Chương 284: Tiểu Lâm Khang Phu.



"Ta nghĩ chắc ngươi sẽ giết chết Trạch Khào Nhất Lang! Không nghĩ tới chỉ là tàn phế!" Nam tử trung niên lắc đầu, có vẻ hết sức thất vọng.



Tiểu Lâm Khang Phu có chút sửng sốt, trong nháy mắt liền hiểu ra:" Sư phụ, có phải là gia chủ có chỉ thi mới hay không?" Hắn sở dĩ có thể tiến vào nhẫn sát tổ, ngoài công phu không tệ ra, hắn còn có bản lãnh nhìn thấu tâm cơ người khác, cho dù người trước mặt che dấu rất tốt, nhưng hắn vẫn có thể từ trong lời nói của đối phương mà đoán ra một chút hàm ý trong đó.



"Giết chết Trạch Khào Củ Phu cùng Trạch Khào Nhất Lang, ngươi chính là tân nhậm quán chủ của Tử Xuyên võ quán." Nam tử trung niên chậm rãi uống rượu, thấp giọng nói.



Thân thể Tiểu Lâm Khang Phu có chút rung lên, hắn thật không ngờ chỉ trong thời gian một ngày, thái độ của sư phụ đã thay đổi 360 độ. Ngày hôm qua, trung niên nam tử đối diện còn nghiêm túc nói với mình, đối với người nhà của Trạch Khào phải có chứng mực, nếu không sẽ không tốt với giao phó của gia chủ.



"Ngươi không làm được sao?" Ánh mắt của nam tử trung niên léo ra hàn quang nhìn chăm chú vào Tiểu Lâm Khang Phu, lập tức thư thái gật đầu nói:" Cũng khó trách, Trạch Khào Củ Phu dù sao cũng là cha ruột của ngươi, đối với thứ quan hệ huyết thống như thế này rất ít ai có thể kháng cự lại được, ngay cả gia chủ cũng không ngoại lệ."



"Không, con có thể làm được." Tiểu Lâm Khang Phu vội vàng cắt đứt lời nam tử trung niên, trên mặt hiện lên một tia oán độc, nói:" Từ khi người đàn ba kia thiêu hủy phòng của chúng con, Trạch Khào Củ Phu đã không còn là cha của con, giữa chúng con chỉ có cừu oán, giết chết hắn là chuyện ngay cả trong mơ con cũng muốn."



Trung niên nam tử cúi người, đem chén rượu buông xuống, thuận miệng hỏi:" Vậy còn Trạch Khào Nhất Lang? Ngươi hình như còn hận hắn hơn cả Trạch Khào Củ Phu, ta nhớ kỹ hắn chỉ lớn hơn so với ngươi một tuổi, lúc chuyện này phát sinh hắn cũng giống như ngươi, cũng chỉ là hài tử không hiểu chuyện."



"Mẹ nợ con trả. Nếu như người đàn bà kia đã chết, con chỉ có thể để cho con trai của bà ta chuộc tội. Con từng thề trước mộ mẹ con, cho dù đi tới chân trời goác biển, chịu bao nhiêu đau khổ cũng sẽ báo thù cho bà ấy. Đây là động lực sống của con, đến chết cũng không thay đổi." Tâm tình của Tiểu Lâm Khang Phu vô cùng kích động, trong hốc mắt dĩ nhiên xuất hiện một tia chất lỏng trong suốt. Bất quá lập tức bị đôi bàn tay đầy sẹo kia lau đi.



"Tốt lắm." Trung niên nam tử hài lòng gật đầu, cầm lấy nữa bình hồng tửu còn thừa rót đầy một ly trước mặt Tiểu Lâm. "Gia chủ hy vọng càng nhanh càng tốt, ngươi hiểu chứ?"



"Buổi tối hôm nya con sẽ ra tay." Tiểu Lâm Khang Phu có chút được sủng ái mà lo sợ, phải biết rằng vị sư phụ này của hắn nổi tiếng rất nghiêm khắc, trong sáu bảy năm học nghệ, Tiểu Lâm Khang Phu nhận đủ loại hình phạt, chưa từng bao giờ được hưởng thụ qua loại đãi ngộ ngày hôm nay, chân tay có chút luống cuống. Sau khi hơi do dự, liền mạnh mẽ đem ly rượu một hơi uống cạn.



"Nhớ kỹ, là làm cho Trạch Khào Củ Phu cùng Trạch Khào Nhất Lang hoàn toàn biến mất." Ánh mắt lóe lên, trung niên nam tử trầm giọng nhắc nhở.



"Đã rõ." Tiểu Lâm Khang Phu hung hăng gật đầu. Tiện đà đứng dậy, rời khỏi quán bar.



Khi thân ảnh gầy yếu kia biến mất, trung niên nam tử nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn, bấm vào một dãy số. "Gia chủ, tôi là Điền Cương Tín Trường..."



Bệnh viện Kinh Đô.



Trạch Khào Củ Phu ngồi ở trên ghế cạnh cửa phòng phẫu thuật, suy nghĩ đến xuất thần.



Máu mủ tình thâm, chuyện này không thể nghi ngờ. Cho dù ngày thường đối với đứa con trai yêu cầu nghiêm khắc, không đánh thì mắng, nhưng cũng không che dấu được thân tình phụ tử.



Trạch Khào Củ Phu không có bất luận kẻ nào chờ ở chỗ này. Hắn một một mình đợi kết quả.



Lúc này trong đầu hắn lại hiện lên thân ảnh gầy yếu kia. Vô luận như thế nào, hắn cũng không ngờ người đó lại xuống tay độc ác như vậy. Mới vừa rồi khi ký tên, bác sĩ liền nói cho hắn, loại tổn thương cột sống này cho dù không ảnh hưởng đến tánh mạng, nhưng rất dễ dẫn đến liệt nữa người, có thể bảo trụ được năng lực hoạt động của hai tay đã là không tệ rồi, như vậy có nghĩa là Trạch Khào Nhất Lang sau này sẽ không bao giờ còn có thể xuất hiện tại lôi đài Tử Xuyên võ quán. Mà giác mộng của bản thân cũng vì vậy mà tan biến.



Có thể một quyền tạo thành loại thương tổn như thế này, tại R quốc, ngoại trừ người của nhẫn sát tổ ra không ai có thể làm được, hơn nữa bản thân còn tận mắt nhìn thấy cái dấu hiệu đến từ Tử Xuyên kia, Trạch Khào Củ Phu rất rối rắm về thân phận của Tiểu Lâm Khang Phu. Sau khi tỉnh lại, hắn đột nhiên ý thức được bản thân cần phải đem chuyện này báo lên trên, là nguyên lão gia tộc Tử Xuyên, hắn không thể nuốt trôi chuyện này, hắn muốn chất vấn vị tân gia chủ kia, tại sao trong nhẫn sát tổ lại có người như Tiểu Lâm Khang Phu."



"Xin lỗi, chủ tịch đang họp, không thể tiếp điện thoại." Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của một người con gái còn trẻ, không sai đây chính là trợ lý cá nhân của Tử Xuyên Khang Giới, hiện nay Tử Xuyên không còn là một tổ chức gia tộc như trước nữa, mà dần dần trở thành một loại công ty tập đoàn với nhiều sản nghiệp, mà gia chủ cũng trở thành chủ tịch tập đoàn công ty.



Cho dù Trạch Khào Củ Phu có thanh minh là có chuyện quan trọng cần báo cáo, nhưng nữ nhân kia vẫn quyết đoán mà dập điện thoại. Điều này làm cho nguyên lão trong gia tộc Tử Xuyên như hắn cảm thấy vô cùng tức giận, tân nhậm gia chủ Tử Xuyên Cảnh Đằng là một người có tinh cách quái đản hay thay đổi. Nhưng đối đãi với người có công vẫn rất khách khí. Trước đó, cho dù là TỬ Xuyên Cảnh Đẳng không có tắt điện thoại của mình, nhưng hiện tại, chỉ là một nữ nhân không có bối cảnh gì mà cũng dám kiêu ngạo như thế, tất cả cũng đều là vì nàng là người bên cạnh Tử Xuyên Khang Giới.



Cho đến hiện tại, Trạch Khào Củ Phu mới phát hiện, bản thân dĩ nhiên chỉ có thể thông qua một số điện thoại cố định để liên lạc với Tử Xuyên gia chủ, phải trải qua nữ nhân trung gian xa lạ này. Mặc dù xuất hiện tình huống bất ngờ, cũng chỉ có thể thông qua phương thức này liên lạc bới Tử Xuyên Khang Giới, điều này không khỏi làm cho nội tâm hắn có chút run lên, dường như ý thức được một cái vấn đề rất trọng yếu, trên trán không khỏi chảy đầy mồ hôi lạnh.



Vua nào triều thần nấy. Quyền lực thay đổi làm cho một bộ phận người hạ vị, một bộ phận người thượng vị.



Trạch Khào Củ Phu không khỏi nhớ tới tình huống lúc Tử Xuyên Cảnh Đằng thượng vị, vào cái lúc đó, hắn còn chưa tiến vào tầng lớp trung tâm của gia tộc, nhưng có một số việc đã có thể hiểu được.



Thanh trừ. Hai chữ này xuất hiện trong đầu của hắn, sự tình cách đây nhiều năm, có lẽ sẽ lại tái diễn một lần nữa, hắn đột nhiên phát hiện, vì nguyên lão, đó là hướng sửa đổi trước khi giết chết một người. Cẩn thận phân tích lại tình huống, cũng giống như vài chục năm trước, gia chủ không biết đã đi đâu, mà tân nhậm gia chủ lại không hề kiêng kỵ mà dứt khoát tiến hành thanh trừ cải cách, mà bản thân chi sợ cũng là một trong những khối đá cần phải thanh trừ.



Không thể không nói, có đôi khi con người là vô cùng ích kỷ.



Mới vừa rồi đang còn vì con mình mà lo lắng không thôi, lúc này khi Trạch Khào Củ Phu nhận ra địa vị an toàn của bản thân đang bị uy hiếp, trong nháy mắt liền đem chuyện của Trạch Khào Nhất Lang ném sang một bên. Hắn hiểu chuyện quan trọng cần làm bây giờ là kiểm tra xem phỏng đóan của bản thân có phải là thật hay không, để chuyển bị đối sách tiếp theo.



Dưới loại tình hình như thế này, một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu Trạch Khào Củ Phu, Điền Cương Tín Trường, là tổ trưởng nhẫn sát tổ có giao tình không tệ với bản thân, là nhân vật thực quyền tại Tử Xuyên gia tộc. Tin chắc rằng Điền Cương Tín Trường sẽ biết chuyện này, cậu sự trợ giúp của hắn, khẳng định là không sai.



Vui mừng chính là, tổ trưởng nhẫn sát tổ không có nữ trợ lý, mà bản thân lại bóêt cách liên lạc với đối phương. Trạch Khào Củ Phu dùng tốc độ nhanh nhất tiền trong danh bạ điện thoại số di động, tiện đà liên lạc.



"Alo, Trạch Khào Củ Phu, có chuyện gì sao?"



Âm thanh rất quen thuộc. Chính là Điền Cương Tín Trường, điều này làm cho Trạch Khào Củ Phu an tâm hơn một chút. Bằng vào quan hệ đồng sự nhiều năm qua, tin tưởng đối phương sẽ tiết lộ một ít tin tức, tới thời khắc mấu chốt. Điều Cương Tín Trường cũng có thể vì bản thân mà nói mấy câu, đến lúc đó bản thân có lẽ sẽ không bị kết quả thành trừ nữa. "Điền Cương quân, xin hỏi ngài có thời gian không? Tôi có một số việc muốn nói với ngài một chút, tốt nhất là bây giờ có thể gặp mặt." Có việc cầu người, ngữ khí hiển nhiên phải khách khí. Hướng hồ thân phận của đối phương là tổ trưởng nhẫn sát tổ, Trạch Khào Củ Phu không thể không cẩn thận hỏi thăm được.



"Có thể, ngài muốn gặp mặt ở đâu!"



Trạch Khào Củ Phu không ngờ tới Điền Cương Tín Trường lại đáp ứng sảng khoái như thế, suy nghĩ một chút liền nói:" Như vậy hãy đến Tuệ Hiền trà xã đi! Gia phòng chữ thiên, tôi lập tức qua đó!"



"Được!"



Phương thức nói chuyện của Điền Cương Tín Trường chính là như vậy, đều rất ngắn gọn chính xác. Trạch Khào Củ Phu sau khi tắt điện thoại, lúc này mới làm theo như lời nói, lập tức rời bệnh viện, để cho những người khác trong võ quán đến đây chiến cố, một mình lái xe hướng tới Tuệ Hiền trà xã cách đó không xa đi tới, ngày thường khi rãnh rỗi, hắn thường tới đó uống trà. Cho nên quen việc dễ làm.



Mà người của trà xã đối với vị quán chủ Tử Xuyên võ quán này cũng vô cùng quen thuộc, khi nhìn thấy lão tiến vào, đều có chút sững sờ. Trận đại chiến mấy giờ trước sớm đã xôn xao truyền ra ngoài, mọi người không thể hiệu được, tại sao Trạch Khào Củ Phu lại bỏ lại con mình trọng thương không lo, chạy đến nơi này uống trà.



Đương nhiên, bọn họ không có khả năng đi hỏi Trạch Khào Củ Phu vấn đề này, mà nhiệt tình nghênh đón, sau khi hỏi thăm rõ ràng, ngưòi phục vụ liền dẫn đường tời gian phòng chữ thiên. Bởi vì Trạch Khào Củ Phu mỗi lần đến đây đều phải ngồi phòng này. Cho nên trà xã căn bản là không để cho người khác tiến vào.



Y theo thói quen lúc trước, không lâu sau đó, liền có người bưng trà vào phòng, Trạch Khào Củ Phu đến không phải để phẩm trà, cho nên phân phó tiểu thự trà nghệ rời khỏi. Bản thân sau khi tự rót nước vào trong bình trà, liền yên lặng suy nghĩ xem sau khi Điền Cương Tín Trường đến sẽ mở miệng như thế nào, dù chuyện này cũng có liên quan đến gia chủ không thể nói rõ ràng ra được.



Đúng lúc này, điện thoại trong túi hắn liền vang lên. Lấy ra nhìn, chính là số của Điền Cương Tín Trường.



"Ngài tới rồi sao? Gian phòng chữ thiên?" Mới vừa bắt máy xong, từ trong điện thoại liền vang lên âm thanh trầm thấp quen thuộc.



"Đúng, gian phòng chữ thiên. Tôi tới rồi." Trạch Khào Củ Phu có chút nghi hoặc, lúc trước mình đã nói số phòng qua, dựa theo tính cách của Điền Cương Tín Trường thì dường như không nên hỏi cái này.



"Được!" Âm thanh trả lời vô cùng đơn giản chỉ một chữ, sau đó liền tắt mắt, căn bản không có thời gian để nói thêm cái gì.



Ngay lúc Trạch Khào Củ Phu dang suy nghĩ, thì cánh cửa phòng chậm rãi kéo ra, một thân ảnh gầy yếu xuất hiện trước mắt.



"Trạch Khào Củ Phu tiên sinh. Chúng ta lại gặp mặt." Tiểu Lâm Khang Phu căn bản không có quan tâm tới ánh mắt kinh hãi của đối phương, chậm rãi bước vào phòng, lại chậm rãi đóng cánh cửa lại, cuối cùng ngồi xuống trước mắt Trạch Khào Củ Phu, từ đầu tới cuối biểu hiện đều vô cùng thong dong, chỉ là trong ánh mắt có một tia vô cùng hưng phấn.



Khoảng một phút sau, Trạch Khào Củ Phu mới phản ứng lại.



Lúc tại võ quán, Tiểu Lâm Khang Phu một mực đứng trên lôi đài, cho nên hắn căn bản không thể thấy rõ dung mạo, nhưng hiện tại, khoảng cách giữa bọn họ vô cùng gần, chỉ cách nhau một thước. Điều này làm cho hắn không thể không cẩn thận nhìn vào đối phương, tỉ mỉ tìm kiếm chỗ tương tự từ trên người đối phương Tiểu Lâm Khang Phu trong lòng của bản thân.



Đáng tiếc, kết quả làm cho hắn rất thất vọng. Vết thương của đối phương đã che dấu tất cả, căn bản không có khả năng phận biệt tướng mạo từ bên ngoài, đương nhiên, cho dù gương mặt của đối phương không có tổn hại gì, Trạch Khào Củ Phu cũng không dám chắc bản thân nhất định có thể nhận ra, dù sao khi hắn nhìn thấy Tiểu Lâm Khang Phu lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, mà thanh niên gầy yếu trước mặt ít nhất cũng hai mươi mấy tuổi.



Tiểu Lâm Khang Phu cứ như vậy đối mặt với Trạch Khào Củ Phu, cho dù đối phương so với vài chục năm trước đã già đi rất nhiều, nhưng trong mắt hắn vẫn không có gì thay đổi, đều là cái hình tượng súc sanh kia vì lợi ích mà sẵn sàng bỏ rơi vợ con.



Một lúc lâu sau, Tiểu Lâm Khang Phu mới cười lạnh hai tiếng, rốt cuộc cũng mở miệng:" Ông vốn có thể sống tới buổi tối ngày hôm nay, nhưng tại sao lại không chờ được? Tôi vốn không thích giết người vào ban ngày."



Nội tâm Trạch Khào Củ Phu chấn động mạnh, đột nhiên ý thức được điều gì đó.



"Là Điền Cương Tín Trường phái ngươi tới?"



"Cũng không hoàn toàn là vậy." Tiểu Lâm Khang Phu giơ ngón tay chấm vào nước trà, chậm rãi vẻ một bức tranh ở trên mặt bàn:" Bởi vì cho dù không có sư phụ của tôi, tôi cũng sẽ tìm ông sau đó giết chết ông." Có một số việc sớm đã có an bài, 26 năm trước mẫu thân bởi vì có công việc ở nơi này mới có thể quen với Trạch Khào Củ Phu, mà hôm nay, hắn còn muốn ở chỗ này hiểu hết tất cả, tin rằng chính tâm đâm Trạch Khào Củ Phu ở Tuệ Hiền trà xã, mẫu thân ở trên thiên đường sẽ thấy rất rõ ràng.



Ánh mắt của Trạch Khào Củ Phu nhìn theo ngón tay của Tiểu Lâm Khang Phu, từ từ hiện lên bốn chữ làm cho hắn nghi hoặc không thôi: Tiểu Lâm ưu tử, sinh mệnh hắn chỉ yêu một người nữ nhân duy nhất.



"Yên tâm, tôi còn không có tàn nhẫn giống như gia chủ, bởi vậy ông sẽ không được hưởng thụ cái loại đãi ngộ như Tử Xuyên Cảnh Đằng." Tiểu Lâm Khang Phu giơ ngón tay ướt át lên xoa nhẹ vào quần áo, chậm rãi đứng dậy. "Rất nhanh thôi, ông là cha tôi, cho nên tôi sẽ không làm cho ông thống khổ."



Trạch Khào Củ Phu căn bản không có bất cứ ý tứ muốn phản kháng gì, bởi vì hắn biết, lấy năng lực của bản thân không có khả năng chống lại Tiểu lâm Khang Phu đã tiến vào tổ nhẫn sát, thật không ngờ mười mấy năm sau, hắn phải trả giá như vậy. Liếc mắt đánh giá người con trai của của mình một lần cuối, hắn cười khổ một chút, rốt cục nhắm hai mắt lại.



Nhưng mà, chuyện cũng không có tiến hành giống như trong tưởng tượng của hắn, ngay lúc Trạch Khào Củ Phu cảm nhận được phong mang mãnh liệt đặc biệt của nhẫn sát tổ, cả người hắn đột nhiên bay lên trời, khi một tiếng gỗ vỡ vang lên, liền không biết gì hết.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #286