Lục Địa San De Rawpid


Người đăng: Gmk26

Từng tia nắng chói trang chiếu xuống những cồn cát như muốn đâm thủng vùng đất
này. Gió nhẹ nơi xa mạc không hề làm dịu đi cái khí trời oi ả. Ngược lại những
cơn gió còn bơm thêm váo cơ thể của tất cả sinh vật sống nơi đây những dòng
nhiệt dư thừa như muốn bức chúng phát điên.

Một nửa lục địa San de Rawpid là sa mạc cằn cỗi. Những cư dân của mảnh đất này
phải chen chúc nhau trong những ốc đảo diện tích vẻn vẹn vài chục mẫu. Họ phải
dùng vài loại rau dại và xương rồng làm nguồn cung cấp chất xơ để cải thiện
những bữa thịt cừu, ngựa hay lạc đà nướng đầy dầu mỡ. Mặc cho cả lục địa đã
bước vào kỉ nguyên ma pháp và mặc cho các loại đạo cụ ma thuật thô sơ đã phổ
biến đến mọi ngóc ngách trên sa mạc mênh mông này cuộc sống nơi đây vẫn không
thể nào dễ chịu.

" Đại ca! Ngươi không lên làm như vậy! Cách này quá nguy hiểm!". Người cất
tiếng nói là một cậu bé khoảng tám chín tuổi có nước da đã sạm đen nhưng đôi
mắt sánh ngời. Đối diện cậu là một thanh niên tuổi khoảng chừng hai bảy tuổi.
Hắn mặc một bộ áo choàng ma pháp cũ đã bạc trấng, khuôn mặt vuông vắn nhưng
lại có đôi mắt hơi híp không được phù hợp với khuôn mặt. Đầu tóc hắn như một
cái tổ quạ và con ngươi thì chằng chịt tơ máu có lẽ do đã lâu không có được
một giấc ngủ ngon.

" Đùng cản ta! Còn ba năm nữa là ta bi triệu đi vào ma pháp chiến trường rồi.
Không lên được năm sao ta chết là cái chắc!" Giọng hắn đã không dữ được bình
tĩnh.

"Nhưng nếu thất bại ngươi cũng sẽ chết." Đứa bé lo lắng

"Ít nhất còn có chút cơ hội." Hắn quát lại. Thằng nhỏ vẫn nhỏ giọng: "Vẫn còn
nhưng cách khác an toàn hơn mà."

"Nhưng chúng ta không còn đủ tiền. Tiền lão già để lại sắp hết rồi mà cái nơi
khỉ ho cò gáy chết tiệt này cũng không đủ Năng để cung cấp cho ta trong quá
trình thăng cấp. Không hiểu nổi khi xưa lão dẫn chúng ta đến đây làm gì."
Không chịu nổi sư đệ hắn quay sang mắng chửi người sư phụ quá cố.

"Ông ấy chỉ vì tránh kẻ thù thôi mà." Giọng của thằng nhỏ đã khó có thể nghe
thấy. Nó quay người đi ra khỏi gian phòng cũ nát bầy đầy những đạo cụ không
còn nhìn rõ hình thù. "Đại ca, ngươi không được thất bại đâu đấy."

Khi âm thanh đã khuất dần hắn mới đứng dậy đóng cửa lại. Ngồi khoanh chân trên
chiếc giường đã có dấu hiệu lung lay, hắn móc ra một ống thủy tinh đựng một
thứ chất lỏng màu đen hơi trong suốt. Ánh mắt hắn trở nên phức tạp có căm tức,
có sợ hãi, có cả buồn bã. Chần chừ trong chốc lát rồi hắn mở nắp, nhắm chặt
lại đôi mắt và dốc cả cái thứ chất lỏng đó vào họng.

Bùm! Bùm! Bùm!

Một cột lửa đỏ sẫm bùng lên từ căn phòng nhỏ. Với mỗi tiếng nổ người ta lại
thấy chiều cao của nó tăng gấp đôi. Và dù nhiệt độ giữa sa mạc đã rất cao mọi
người vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng tỏa ra từ cột lửa.

Hai ngày sau.

Trên một con thuyền buồm trở hàng răt lớn đang lênh đênh trên sa mạc nóng bức,
hai thuyền viên có tuổi đang vệ sinh thân thuyền. Một người trong đó thở dài
khiến người kia tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà thở dài vậy?"

"Nhớ tên ma pháp sư trẻ ở tiệm sửa chữa đạo cụ đảo ta chứ? Hắn chết rồi."
Người thuyền viên được hỏi đáp.

"Tại sao lại chết? Tôi nhớ hắn còn trẻ lắm mà, cũng có bệnh tật gì đâu."

"Không rõ hình như là đột phá thất bại hay gì đó."


Đặc Dị Siêu Năng - Chương #1