- Luân Hồi Kịch Biến


Người đăng: throne0

Bên trong Lục Đạo Luân Hồi.

Những tiếng va chạm công kích khủng bố không ngừng vang lên giữa các nhân vật
cấp Chí Tôn.

Tuy rằng những đột công kích này chỉ coi như miễn cưỡng gần cấp Chí Tôn vì tại
đây chỉ có hóa thân họ chiến đấu với nhau, nhưng dù sao uy lực từng đòn vẫn
không phải là thứ mà nhân vật cấp Đại Tôn có thể đỡ được, trừ khi là Thiên Đạo
Sứ Giả cấp Đại Tôn coi như là Ngụy Chí Tôn.

Nếu không phải họ bị cảnh cáo phải khống chế uy lực từng đòn công kích và có
trận pháp bảo vệ toàn bộ mọi Tiểu Luân Hồi thì thật không biết thiên địa sau
trận này sẽ hỗn loạn như thế nào.

Ngay cả pháp tắc vận hành của thiên địa cũng chỉ có thể chữa trị một phần nhỏ
thiệt hại bởi trận chiến này thôi.

[UỲNH]

Một cực quang trụ đâm thẳng xuống như là thiên lôi giáng xuống trần thế đánh
tan nát mọi công kích trên quỹ đạo của nó.

Cú va chạm mãnh liệt giữa hai bên làm công kích của họ bị phân giải hoàn toàn,
một vùng Hỗn Độn nhỏ hình thành từ trung tâm va chạm và biến mất nhanh chóng,
để lại một khoảng không có các Tiểu Luân Hồi vẫn vô sự.

- Ta đã nói rồi, hoặc là các ngươi thiêu đốt căn nguyên tồn tại liều mạng với
ta, còn không thì đừng mơ đụng đến cháu ta nửa bước.

Hóa thân mơ hồ của Phổ Độ Thiên Tôn hiện ra đứng ở trên không quát lạnh, một
cực quang trụ ẩn chứa sức mạnh thanh tẩy mọi dục vọng trên đời hiện ra trên
đầu ngay lập tức đánh về bốn tồn tại vô thượng đã hiển lộ hóa thân ra.

Đáp lại Phổ Độ Thiên Tôn chỉ là những tiếng hừ lạnh và một đợt công kích mới
bay thẳng đến.

Cực quang trụ lần nữa va chạm bởi bàn tay, vũ khí bảo tàng, hằng tinh đỏ rực
và đôi song kiếm.

Bốn tồn tại vô thượng tuy hiểu rõ rằng muốn đột phá qua Phổ Độ Thiên Tôn để
giết đứa nhỏ kia trong thời gian ngắn là không có thể cho dù họ có liên kết đi
nữa, trừ họ chịu hao tổn căn nguyên tồn tại để bức thẳng một đường.

Có điều làm vậy chả khác nào đả kích tự tôn của họ, đường đường là tồn tại vô
thượng đã liên kết thế này đủ làm họ cảm thấy nhục nhã và tức giận rồi, nếu
phải liều mạng hao tổn để đánh thẳng qua thì còn gì thiên lý nữa?

Nếu chỉ để giết một yếu tố không rõ nhỏ yếu như Hồn Bá Luân mà lại đi tới mức
nào rất là không đáng, vả lại họ biết rõ nhược điểm của thể chất Chuyển Thế
Luân Hồi, cũng chưa chắc đứa nhỏ này sẽ được như Phổ Độ Thiên Tôn,.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một khả năng, cho dù không viên mãn thì lấy điểm
đáng sợ của cấp Bá Chủ trong thể chất này thì việc thành cường giả vô tận tiếp
cận Chí Tôn không phải không có khả năng, họ không thể đánh cược được nhưng
cũng rất không cam nguyện trả giá vì cảm thấy họ mất nhiều hơn được.

Dù sao họ không còn là Chí Tôn chân chính nữa, tuy vượt trên cái gọi là “Ngụy
Chí Tôn” nhưng dù sao vẫn còn kém, họ đã trả giá quá nặng để chờ thời cơ đi
lên Thiên Giới, hao tổn một là mất một hoàn toàn chứ họ không thể phục hồi nó
lại được như Chí Tôn chân chính.

Có điều theo thời gian thì đứa nhỏ sẽ hoàn thành việc Chuyển Thế Luân Hồi, khi
đó thì Tiểu Luân Hồi hay sáu đạo linh hồn của nó đều nằm ngoài sự khống chế
của họ rồi, dù sao Lục Đạo Luân Hồi vẫn là lãnh địa của Địa Ngục và là một
phần quan trọng của Thiên Đạo, họ không thể can thiệp vào đây hay dám làm
chuyện đại nghịch như hủy diệt nó.

Kinh động đến Thiên Đạo và mấy tên Sứ Giả thì họ coi như hết đường sống, tệ
hơn là cơ thể, linh hồn và tâm cảnh họ đều sẽ bị sử dụng để sữa chữa thiệt hại
thiên địa chịu phải.

Tất cả đều như một bài toán hóc búa phải giải được trong thời gian có hạn.

Sáu tồn tại vô thượng chiến đấu với bốn tồn tại vô thượng của Địa Ngục cũng
chả khá gì hơn.

Họ đều là nhân vật cùng cấp số, hai bên đều sử dụng trận cơ và trận đồ tăng
cường thực lực giao chiến nhau, số lượng giữa hai bên cũng không có khác biệt
quá lớn.

Niết Bàn Kiếm kết hợp với trận đồ Siêu Thoát Luân Hồi quả thật xứng đáng danh
hiệu chí cương chí dương, sát phạt vạn linh và hủy diệt vạn vật không gì có
thể cản nổi, lại mang lực lượng Niết Bàn Tân Sinh đặc thù có thể thanh lọc
chúng sinh khiến họ trở về với Đạo.

Tứ Đại Thiên Vương trận cơ vốn là do một đại giáo từng sinh ra Chí Tôn nghiên
cứu vô số năm tháng để cho ra một trận cơ mô phỏng được Tứ Tượng không bị hủy
diệt bởi kiếp nạn từ Thiên Đạo, trận cơ phụ thuộc vào người sử dụng và có thể
biến hóa vô tận theo từng diễn biến, và lúc này nó đang trở thành một vòng bảo
ve tuyệt đối ngăn cản hết thảy.

Một bên sát phạt chí dương vô địch.

Một bên phòng ngự chí âm tuyệt đối.

Điều này dẫn đến giằng co kịch liệt, không bên nào chiếm ưu thế cả.

Nhưng nếu nói bên nào đang sốt ruột thì chính là sáu vị tồn tại vô thượng, bởi
họ là bên tấn công muốn công phá hết thảy để tiêu diệt đứa nhỏ kia.

Còn các tồn tại vô thượng của Địa Ngục thì lại thoải mái hơn hẳn, họ chỉ cần
phòng ngự che chắn cho Hồn Bá Luân một khoảng thời gian thôi là họ chính thức
thẳng cuộc trong trận giao tranh này.

- Ha ha ha, lúc nãy các ngươi không phải hùng hổ lắm sao, sao đến lúc này lại
không thể nào làm gì được chúng ta vậy?

Thân ảnh mơ hồ không rõ là nam hay nữ lên giọng chế nhạo.

Sáu vị tồn tại vô thượng nghe vậy đều trầm mặt không thôi, lúc nãy bọn hắn
cũng tự tin và có chuẩn bị vậy, nhưng lại không ngờ trận cơ này lại kiên cố
vậy, khác hẳn với hiểu biết của bọn họ về trận cơ này.

- Ra vậy, các ngươi đã cải tạo trận cơ tới mức này, phòng ngự thật mạnh mẽ
làm sao… Quả thật xứng danh với một đạo thống bất hủ tồn tại từ thuở đầu tiên
của thiên địa, lại từng sinh ra nhiều đời Chí Tôn chưởng quản Địa Ngục.

Một tồn tại vô thượng thở dài.

Phải.

Có thể họ từng là Chí Tôn cao cao tại thượng, từng vô địch trên chín tầng trời
mười tầng đất, chỉ bằng vào uy áp của họ đủ để trấn áp toàn bộ thiên địa.

Nhưng dẫu họ vẫn chỉ là những cá nhân hùng mạnh tới cực hạn, hầu như các Chí
Tôn đều quật khởi từ hai bàn tay trắng hoặc từ các thế lực hùng mạnh, nhưng
việc sinh ra một Chí Tôn có thể coi như rút hết vận khí cả đạo thống đó cho
toàn bộ tương lai xa rồi.

Thật sự từ thuở khai thiên lập địa tới hiện giờ, việc một nhà sinh ra hai Chí
Tôn đều là những trường hợp rất đặc thù, điều kiện sinh ra và hoàn cảnh họ
trải qua có thể nói là độc nhất vô nhị, như thể Thiên Đạo chiếu cố tận lực để
họ có thể trở thành Chí Tôn vậy.

Nhưng…!

Vạn vật trên đời luôn tồn tại ngoại lệ, và Địa Ngục chính là ngoại lệ đó, họ
là một đạo thống tồn tại rất sớm thuở đầu tiên của thiên địa, không chỉ tồn
tại lâu dài mà khiến người khác cảm thấy run sợ nhất là bởi Địa Ngục đản sanh
ra rất nhiều vị Chí Tôn trong năm tháng lâu dài tồn tại của nó.

Không ai hiểu rõ tại sao lại tồn tại một thế lực dường như ngay cả pháp tắc
vận hành của Thiên Đạo đều vô dụng trước con quái vật này.

Mặc dù Chí Tôn rất khó đản sanh, nhưng trải qua vô số kỷ nguyên thì số lượng
những vị từng được ghi chép lại trong sử sách vẫn không phải ít.

Bản thân Địa Ngục nhất mạch có một kho tàng truyền thừa bất hủ cực hạn được
kiến tạo từ đạo thống của không chỉ nhiều vị Chí Tôn, mà còn có không thể đếm
được tuyệt đỉnh cường giả tiếp cận cấp độ đó liên tiếp quật khởi ở mỗi thời
đại từ Địa Ngục.

Đây là cái khác biệt giữa Địa Ngục và các Chí Tôn khác.

Đạo thống một Chí Tôn thông thạo một lĩnh vực vĩnh viễn không thể nào so được
đạo thống nhiều vị Chí Tôn thông thạo nhiều lĩnh vực.

Các tồn tại vô thượng khác cũng không nói gì.

Họ chỉ có thể lặng lẽ đồng tình bởi họ biết rõ Địa Ngục đáng sợ ra sao, ngay
cả các Cấm Địa Thế Giới hùng mạnh không thể tưởng tượng được còn lâu mới là
đối thủ của đại đệ nhất thế lực của vũ trụ.

Cuộc giằng co vẫn tiếp tục, sáu tồn tại vô thượng vẫn không thể chiếm ưu thế
và ngày càng sốt ruột hơn, thậm chí có người dự tính hao tổn bản thân để chém
giết đứa nhỏ tên Hồn Bá Luân kia.

Chỉ là không ai biết rằng sâu trong Lục Đạo Luân Hồi, đang có một đôi mắt lé
lên tia ác độc nhìn về phía Hồn Bá Luân, sẵn sàng đưa một kích trí mạng lên vị
siêu cường giả trong tương lai đang tiến hành quá trình Chuyển Thế Luân Hồi.

- Địa Ngục… ta sẽ không tha cho các người, cho dù có phải chết ngày hôm nay
thì ta cũng phải cho các ngươi một phần ký ức khó quên… Chuyển Luân Thánh
Vương, người thật đáng nguyền rủa làm sao!!! Nhưng an tâm đi… bởi ta sẽ hủy
diệt một mầm mống siêu cường giả của nhất mạch thể chất các ngươi!!!

Vị Thiên Đạo Sứ Giả liếc mắt lướt qua nơi đôi mắt ác nghiệt kia đang ẩn núp mà
không bị hắn phát hiện.

Lúc cô bắt đầu liên lạc với tia ý thức trong đạo linh hồn kia.

- Thời cơ sắp tới rồi, đồng bạn… Biến mất trong bi kịch hoặc tạo ra mở đầu
mới đều quyết định vào khoẳng khắc này…

Tia ý thức không đáp lại nhưng hắn lúc này vận dụng hết mọi năng lượng ý chí
còn sót lại để đảm bảo mọi thứ tuyệt không có sai sót, tính mạng hắn là được
quyết định vào lúc này đây.

Bên ngoài kia, Hồn Bá Luân đang chìm vào trong trạng thái kỳ ảo không ngừng
tỏa ra một loại khí tức đặc biệt chìm sâu vào Tiểu Luân Hồi và sáu đạo linh
hồn độc lập, việc kiến tạo Tiểu Luân Hồi và hoàn thiện sáu đạo linh hồn đã đạt
tới viên mãn, bất cứ lúc nào nó có thể tiến hành quá trình Chuyển Thế Luân
Hồi.

- Ha ha ha ha… Các ngươi đã thua!!!

Phổ Độ Thiên Tôn cười lớn, bốn vị tồn tại vô thượng của Địa Ngục cũng lộ một
tràng cười lạnh lẽo đầy châm biến về mười tồn tại vô thượng kia.

Việc này làm mười tồn tại vô thượng không còn kiên nhẫn, đã có người bắt đầu
hao tổn căn nguyên tồn tại của mình, làm sức mạnh của họ tăng vọt lên vô số
lần, họ quyết định liều mạng để tiêu diệt Hồn Bá Luân rồi.

Những những tồn tại vô thượng của Địa Ngục vẫn cười lạnh, bởi lúc này tất cả
quá muộn rồi!

- Sai rồi, các ngươi mới là kẻ thua cuộc, Địa Ngục!!!

Một tiếng quát ác độc vang lên chấn động khắp Lục Đạo Luân Hồi.

Và…

[ĐÙNG]

Một tiếng nổ khổng lồ vang lên.

Một vết nứt khổng lồ xuất hiện ngay trên Hồn Bá Luân nằm ở trung tâm trận cơ
Tứ Đại Thiên Vương.

Từ trong đó một tòa tháp sáu tầng màu đen đâm thẳng xuống trận cơ, người điều
động tòa tháp này rõ ràng quyết tâm muốn nghiền nát Hồn Bá Luân cho bằng được.

Sắc mặt của Phổ Độ Thiên Tôn và bốn vị tồn tại vô thượng Địa Ngục chuyển biến
từ trắng bệch sang giận dữ vô tận.

Đặc biệt là Phổ Độ Thiên Tôn giờ này lại như một Tu La giáng thế, tóc trắng
bay tung lên, đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra một luồng khí thế đáng
sợ khiến toàn bộ mọi tồn tại vô thượng ở đây không kiềm được phải rùng mình
trong giây lát.

Sự giận dữ của Phổ Độ Thiên Tôn hoàn toàn có thể lý giải được, bởi Lục Đạo
Luân Hồi vốn là nằm dưới sự chưởng quản của Địa Ngục, không có gì trong này có
thể trốn khỏi tầm mắt họ cả. Ngay cả các tồn tại vô thượng trừ khi tấn công
bất ngờ từ ngoài vào còn không đã vào đây thì đừng thoát khỏi tầm mắt của Địa
Ngục.

Thế mà lúc này lại có một tồn tại vô thượng khác lại đánh lén được mà họ không
hay biết.

Quan trọng hơn hết là đứa trẻ sáu tuổi kia là cháu của Phổ Độ Thiên Tôn, là
trái thơm kết ra từ tình yêu của hai đứa con mình, mặc dù rằng trong quá trình
Chuyển Thế Luân Hồi tất cả sẽ xảy ra nguy hiểm, nhưng hắn tưởng rằng đã chuẩn
bị thế này thì khả năng Hồn Bá Luân bị đe dọa tính mạng coi như là không tồn
tại.

Nhưng giờ lại xảy ra chuyện thế này, nếu đứa cháu này có mệnh hệ gì thì Phổ Độ
Thiên Tôn sẽ phải chịu đau đớn và xấu hổ cực độ, e rằng hắn sẽ điên cuồng vận
dụng mọi lực lượng của Địa Ngục để huyết tẩy mấy Cấm Địa Thế Giới để báo thù
cho đứa cháu này.

- Lục. Giới. Thánh. Đế!!!!!!

Phổ Độ Thiên Tôn quát gào lên khi thấy được tòa tháp quen thuộc đó.

Đừng nói hắn, mà là những ai của thể chất Chuyển Thế Luân Hồi nhất mạch đều
không thể nào quên được cái tên này cho dù họ có chết đi nữa.

Bởi vì kẻ này mà Chuyển Luân Thánh Vương không thể bước được qua bước kia,
khiến người về già lại liều mạng điên cuồng thay đổi cả Lục Đạo Luân Hồi và
biến mất khỏi trần thế.

- Ha ha ha, sao nào? Ngạc nhiên vì thấy ta còn sống sao!?

Một bóng người hiện ra trên đỉnh tòa tháp sáu tầng, cơ thể hắn tuy chìm trong
Hỗn Độn nên có phần mơ hồ nhìn không được, nhưng rõ ràng hắn lại không có khí
thế mạnh mẽ như các tồn tại vô thượng khác.

Tuy ở cùng đẳng cấp nhưng hắn đã gần đất xa trời rồi.

- Đám Địa Ngục khốn khiếp các người, chỉ vì một thằng nhãi si tình ảo tưởng
mà lại giận chó đánh mèo chém giết ta ra nông nổi này!!!… Cũng may, cũng may
ta từng chưởng khống Lục Đạo Luân Hồi một thời gian nên có vài thủ đoạn bảo vệ
tính mạng nên vẫn sốn... Ha ha ha ha…!!!

Lục Giới Thánh Đế cười một cách điên cuồng thô bạo.

Oán khí hắn tích tụ vô tận năm tháng khiến hắn hóa thành ma vương cái thế rồi,
hắn chịu đựng tất cả mọi đau khổ chỉ để chờ khoảng khắc này.

- Thằng nhãi Chuyển Luân đáng chết, nếu biết có ngày như vậy thì khi đó ta đã
đập chết nó rồi… vĩnh viễn khiến cho nhất mạch Chuyển Thế Luân Hồi các người
không thể nào quật khởi được… chỉ tiếc rằng mọi chuyện đã qua… đáng hận, đáng
hận làm sao... Aaaaaaaaaaaaaa…!!!

Lục Giới Thánh Đế rít gào la hét giải tỏa sự bực bội tích lũy trong lòng.

- Vậy thì ngươi nên chết lặng lẽ ở góc nào đi, nếu dám đụng tới Bá Luân thì
đừng trách ta không cảnh báo trước!!!

Phổ Độ Thiên Tôn nói chậm rãi nhưng trong từng từ một đều tràn đầy sẽ đe dọa
và khí thế áp bức người khác không để cho họ sống.

- Ha ha ha ha ha… Đã tới nước này thì ta còn đường lui à? Trước sau gì cũng
chết, không bằng kéo kẻ địch xuống vũng bùn theo ta luôn!!!!

Lục Giới Thánh Đế điên cuồng thiêu đốt toàn bộ căn nguyên tồn tại của mình,
giáng lên một kích toàn lực cực mạnh của một Chí Tôn lên Hồn Bá Luân đang ở
trong trạng thái kỳ diệu.

Nhưng trái ngược với vẻ mong đợi, khi Lục Giới Thánh Đế đang điên cuồng công
kích thì từ một khoảng trống không cách cực gần Hồn Bá Luân hiện ra một nắm
đấm làn da màu đỏ rực đánh thẳng về tòa tháp sáu tầng.

Đợt va chạm này làm cho trận cơ Tứ Đại Thiên Vương xuất hiện vết nứt và nền
tảng trận pháp bị tiêu hao kịch liệt so với thời gian có thể tồn tại lúc đầu.

- Diêm. Đế!!!

Lục Giới Thánh Đế gào quát khi thấy bàn tay làn da màu đỏ.

Nghe thấy cái tên này, mười tồn tại vô thượng rùng mình và cảm thấy một tia sợ
hãi làm sởn gáy tóc bọn họ.

Phổ Độ Thiên Tôn và bốn vị tồn tại vô thượng Địa Ngục sắc mặt tốt lại chút,
bởi bên họ lại có thêm một tồn tại vô thượng tham chiến, mà lại là vị Diêm Đế
- chủ nhân đời thứ mười tám của Địa Ngục trong truyền thuyết kia nữa.

Nhưng sắc mặt họ chỉ đỡ hơn chút thôi, bởi Phổ Độ Thiên Tôn và bốn vị tồn tại
vô thượng của Địa Ngục đều đang bị mười tồn tại vô thượng khác giữ chân, trong
khi Lục Giới Thánh Đế không tiếc hết thảy tiêu hao hết toàn bộ căn nguyên tồn
tại của hắn, khiến hắn trở lại thành Chí Tôn chân chính trong thời gian ngắn.

Vị Diêm Đế kia không đáp lại gì trước tiếng gào quát của Lục Giới Thánh Đế,
chỉ thấy khí tức tiêu hao căn nguyên tồn tại hiện ra làm nắm đấm làn da màu đỏ
trở nên mạnh hơn muốn đè lại tòa tháp sáu tầng.

- Người có đến thì thay đổi được gì nào!? Trừ khi ngươi dám liều mạng hiện ra
hóa thân sống chết với ta, còn không thì đừng mơ việc ta đánh chết nó!!!

Nói rồi Lục Giới Thánh Đế nổi bão, hắn tăng thêm sức mạnh vào đòn công kích
của mình, tòa tháp sáu tầng ngày càng lấn áp dần nắm đấm màu đỏ, khiến cho dư
ba sinh ra từ cú va chạm giữa hai bên ngày đến gần Hồn Bá Luân hơn, mơ hồ có
dấu hiệu cho thấy trận cơ đang hỏng hóc dần khiến cho khu vực bảo vệ Hồn Bá
Luân bị suy yếu nghiêm trọng.

E rằng nếu bàn tay màu đỏ mà bị đẩy lùi nữa thì Hồn Bá Luân sẽ chịu chút dư
chấn từ va chạm giữa các tồn tại vô thượng, dù trận cơ có thể bảo vệ được Hồn
Bá Luân đi nữa thì chắc chắn Tiểu Luân Hồi và sáu đạo linh hồn độc lập sẽ gặp
chuyện không lành.

- Ngươi tự đánh giá cao mình quá rồi đấy, nhãi con hôi sữa!!!

Trong khoảng khắc, nắm đấm làn da đỏ rực biến mất, nhưng tại vị trí va chạm
với tòa tháp sáu tầng hiện ra một bóng người mơ hồ tóc dài bao phủ bởi những
luồng khí đỏ rực không ngừng tỏa ra.

- Hiện ra hóa thân mà thôi, không có liều mạng mà vẫn dám cản ta thì ngươi
hơi mộng tưởng rồi đấy, lão già chết tiệt!!!

- Ta không cẩn làm mấy việc phí sức đó chi, giữ chân người một chút cũng quá
đủ rồi.

Diêm Đế nói lạnh lùng.

- Vậy hả? Thế cái nào thì sao!!?

Lục Giới Thánh Đế đứng trên đỉnh tòa tháp sáu tầng giơ tay trái của hắn, trên
bàn tay là một tấm tín phù khắc hai chữ “涅槃” trên đó.

Tấm phù vừa lấy ra thì có nhiều điểm sáng nhỏ bay lượn xung quanh Hồn Bá Luân
và Tiểu Luân Hồi chứa sáu đạo linh hồn trong đó.

- Ngươi…

Lúc này các tồn tại vô thượng bên Địa Ngục đều gấp rút không thôi, án chiếu
theo cấp độ họ mà nói thì vật này không đáng ngại gì, nhưng có điều nếu Hồn Bá
Luân dính nó thì dù có bảo vật hộ thể đi nữa thì e rằng cũng bị tổn thương trí
mạng.

- Đây là sơ suất các ngươi, chỉ coi các đợt công kích cấp Chí Tôn là mối đe
dọa thực sự, còn lại chỉ là kiến hôi… nhưng đứa nhỏ các người bảo vệ mới là
một thứ nhãi nhép Tiểu Thể mà thôi, cho dù lấy bảo vật hộ thể của nó coi như
không chết thì quá trình Chuyển Thế Luân Hồi cũng tất có chuyện!!!

Cũng chính trong lúc này, Tiểu Luân Hồi của Hồn Bá Luân tỏa ra ánh sáng, sáu
đạo linh hồn độc lập bắt đầu chuyển động để tiến hành bước cuối cùng.

- Ha ha ha ha ha ha…!!!

Lục Giới Thánh Đế cười điên dại bóp nát tấm tín phù.

Cả thế giới lúc này dường như chìm im lặng.

Vị thiếu nữ Thiên Đạo Sứ Giả thân ảnh mơ hồ lúc này lập tức mở mắt.

- Là lúc này!!!

Mặc cho diễn biến kế tiếp khi Lục Giới Thánh Đế bóp nát tấm tín phù đi nữa thì
có một điều chắc chắn là thật…

Đó là hình ảnh một Tiểu Luân Hồi đầy rạn nứt chìm sâu vào Lục Đạo Luân Hồi,
một đứa trẻ thổ huyết thân thể đầy thương tích bị đánh văng đi và sáu đạo linh
hồn có hư hại bay tán loạn khắp Lục Đạo Luân Hồi.

Chỉ có đạo linh hồn khắc chữ “天” là quỷ dị nhất khi có một tia linh hồn nhỏ bé
bay ra từ một chỗ hư hại của đạo linh hồn đó, rồi tia linh hồn nhỏ bé này bay
thẳng về một hướng khác trong Lục Đạo Luân Hồi, vượt ra xa khỏi khu vực này mà
tiến về một Tiểu Luân Hồi xa xôi không tên không ai biết được.

Trận quyết chiến giữa các tồn tại vô thượng kia không còn liên quan gì tới tia
linh hồn nhỏ bé kia nữa.

Vị thiếu nữ Thiên Đạo Sứ Giả cũng không còn bận tâm chú ý cuộc chém giết giữa
Địa Ngục và Cấm Địa Thế Giới nữa, mà chỉ tập trung việc duy trì trận pháp bảo
vệ mọi thứ ở bên trong Lục Đạo Luân Hồi.

- Phá để lập, mất để được… Đây chính là điều kiện anh đã chấp nhận, tuy rằng
anh phải làm lại tất cả từ đầu lần nữa, nhưng tôi hy vọng chúng ta một ngày đó
sẽ gặp lại nhau…

Vị thiếu nữ Thiên Đạo Sứ Giả nói lẩm bẩm tới đây thì nở ra một nụ cười lạnh
khiến tựa như khiến cho nhân thế rùng mình, cô ta nhìn vào cuộc chiến dữ dội
đang diễn ra trước mắt mình và nhìn một cách khinh thường về các tồn tại vô
thượng tại đây.

- Thật mỉa mai sao, những nhân vật trong câu chuyện như các người không hề
nhận ra rằng mọi nỗ lực của các người vô ích như thế nào… Các ngươi tự xưng
Chí Tôn nhưng lại chịu trói buộc hơn xa phàm nhân vô số lần… Các ngươi tự xưng
là bất hủ trường tồn trấn áp được Đạo, mà lại không hề biết được mục đích
chung cực của vạn vật, và bản thân chúng ta yếu ớt ra sao…

- Tiến quân lên Thiên Giới vô thượng? Các ngươi rồi cũng sẽ tuyệt vọng như
những kẻ đã thấy được một phần chân tướng trước kia thôi… Thiên Giới vô thượng
thực sự vĩnh viễn là nơi nằm ngoài tầm tay của các ngươi…


Đại Hoang Chí Tôn - Chương #16