Chương 252: Ngươi dám đánh trả cảnh sát!.



“Chuyện gì vậy?” Lãnh Nguyệt tò mò hỏi. Tuy chưa có đáp án nhưng nhìn vẻ mặt của cô gái ngồi đối diện cũng biết là có chuyện không hay.



“Tôi quên chưa cho cô biết nghề nghiệp của tôi” mĩ nữ với nick Bạo Long dùng tay vuốt ngọn tóc rối trước trán, vừa rút ví ra trả tiền vừa thu dọn vội các thứ: “ Tôi là cảnh sát, tuy không làm việc tại thủ đô, nhưng cũng có trách nhiệm bảo vệ an toàn tài sản tính mạng cho công dân, bây giờ tôi cần xử lí một số chuyện, cô ở đây đợi tôi một lát, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại ngay”



“Tôi đi cùng cô!” Lãnh Nguyệt mỉm cười nói, quen biết chưa đến một ngày , không thể nói là hiểu nhau, nhưng Lãnh Nguyệt có thể hiểu được đôi nét về cô bạn mới quen này, sự thật không nhẹ nhàng như vậy, cảnh sát và quân nhân tuy là hai nghề hoàn toàn trái nhau, nhưng thời gian và biện pháp giống nhau, đại khái là lấy bạo ực áp chế bạo lực, dễ dàng tưởng tượng, chuyện Bạo Long cần giải quyết không có gì khác ngoài chuyện đánh đấm, mà đây lại là sở trường của mình.



Bạo Long nhìn lại thân hình bé nhỏ của Lãnh Nguyệt, sau khi xác nhận là không đến nỗi yếu đuối quá, cô mới gật đầu đồng ý. Đương nhiên cô không quá mong chờ người ta có thể giúp mình , chỉ vì mình chủ động hẹn người ta lại để người ta bơ vơ ngồi lại một mình thì ngại quá, đi cùng một chuyện cũng hay.



Chưa nói là giữa con gái với nhau, cho dù là giữa đội đặc công tinh nhuệ cô cũng cho rằng mình không có nhiều đối thủ, thậm chí là mấy người dạy bảo lúc ban đầu cô cũng không coi ra gì, chỉ có duy nhất nguời mà năng lực và gia cảnh không ăn khớp với nhau, dù lại võ công hay tranh cãi thì đành phải chịu thua.



Cao Văn Bân cả tối qua ngồi nghĩ xem báo thù thê nào, tiêu điểm bây giờ không còn là Hà Lạc nữa, tên học sinh trung học đó không xưng là đối thủ của nó, Diệp Phong mới là cái gai trong mắt nó. Hôm qua gặp lại bà chị họ lâu ngày khong găp, hắn mới chỉ có ý định, hôm nay tình cờ gặp Đường Phong lại khiến cho ý định đó lớn mạnh hơn.



Nói ra thì diễn xuất của hắn không tồi chút nào, chỉ là khóc lóc kể lể với vào chị Đoạn Băng đang gặp bạn qua điện thoại, tuy cũng là cảnh sát giống cha mình, nhưng tác phong hành động của bà chị họ này không giống cha mình chút nào. Nghe đồn Đoạn địa tiểu thư là đội trưởng đội đặc công của T vừa bị trọng thương trong một lần làm nhiệm vụ, suýt nữa thì mất cả tính mạng, lại bị ông cậu, chính là cha mình, triệu tập về thủ đô, gọi là nghỉ ngơi, thực ra là muốn chị tránh xa nơi hiểm nguy.



Nhưng có câu này nên nói ra, đó là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Cao Văn Bân tưởng rằng mình hiểu bà chị họ này, luôn dùng nắm đấm giải quyết mọi việc, bản thân nó cũng từng một lần nhìn thấy chị họ bắt tội phạm trên đường, thân thủ như vậy mà đối phó với Diệp Phong thì không có vấn đề gì, cho dù có chuyện gì thì cũng có ông già đỡ cho, cho dù là Chung Tân Dân cũng không dám ra mặt với đại tiểu thư nổi danh của Đoạn gia.



Nó đứng yên ở góc tường ngắm chiếc xe Jep giá trị kia, Cao Văn Bân hứng thú tưởng tượng ra cảnh chị họ xử trí tên kia, có điều dường như Diệp Phong hôm nay mang theo vệ sĩ thì phải, sau khi Diệp Phong ra khỏi tòa nhà, hắn dám đi lại quanh xe một vòng, trong xe còn có mấy người đeo kính đen trông rất ngầu. có điều vấn đề này không cần nó suy nghĩ làm gì, đến lúc đó chị họ khắc nghĩ cách trừng trị hắn.



Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại làm đứt đoạn suy nghĩ của nó, làm tên này giật mình, nhìn rõ số điện thoại nó mới thấy nhẹ nhõm hơn: “ chị họ, chị đến đây đi! Hình như tên hôm qua đánh em hôm nay lại đến tìm em nữa. hơn nữa còn mang theo tay chân nữa, hắn lái chiếc xe thể thao màu xanh lá cây, biển số axxxx, em không muốn bị hắn nhìn thấy, lần này vào viện là chắc rồi”



Đoạn Băng nghe giọng nói của em họ đã biết tình hình gấp thế nào, cô cũng không phải không biết gì về thằng em họ này, thi thoảng cũng nghe cô nói, Văn Bân thường đi lại với những người chả ra sao, lợi dụng danh tiếng của cha toàn làm những chuyện mất mặt, có thể làm cho nó ra nông nỗi đó chắc cũng không phải tầm thường, không chừng là bang phái địa phương nào, đây là đối tượng công việc của cô, dù là ở T hay ở thủ đô.



Sau khi xác nhận vị trí, Đoạn Băng cúp máy, gương mặt trông bí hiểm lạ kì.



Cùng ngồi ở ghế sau trong taxi, Lãnh Nguyệt ngắm những hàng người đi lại, những tòa nhà, nhẹ nhàng nói với bác tài: “Bác ơi, bác lái nhanh lên một chút ạ”



Điều này khiến cho Đoạn Băng đang định lên tiếng thúc giục lại thôi.



Nhiều lúc nên chọn cách nhẹ nhàng để giải quyết vấn đề, đối với một yêu cầu như vậy, bất kì người đàn ông nào cũng không do dự, người lái xe lập tức tăng tốc, làm cho Đoạn Băng thường ngày thích dùng biện pháp bạo lực từ bỏ ý định vẽ rắn thêm chân, trong lòng thầm nhủ nếu mình có nói thêm gì thì cũng chỉ phản tác dụng mà thôi.



Từ xa Đoạn Băng đã nhìn thấy chiếc xe, biển số giống hệt với miêu tả của em họ, thâm tâm có chút hoài nghi, không phải cậu em mình đã gây sự với trùm xã hội đen đó chứ, có được chiếc xe đẳng cấp như thế này chắc không phải dạng tam mao bình thường.



Chiếc taxi dừng lại cách chiếc xe Jep hơn chục mét.



Đoạn Băng nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra quán café quanh đó, cô quay lại nói với Lãnh Nguyệt: “ Lãnh Nguyệt, cô hãy tạm sang bên kia ngồi đi, đợi tôi xong việc sẽ qua đó” dù sao đây cũng không phải gianh giới chấp pháp của mình, lúc cần thiết có thể nhờ đến cảnh sát địa phương, cô cũng không muốn cô gái hiền lành như Lãnh Nguyệt dính vào những chuyện như thế này, không chừng ngày nào đó rời T sẽ có người đến báo thù, mà lại liên lụy đến Lãnh Nguyệt, để cuộc sống của cô ấy gặp rắc rối, không nên để cô ấy lộ mặt thì hơn.



Từ đầu chí cuối Lãnh Nguyệt không hề hỏi là có chuyện gì, chỉ dựa vào biểu hiện hành động của đối phương, phán đoán theo kinh nghiệm, nhìn vào ánh mắt kiên định của Đoạn Băng. Cô lập tức hiểu được tâm ý của Đoạn Băng, chỉ “Ừ” một tiếng, rồi tiện dặn dò Đoạn Băng cẩn thận, sau đó đi vào quán café ở tầng 3 trong tòa nhà gần đó như Đoạn Băng bảo.



Sắp xếp ổn thỏa xong, Đoạn Băng mới phát hiện nhân vật chính của câu chuyện là thằng em họ Cao Văn Bân không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thì tắt máy, trong lòng bỗng có nghi ngờ, đi qua đường, đến gần chiếc xe Jep kia, định thần nhìn thì chỉ thấy có một thanh niên đeo kính đen trông rất nhàn rỗi, vì đối phương đeo kính đen nên không thể nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ âm nhạc lúc đó.



Người ăn mặc kiểu này Đoạn Băng đã thấy nhiều, gọi cho hoa mĩ là vệ sĩ, thực ra chỉ là tay chân của những người có tiền hoặc thế lực đen tối, dĩ nhiên là cô chẳng có nhiều thiện cảm với những người như thế này.



Cô đập mạnh hai cái vào cửa xe, nói: "Ra đây!"



Diệp Chí Tôn đang tính xem con trai có thể giải quyết chuyện trong bao nhiêu lâu thì bị làm cho giật mình tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa kính mới phát hiện ra là một cô gái vóc dáng khỏe mạnh đang tức giận nhìn vào. Lâu rồi không biết đến phụ nữ, hay nói cho chính xác hơn không muốn biết đến, Diệp Chí Tôn lắc đầu, nghĩ xem vị thần nào uống say rồi nên cho phụ nữ xuống mê hoặc ta chăng, may thay trong nhà có mẹ nó xinh đẹp hơn người, nếu là thời trai trẻ, có lẽ nên để bị mê hoặc một phen, cũng có một thời gian ông cũng thích những cô gái nóng tính một chút.



Nghĩ linh tinh một hồi, ông mới chậm rãi mở cửa xe, nhảy xuống, rồi nhìn đối phương lúc này cũng đang nhìn mình, đột nhiên thấy gương mặt này quen quen, ông cố nhớ lại, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.



Đoạn Băng chưa từng thấy tên xã hội đen này dám nhìn thẳng vào mình như vậy, thách thức sự tôn nghiêm của cảnh sát, nhưng chợt nhớ ra mình không mặc đồng phục, làm giảm bớt đi cái oai của mình, nhưng dù vậy vẫn có ưu thế hơn, cái này giống kẻ tám lạng người nửa cân vậy.



"Sếp ngươi đâu?" Đoạn Băng thôi nhìn chăm chăm vào đối phương nữa, hằn giọng hỏi, cô cũng không muốn tốn thời gian với hạng tép riu này, tối qua đã nghe em họ kể về chuyện bị đánh, thủ phạm chắc chắn là một thanh niên hơn 20 tuổi, nhưng người đang đứng trước mặt này thì không khớp với miêu tả chút nào.



Diệp Chí Tôn sững sờ, hình như con nha đầu này nhận nhầm người, ông bỏ kính ra, dụi mắt, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ tôi? Cô quen sao?"



"Phí lời, tôi không quen biết sao đến tìm được?" Đoạn Băng tức giận cắt ngang lời ông ta.



"Hả..." Diệp Chí Tôn ngẩn người ra lúc lâu mới hoàn hồn lại " Đại tiểu thư ơi, tôi còn không biết ông chủ tôi là ai, sao cô biết được chứ?"



"Sao lại lắm lời thế nhỉ, không cho ông chút màu mè thì ông không chịu thôi lải nhải hả!" Đoạn Băng vì không gọi được cho Cao Văn Bân, trong lòng rối như tơ vò, vừa nói vừa nắm lấy cổ áo đối phương, cách tốt nhất để đối phó hạng người này là bạo lục, có chuyện gì sẽ nói ra hết.



Đoạn Băng không ngờ đối phương phản ứng nhanh vậy, không những không trốn tránh, thậm chí còn bạt được cả mu bàn tay mà mình đang định giơ lên nữa, chưa cần nhìn đã biết là tay mình có mấy vết đỏ ửng, trong lòng tức giận: " Ngươi dám đánh trả cảnh sát, để xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #254