- Ý Thức Tuyệt Vọng


Người đăng: throne0

Lúc này, linh hồn Hồn Bá Luân đang trải nghiệm một cảm giác rất kỳ diệu, tuy
đây là thiên phú trời sinh nên không cần cảm ngộ gì vẫn có thể thực hiện bình
thường, nhưng đây vẫn là do nó thi triển nên tốt xấu gì cũng có một chút cảm
ngộ về pháp tắc vận hành thế giới.

Một chút thu hoạch nhỏ này sẽ giúp nó rất nhiều trên Tu Luyện Chi Lộ.

Nhưng thực sự còn một nhân vật khác lúc này còn nhận được nhiều lợi ích hơn cả
Hồn Bá Luân nữa.

- Cuối cùng mình đã thoát khỏi thân xác đó, mà lại còn được tẩm bổ như vậy
nữa, thật là phúc vận làm sao, ha ha ha ha ha…!!!

Tia ý thức nằm sâu bên trong đạo linh hồn có khắc chữ “天” giờ phút đang run
rẩy vui mừng không thôi.

Hắn chịu quá nhiều đau khổ suốt sáu năm qua rồi.

Khi lần đầu tiên trải nghiệm cái gọi là Xuyên Không trong mấy tác phẩm hắn đọc
qua, thì hắn vô cùng hào hứng kích động trước việc đang xảy ra với mình, tuy
rằng hắn cũng thực tế nghĩ rằng mình sẽ không hẳn trở thành như mấy nhân vật
chính trong mấy tác phẩm đó, nhưng ít nhất việc sống trong một thế giới mới lạ
cũng đáng để vui mừng.

Chỉ là hiện thực tàn khốc.

Khi hắn nhập vào thân thể đứa trẻ này thì lúc nó vừa sinh ra hắn đã bị dị
tượng của thể chất đứa nhỏ này xém nữa bóp chết ở trong thức hải, may mắn mà
việc này chỉ kéo dài trong khoảng khắc nên hắn còn sống, nhưng linh hồn lại
suy yếu tới cực độ khó giữ được ý thức tỉnh táo.

Cuộc sống của hắn sáu năm qua đều như vậy, rất may là hắn có thể coi như một
vật sống ký sinh, mọi kỳ trân dị bảo đứa trẻ này hưởng thụ qua tẩm bộ vào thể
xác, linh hồn và tâm cảnh, hắn đều có thể lấy một ít một để kéo dài tàn hồn
của mình sống sót qua ngày.

Nhờ đó mà đòi khi hắn có thể tỉnh lại và quan sát xung quanh từ trong thức hải
đứa nhỏ này, hắn biết rõ đứa nhỏ là một vị thiếu chủ sinh ra trong một siêu
thế lực, chứng kiến một số cảnh tượng trong sáu năm qua ở cái nơi gọi là Phong
Đô Qủy Điện làm hắn rùng mình sợ hãi.

Hắn sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị phát hiện và tiêu diệt đi, hắn không rõ
thế giới này như thế nào với tình trạng này, nên hắn cứ một khoảng thời gian
trồi ra khỏi thức hải của đứa trẻ trong nháy mắt để tiếp thu kiến thức nó học
được rồi nhanh chóng chìm vào.

Sống một cuộc sống như vậy làm hắn rất mệt mỏi và chán nản, suy nghĩ tốt đẹp
khi lần đầu đến thế giới này giờ bị thay thế bằng sự bất lực, hắn nghĩ rằng
chẳng lẽ bản thân hắn cứ như một vị khán giả chỉ có thể ngồi đó và chứng kiến
tất cả diễn ra trước mắt, hoàn toàn không thể can thiệp vào bất cứ thứ gì
trong đó cả.

Nhưng cũng chính trong thời gian sáu năm đó, hắn lại nhận ra một thứ khác kinh
khủng hơn nữa… Theo thời gian đứa trẻ này càng phát triển và càng trở nên mạnh
hơn, thì tia ý thức của hắn ngày càng bị lấn áp và xóa sổ dần.

Hắn cũng không phải sinh vật “ký sinh” theo đúng nghĩa đen, hắn thật sự không
thể phát triển theo vật chủ được, mà chỉ có thể lấy từng chút “dinh dưỡng” để
bản thân lúc nào cũng ở trạng thái tốt nhất.

Hắn lo sợ rằng ngày nào đó… mình sẽ biến mất.

Vật chất kỳ lạ kia chỉ giúp hắn trụ được vài năm nữa thôi, hắn lại lo sợ hơn
bao giờ hết khi nghĩ về thời gian sau đó.

Rất may… rất may là có loại thể chất Chuyển Thế Luân Hồi này.

Hắn không biết, không hiểu gì thể chất này như thế nào, nhưng ít nhất dựa theo
lời nói của những người xung quanh đứa trẻ này, hắn có thể thử vài cách mà hắn
suy ra từ mớ tác phẩm tiểu thuyết mình đọc kia.

Trước khi tiến nhập Luân Hồi, hắn liền hành động theo đưa ý thức của mình vào
một trong sáu đạo linh hồn này, hắn nhắm vào chữ “天” vì hắn hiểu về khái niệm
Lục Đạo Luân Hồi ở thế giới mình, ở đây tuy không có loại Phật Giáo nhưng ít
nhất khái niệm chung không khác quá xa.

Hắn không muốn phải làm mấy chuyện như đắc đạo hay giác ngộ chi, hắn chỉ muốn
một cuộc sống hưởng thụ để trút bỏ hết mọi mệt nhọc thôi, nếu có cơ hội thì
hắn cũng sẽ bước lên cái gọi là Tu Luyện Chi Lộ để thành Tu Luyện Giả, dù sao
ở thế giới này mà không có thực lực thì vinh hoa phú quý cũng là hư ảo tạm
thời.

Nhưng… Hắn lại một lần bị đánh vỡ mộng tưởng!!!

Tuy rằng hắn thoát khỏi đứa trẻ này và đi vào đạo linh hồn kia, hắn đã nhập vô
được đạo linh hồn kia, hắn đã thoát khỏi áp chế mạnh mẽ từ đứa trẻ đó.

Kết quả lại làm hắn thất vọng hơn bao giờ hết.

- Aaaaaaaaaa… Tại sao!!!? Tại sao không ta con đường sống!!!? Tại sao vẫn ta
vẫn là một tia ý thức nhỏ bé!!!? Tại sao ta không thể làm chủ đạo linh hồn
này!!!!? Tại sao…!!!?

Phải.

Hắn vẫn gặp phải tình cảnh như lúc ở trong cơ thể Hồn Bá Luân, chỉ khác ở đây
đạo linh hồn này vẫn còn đang trong hình dạng phôi thai nên tia ý thức này vẫn
đang trong tình trạng thoải mái, nhưng tâm trạng hắn thì hoàn toàn trái ngược
mỗi khi nghĩ về tình trạng của mình trong tương lai.

Mọi cố gắng này chỉ giúp hắn có thể sống thêm vài năm, hay mười năm, nhưng rồi
trước sau gì hắn cũng biến mất.

Một kết cục bi hài làm sao.

- Tại sao…

Hắn chỉ có thể tự hỏi thôi, hắn không biết tại sao mình lại xuyên không để rồi
phải kẹt trong thảm cảnh này…?

Liệu có lý do sâu xa nào đằng xa đó không, hay tất chỉ là…

- Sự đùa cợt vô tình của Thiên Đạo chăng?... Nếu vậy thì quả thật nó có thể
giải thích mọi khúc mắc của mình… ha ha ha ha…

- Không hẳn lắm…

Bỗng từ đâu đó vang lên một giọng nói nữ.

- Ai vậy?

Hắn lập tức nhìn xung quanh, tưởng như mình đang bị ảo giác.

Cách không xa hắn, hắn thấy được một bóng người bị che phủ trong sương mù Hỗn
Độn đang bước tới.

Tuy rằng bị che phủ như vậy, nhưng hắn có thể nhìn ra một trang phục khá kỳ lạ
và bóng người mặc nó là một cô gái dựa theo giọng nói trẻ trung đó.

- Một vị đồng bạn thôi.

Người đó chỉ đáp lại một câu khó hiểu.

- Anh không cần nghĩ sâu về câu nói đó đâu, chỉ cần biết đây không phải là số
phận của anh, chỉ là tất cả chưa có bắt đầu thôi…

- Là sao…?

- Tôi sẽ chỉ anh cách để sống sót, nó rất đơn giản nhưng với điều kiện anh
phải tránh được kiếp nạn sắp tới.

Giọng nói của thân ảnh mơ hồ trở nên trịnh trọng hơn hẳn.

Hắn chỉ có thể chú ý lắng nghe thôi, bởi hắn có cảm giác nếu tin lời của thân
ảnh này hắn có thể sống sót và số phận hắn có thể thay đổi.


Đại Hoang Chí Tôn - Chương #14