Chương 303: Lựa chọn khác



Lãnh Nguyệt chạy hơn mười dặm, rồi dừng bước lại tại một ngõ nhỏ, quay đầu lại quan sát để xác nhận không có ai đuổi theo, lúc này mới thở dài một hơi. Dựa vào vách tường, rồi suy nghĩ, cái thân ảnh, diện mạo kia tuy mình không tiến đến xác nhận nhưng cũng đoán ra đại khái.



Người phụ nữ đó còn sống, hơn nữa là sống trong trang viên của Tử Xuyên.



Lãnh Nguyệt không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình bây giờ. Hưng phấn? Có phần, bởi vì hết thảy đáp án tựa hồ đều ở đây, đây là mục đích chủ yếu cô đến r quốc, hết thảy đều giống như trong miêu tả, mẹ của mình là người r quốc, hơn nữa là người của gia tộc Tử Xuyên, thậm chí đến bây giờ vẫn làm việc vì gia tộc.



Cô cũng đã sớm đang chuẩn bị tiếp nhận sự thật này, nhưng mà khi chuyện xảy ra, cô vẫn luống cuống. Trước tiên cô nghĩ mình đang mang thai làm sao đối mặt với Diệp Phong đây chính là nguyên nhân cô ra đi, bởi vì cô vẫn chưa chuẩn bị xong, cô vẫn còn hy vọng ---- trên thế giới có nhiều người vóc dáng giống nhau, lần này nói không chừng cũng là trùng hợp, nhưng các nhân tố thời gian, địa điểm đều chính xác, Lãnh Nguyệt cuối cùng cười khổ một tiếng, cô không thích lừa dối người khác, người mặc áo trắng mà cô nhìn thấy ở trang viên Tử Xuyên hẳn là Khúc Mỹ Trân, một gián điệp của r quốc, là quan chức cấp cao ở Trung Quốc bên cạnh Tân Chí.



Người kia, Vọng Nguyệt Thiên Tâm cũng xuất thần, nắm chắc tay. Bà cũng không tin hình bóng mình đã nhìn thấy. Trong khoảng thời gian này, trong đầu bà hiện về hình ảnh của hai mươi năm trước, không thể không thừa nhận, chính mình đối với người tên là Tân Chí kia có tình cảm, cho dù hắn đã đỡ viên đạn cho mình, mình cũng chỉ là cảm thương mà thôi, bi thương nhưng không có rơi lệ, thậm chí sau một thời gian dài hình bóng của hắn cũng mờ phai nhưng mà đối với đứa con mới hai tuần tuổi, bà lại không thể từ bỏ, bà thừa nhận bà không thể vô tình như cha mình, có thể coi con gái như công cụ làm việc.



Tử Xuyên Khang Giới lẳng lặng đứng cạnh, cũng không nói một câu, lại càng không dám kinh động Vọng Nguyệt Thiên Tâm. Mặc dù hắn chưa từng chứng kiến Vũ Thánh r quốc rốt cuộc có năng lực thế nào, nhưng vẫn rất tôn kính, so với việc chia rẽ tổ phụ Tử Xuyên Cảnh Đằng, vị cô cô này càng đáng sợ hơn.



Nhưng mà Điền Cương Tuấn Trường lại không thể chịu nổi, tuy hắn biết người này là Vọng Nguyệt Thiên Tâm. Hắn và Tử Xuyên Khang Giới chỉ là quan hệ hợp tác nhưng mà dù sao hắn cũng là boss. Miệt thị boss chính là miệt thị mình, ánh mắt hắn dần dần chuyển qua người phụ nữ áo trắng.



Điền Cương Tín Trường lại không có phản ứng giống như Điền Cương Tuấn Trường mà giống như Tử Xuyên Khang Giới, thần sắc thản nhiên, phảng phất như không để ý gì.



Thật lâu sau, Vọng Nguyệt Thiên Tâm thân thể run lên một cái, chậm rãi quay người lại nhìn ba người, mặt không biểu cảm. Tử Xuyên Cảnh Đằng được người cứu đi, bà đã sớm biết được, nhưng mà bà cũng không có chút áy náy. Bởi vì so với con gái của mình mà nói, Tử Xuyên Cảnh Đằng căn bản không có ý nghĩa gì, cho dù cho cơ hội nữa bà vẫn sẽ làm vậy.



Thấy Vọng Nguyệt Thiên Tâm căn bản không muốn giải thích, Điền Cương Tuấn Trường nhịn không được nói:“Bà chẳng lẽ không biết Tử Xuyên Cảnh Đằng đã chạy mất sao?”



Vọng Nguyệt Thiên Tâm nhíu nhíu mày, nói thật, bà chưa từng để ý đến người sau lưng Tử Xuyên Khang Giới. Bởi vì loại người này không có tư cách để được bà chú ý. Tiếp đó bà liếc mắt nhìn Khang Giới, trong mắt toát ra sự tức giận.Cả r quốc này không ai dám nói chuyện với bà bằng thái độ đó.



Khang Giới làm ra vẻ không nghe thấy gì không nhìn thấy gì, vẻ mặt không có chút nào thay đổi. Hắn hy vọng Vọng Nguyệt Thiên Tâm tức giận, giáo huấn Điền Cương Tuấn Trường một chút, cũng không phải bởi vì hắn có kiến gì với Điền Cương Tuấn Trường, mà là muốn nhìn một chút Vũ Thánh rốt cuộc cường hãn đến mức nào.



Vọng Nguyệt Thiên Tâm hơi suy nghĩ chút là biết suy nghĩ của Khang Giới. Chính mình chưa bao giờ được đối phương tín nhiệm. Có lẽ đã có người hoài nghi Cảnh Đằng mất tích là do chính mình gây nên. Khang Giới dung túng kẻ dưới như thế chỉ là mượn cớ người khác dò xét mình mà thôi.



Nhìn từ trên xuống dưới Điền Cương Tuấn Trường đã tiến đến trước mặt bà, cười lạnh nói:“Ngươi sợ sao? Sợ Cảnh Đằng chạy xong quay lại báo thù?”Bà thấy hắn sợ chủ cũ quay lại báo thù nên vậy.



“Buồn cười.” Điền Cương Tuấn Trường cũng không chút khiêm tốn nhìn Vọng Nguyệt Thiên Tâm nói:“Tôi chưa bao giờ thừa nhận Vũ Thánh gì gì đó lại càng không thừa nhận bà là đệ nhất r quốc. Cho dù bà võ nghệ cao siêu thế nào nhưng mà cũng chỉ là môn khách ở đây mà thôi. Của đi thay người. Bà đã ở đây thì nên hoàn thành chuyện gia chủ dặn dò. Hôm nay Cảnh Đằng trốn thoát, ngươi khó mà trốn tội.”



Vọng Nguyệt Thiên Tâm đã lâu không động tay không phải vì chiến ý giảm sút mà là bởi vì vài năm nay không có ai dám khiêu chiến. Thật không ngờ hôm nay lại có kẻ to gan vậy, không khỏi tò mò.“Ngươi tên là gì?”



“Điền Cương Tuấn Trường!”



“Điền Cương gia...... nhưng mà ta chưa từng nghe tên ngươi.” Vọng Nguyệt Thiên Tâm cười cười. Bà nói thật. Hơn hai mươi năm trước bà đã rồ khỏi đây căn bản không biết Điền Cương Tuấn Trường. Về phần mấy năm gần đây bà càng không để ý tới tục sự cho nên căn bản không biết sát thủ giới có thêm hắn.



Trả lời như vậy đối với Điền Cương Tuấn Trường mà nói không thể nghi ngờ là cực đại khiêu khích, hắn tự nhận tuy không phải ai cũng biết hắn nhưng dù sao hắn cũng nổi danh trên giang hồ, với thân phận của Vọng Nguyệt Thiên Tâm không có lý do gì không biết mình, sở dĩ trả lời như thế là bởi vì khinh thường, Điền Cương Tuấn Trường tính tình cũng không phải là tốt, đương nhiên tình huống này bệnh cũ tái phát: “Bà chưa nghe nói qua, vậy thì hôm nay tôi cho bà biết.”



“Được.” Vọng Nguyệt Thiên Tâm gật nhẹ đầu, bảo trì tư thế vốn có.



Thái độ miệt thị khiến Điền Cương Tuấn Trường giận dữ, không nể bà là khách quý, vung quyền vọt tới trước.



“Ba”----



Khi nắm tay Điền Cương Tuấn Trường xẹt qua đỉnh đầu Vọng Nguyệt Thiên Tâm, một vật màu xanh đen bay đến bên trái mặt Điền Cương Tuấn Trường, một tiếng nhỏ vang lên vật đó lại bay trở về tay của Vọng Nguyệt Thiên Tâm, Điền Cương Tuấn Trường gò má sưng đỏ, in rõ hình bán nguyệt.



Sau thời gian dài trầm mặc.



Đến ngay cả hai người còn lại đứng đó cũng tái mặt, tốc độ nhanh như vậy bọn họ đều chưa bao giờ thấy qua, Điền Cương Tuấn Trường rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, hai người bọn họ đều tinh tường, một người có thể hạ gục một trong ba cường giả của Tử Xuyên nếu đó là một thanh đao thì chỉ sợ Điền Cương Tuấn Trường đã mất mạng rồi, xem ra Vọng Nguyệt Thiên Tâm vẫn lưu tình.



Vọng Nguyệt Thiên Tâm đã sớm dự tính Tử Xuyên Khang Giới lúc này sẽ đi ra, căn bản không có phản ứng gì, mà chỉ cẩn thận lau vũ khí trong tay, âm thầm hối hận nhất thời suy nghĩ không chu toàn, dùng bảo bối này đánh tên tiểu tử kia làm tổn thương khí tức.



Khang Giới thấy Vọng Nguyệt Thiên Tâm không có ý tiếp tục công kích nên cũng yên tâm, Vọng Nguyệt Thiên Tâm dù có nhịn hay là muốn nhờ hắn tìm con gái thì cũng phải nể mặt. Điền Cương Tuấn Trường bây giờ là một trong số ít người hắn có thể tin tưởng, chỉ có điều quá ngạo mạn mà thôi. Hôm nay hắn đã bị Vọng Nguyệt Thiên Tâm giáo huấn cho một bài, đó cũng là chuyện tốt đồng thời cũng thấy được thực lực của Vọng Nguyệt Thiên Tâm, đúng là một mũi tên trúng hai con chim. Có người như vậy giúp hắn không lo đại sự không thành.



“Vũ khí này tại sao lại nằm trong tay bà?” Điền Cương Tuấn Trường nghi hoặc hỏi, con mắt chăm chú nhìn Vọng Nguyệt Thiên Tâm. Trí nhớ của hắn rất tốt, chỉ liếc nhìn cũng nhận ra đây là vũ khí mà hắn đã lấy được trên người cô gái sát thủ đó. Điều này khiến hắn liên tưởng nhiều điều, Boss trước là kẻ đối đầu lớn nhất của gia tộc,boss vừa mới chết Tử Xuyên Khang Giới đã đến tìm hắn rồi lấy thứ vũ khí đó đi, giờ nó nằm trong tay của Vọng Nguyệt Thiên Tâm tất nhiên hắn phải nghĩ xem Vọng Nguyệt Thiên Tâm, Tử Xuyên Khang Giới rốt cục có quan hệ thế nào, dường như mọi bước đi của hắn đều nằm trong kế hoạch sắp sẵn ......



Tử Xuyên Khang Giới thế nào cũng không cần nghĩ tới, chính là cái đó đã giúp hắn nhận được sự trợ giúp của Vọng Nguyệt Thiên Tâm và hôm nay lại mang lại phiền toái cho hắn. Lúc trước hắn nói với Vọng Nguyệt Thiên Tâm là hắn lấy được từ một nữ sát thủ, căn bản không có nhắc đến Điền Cương Tuấn Trường, hắn chính là người duy nhất biết chuyện, Vọng Nguyệt Thiên Tâm không có lựa chọn nào khác nên chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng mà hiện tại, khi mà Điền Cương Tuấn Trường hỏi câu hỏi đó, Vọng Nguyệt Thiên Tâm có sự lựa chọn khác.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #305