nhanh chóng chìm vào ý
thức sâu thẳm như vực sâu vạn trượng của đứa bé…


Đại Hoang Chí Tôn - Chương #3