Chương 226: Tinh thần quân nhân



Cùng lúc đó, tại một phòng khác, Lý Đan cũng đang hỏi Vĩnh Tường về vấn đề đó.



Mặc dù cô không tập trung sự chú ý đến người đàn ông này, nhưng không có nghĩa là cô lại quên vẻ mặt thay đổi dị thường của hắn. Sống chung với nhau từ nhỏ, cô hiểu rất rõ Vĩnh Tường là người buồn vui đều lộ ngay trên mặt, chỉ cần tâm tình có chút xao động là sẽ phát giác ra ngoài ngay lập tức.



Uống rượu trong lo lắng, buồn bực, Vĩnh Tường có chút sửng sốt, chợt ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia sáng khó hiểu. Rồi hắn khẽ phe phẩy đầu, thở dài nói: “Tốt nhất là cô không nên biết làm gì”. Hắn biết rất rõ tính cách của cô gái này, nhiều năm qua, mặc dù đối với hắn trái tim không chút động lòng, nhưng nếu mà cho cô biết được vết sẹo trên mặt hắn là do ai tạo nên thì e rằng cô sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Tần Khải. Mà đã từng là chiến hữu cũ, khi hắn rời khỏi quân đội đã quyết tâm không truy cứu lại những hiểu lầm trước kia, mà cũng vì những hiểu lầm đó mà tạo nên tất cả mọi hậu quả này.



“Tại sao? Chẳng lẽ anh quên anh đã từng hứa hẹn gì rồi sao? Anh sẽ không bao giờ giấu diếm tôi chuyện gì mà”. Lý Đan nhẹ giọng hoài nghi. Trong trí nhớ, đúng là Vĩnh Tường chưa bao giờ từ chối cô, thẳng thắn mà nói, từ trong sâu thẳm nội tâm cô đã có chút cảm động, chỉ là chưa xác định được loại xúc cảm đó có thể chuyển biến thành tình cảm được hay không thôi.



“Đấy là hồi còn trẻ con nói chơi thôi”. Vĩnh Tường nghiêng người, ngưng nhìn Lý Đan mà nói: “Có lẽ, hẳn là chúng ta nên một lần nữa suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta. Người theo đuổi và người bị theo đuổi, thân phận này có vẻ không thích hợp cho lắm”. Từ khi về nhà hắn đã quay trở về với cuộc sống trước kia, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn bắt mình phải quan tâm, che chở cho Lý Đan cẩn thận như lúc trước. Nhưng mà sau khi trải qua kiếp sống quân nhân với bao thử thách hắn đã trưởng thành lên rất nhiều, hắn hiểu rằng tình yêu thuở mười bảy, mười tám tuổi chỉ như là một câu chuyện cổ tích đẹp mà thôi, cho dù rất có ý nghĩa nhưng cũng rất khó trở thành hiện thực. Hơn nữa, với trái tim của hắn bây giờ, cũng rất khó cùng một cô gái hai mươi tuổi xây đắp mộng ảo được nữa.



Phụ nữ thường thường là thế này, nếu như anh cực lực biểu hiện sự nhiệt tình, si mê của mình, thì cô nàng sẽ không chần chừ mà tỏ một vẻ mặt băng giá, trái lại, nếu như anh tỏ ra lạnh lùng, có lẽ cô nàng sẽ tỏ một thái độ hoàn toàn khác.



Lúc này, Lý Đan chính là như thế.



Ban đầu khi Vĩnh Tường nói vết sẹo trên mặt hắn là ngoài ý muốn, trong lòng Lý Đan cũng nổi lên chút nghi ngờ. Từ lúc xuất ngũ trở về sau khi đi bộ đội, bất luận là ngôn ngữ cử chỉ hay là tác phong làm việc, người đàn ông này đều thay đổi không nhỏ. Mà những thay đổi này chính là điều mà cô đã kỳ vọng. Ngay lúc này đây, khi một cảm giác mông lung đang dâng lên từ từ, phải khó khăn lắm cô mới kìm nén che giấu trong lòng được, cảm giác thật không hề dễ chịu.



Lý Đan giận hờn nói: “Nếu vậy thì, chúng ta từ nay về sau đừng gặp nhau nữa. Tôi không thích người không nghe lời tôi nói, mà người đàn ông đứng cạnh tôi lại run lẩy bẩy. Tốt nhất bây giờ anh hãy đi đi”.



Dựa theo kinh nghiệm thông thường, chỉ cần cô xuất hiện loại giọng điệu này thôi, thì khẳng định đối phương sẽ phải ngoan ngoãn mà xin lỗi. Nhưng mà nay Vĩnh Tường lại có chút khác hẳn, nói chính xác thì, sau khi bước vào quán bar và nhìn thấy tên đàn ông không biết tên kia.



“Được. Nếu có chuyện gì cô hãy đến tìm tôi, tôi luôn sẵn sàng đến giúp cô”. Kỳ thật, từ sau sự kiện lần nọ, hắn đã tự hỏi bản thân rất nhiều, lần trở về này hắn có tiếp tục cùng Lý Đan càn quấy nữa không, thật sự là hắn chỉ muốn trốn tránh những thứ đó. Nhưng khi gặp lại người đã xuất ngũ với mình là Tần Khải một lần nữa bước vào cuộc sống mới của mình, hắn đã không khỏi suy nghĩ về cuộc sống của bản thân.



Mười năm trước, Vĩnh Tường cũng giống như Lý Duệ, là con cháu của cán bộ cao cấp có cuộc sống đầy đủ, chỉ cần dựa vào địa vị, công lao của cha chú là có thể sống thoải mái qua ngày. Cuộc sống của hắn lúc đó căn bản là không có điều gì để theo đuổi. Nếu như nói về sự giống nhau thì đó chính là Lý Đan. Khi đó, hắn đã nhận thấy cô gái này như là bản sao của mình vậy. Nhưng sau khi trải qua một thời gian lắng đọng, hắn mới thấy ý nghĩ đó thật quá mức ngây thơ.



Lý Duệ chọn con đường quyết liệt với gia đình, một mình tự lo cho cuộc sống của bản thân. Hơn nữa, thành tích rất nổi bật. Năm đó Lý Duệ bị coi là kẻ ngoan cố, điều này bây giờ làm cho hắn không khỏi có chút xấu hổ. Thậm chí, lấy thành tựu hiện giờ của hắn có theo đuổi người nhà, anh em thôi cũng là một điều chê cười. Nói đến ngọn nguồn thì hắn là một kẻ ăn bám cha mẹ, sau khi bị đuổi khỏi quân đội, hắn không biết phải dựa vào đâu để sống nữa, ngay cả đến tiền sinh hoạt cơ bản. Cái bản lĩnh sát thủ thì giờ cũng chỉ có thể đi làm công việc vệ sĩ cho mấy ông chủ giàu có thôi, giống như Tần Khải. Nhưng mà, hắn và Tần Khải lại không giống nhau, bố mẹ là tướng quân thì không cho phép hắn đi làm loại công việc đó.



Nhìn bóng lưng Vĩnh Tường bước đi vội vã, trong mắt Lý Đàn tràn ngập sự phẫn nộ. Vốn bị Diệp Phong không chịu chấp nhận thỏa thuận đã tức giận quá chừng rồi, vậy mà bây giờ ngay trong nội bộ cũng bắt đầu tạo phản. Cô đã quen đối phương bảo sao nghe nấy rồi, giờ loại thay đổi này bất ngờ xảy ra hiển nhiên làm cho cô rất khó có thể thích ứng được.



Quá giận dữ, Lý Đan giơ tay cầm chén rượu, thực muốn ném nó xuống mặt đất cho hả cơn giận. Nhưng khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ lấp loáng, trong nháy mắt đã thay đổi suy nghĩ, ngửa đầu uống cạn một hơi hết sạch, sau đó lập tức cầm lấy cả chai hồng tửu mà uống cạn nửa bình, tự châm tự uống.



Đối với những chuyện đã qua, Tần Khải cũng không muốn giấu diếm. Nguyên nhân tính đến cuối cùng, tất cả đều là ở hắn. Ẩn sâu trong đáy lòng hắn luôn cảm thấy áy náy, dằn vặt hắn nhiều lần khiến cho hắn không thở nổi. Mặc dù tiếp xúc với Diệp Phong chưa bao lâu, nhưng từ lời nói đến việc làm đều khiến cho nhân viên một cảm giác về một ông chủ siêu phàm. Tần Khải thuật lại mọi chuyện cho Diệp Phong nghe, đương nhiên là vẫn có một số tình tiết cần phải lược bỏ.



Nghe qua một hồi tự thuật của Tần Khải, Diệp Phong gật đầu, thần sắc có vẻ trầm buồn, kinh nghiệm lúc trước của Hàn Long khiến cho hắn xúc động sâu sắc. Những quy ước có ràng buộc tất yếu không có tính linh hoạt. Dựa theo cách nói của Tần Khải thì bất luận hắn hay là Vĩnh Tường vẫn đáng được tiếp tục ở lại trong quân đội, dù sao đào tạo bọn họ đến trìn độ tập kích cũng không phải một sớm một chiều mà có thể hoàn thành. Có một điểm ở đây là, chính Diệp Phong cũng đã từng phục dịch trong quân đội tất nhiên trong này yêu cầu rất nhiều, sau khi làm thành viên của Lãnh Tổ, hắn đánh giá rằng tiêu chuẩn duy nhất đó chính là lòng trung thành, điều kiện tiên quyết là, những chuyện trái với đạo lý đềucó thể không để ý đến.



Diệp Phong không thể không thừa nhận một điều, có rất nhiều người chết trong tay hắn thực sự không đáng chết, thậm chí là vô tội, nhưng trong những tình huống đặc thù thì chỉ có thể có cách giải quyết đặc thù mà thôi. Nếu như quả thật để cho pháp luật Trung Quốc phán xét hắn, như vậy có thể hắn phải chịu mười lần tử hình, đó là tội ác tày trời của một tên sát nhân hung ác.



Diệp Phong thầm so sánh mình với Tần Khải, dường như Tần Khải bị truy cứu trách nhiệm đó cũng chưa hẳn cấu thành lý do. Nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, bất luận là ai cũng không thể đi ngược lại, kể cả là con cháu thượng tướng tư lệnh đại quân khu.



“Vĩnh Tường”, Diệp Phong nhắc lại cái tên này, hắn thật không ngờ người sắm vai vệ sĩ chính là một nhân vật còn có thân phận hiển hách như vậy. Nếu như không phải ngữ khí của Tần Khải vô cùng khẳng định thì căn bản là hắn không thể nào biết được, giả trang heo ăn con cọp cũng không phải chỉ có mình hắn. Sau khi biết về thân phận của Vĩnh Tường, Diệp Phong không thể không suy nghĩ có phải lão tổng giám đốc Kỳ Lợi-Lý Duệ đã tài tình mà che dấu hay không.



“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Mặc dù tôi bị ép rơi đi ở nơi mà mình vốn thuộc về ấy, nhưng tôi cũng không hề oán hận dù chỉ một chút, bởi vì, tôi hiểu một người quân nhân chân chính thì cần phải có sự chính trực, theo như suy nghĩ của mọi người, nếu như người nào là con cháu của thượng tướng mắc tội chém đầu sẽ bị phá hủy hình ảnh, nên nhất định sẽ được chiếu cố đặc biệt. Nhưng kết quả xử lý lại là, Tần Khải cùng Vĩnh Tường đều bị khai trừ khỏi quân đội. Mà hôm nay tôi cũng đã thấy đúng là Vĩnh Tường cũng bị đuổi như tôi sau bảy năm được đào tạo trong quân đội”. Nói đến đó, vành mắt Tần Khải đã dần đỏ, đây là lần đầu tiên hắn không e ngại mà nói ra nguyên nhân mình bị rời khỏi quân đội trước mặt người khác. Nếu như không phải qua buổi nói chuyện lần cuối cùng đó, đến bây giờ hắn cũng không biết được suốt bảy năm được đào tạo với hắn Vĩnh Tường chưa bao giờ được bất cứ sự chiếu cố đặc biệt nào, mặc dù anh ta là con cháu của thượng tướng tư lệnh quân khu.



Diệp Phong vỗ nhẹ lên bả vai Tần Khải, trong giọng nói có nhiều sự khích lệ: “Không thể phủ nhận rằng trong bất cứ lĩnh vực nào cũng đều tồn tại sâu mọt. Tương đối mà nói thì trong quân đội người chính trực có nhiều hơn một chút, ít nhất thì theo tôi được biết trong quân đội không có những người làm việc thiên về tình, không công bằng”. Nếu như thật sự muốn nói một câu trên đời này, bản thân Diệp Phong tôn kính người quân nhân nhất, không phải vì tổ phụ Diệp Thành Trù của hắn có địa vị cao, mà là vì đã giết chết được Hà Kiến Quốc.



Trong thời đại hòa bình, có lẽ rất khó có cơ hội kiểm tra lòng trung thành của quân nhân, nhưng Hà thúc rõ ràng là một quân nhân nguy hại cho Trung Quốc, vì vậy cuối cùng không còn lựa chọn nào khác là phải thủ tiêu.



Tần Khải cũng không phải là người được xem là quá mức cảm tính, muốn làm được tay súng bắn tỉa thì phải tỉnh táo, đã nhiều năm rèn luyện làm chi trái tim của hắn có những thay đổi rất nhiều, nhưng mỗi khi nói đến những chuyện về cuộc đời hắn không nhịn được chút kích động. Nhưng lập tức điều hòa ngay, khôi phục lại trạng thái bình thường.



Hắn không cho rằng cùng Diệp Phong nói những chuyện về cuộc sống của người chiến sĩ t inh anh, hay sự tôn nghiêm trong quân đội có nhiều ý nghĩa. Ai không có kinh nghiệm trải qua cuộc sống đó, thì sẽ không thể có được lòng tin đó. Người có tinh thần yêu nước liệu có bao giờ phản bội hay không là một câu chuyện, trong nhiều trường hợp, sự ảnh hưởng của sinh lý lớn hơn là tâm lý. Cho nên, dù hôm nay anh có hô to khẩu hiệu yêu nước, nhưng đến khi phải chịu cực hình hoặc là bị cám dỗ, thì cũng rất khó tránh khỏi vứt bỏ sự kiên định trong lòng. Cho dù hắn đã trong quân đội bảy năm trời, thậm chí đã trải qua bao nhiêu cuộc kiểm tra sinh tử cũng không thể dám chắc chắn sau khi làm tù binh sẽ không phản bội. Cho nên, nhìn các bậc tiền bối đi trước, trong ý nghĩ của Tần Khải đó là không được làm tù binh, không để cho bản thân mình có cơ hội lựa chọn.



Diệp Phong nhìn trong ánh mắt đối phương nhận thấy một tia hoài nghi, không khỏi âm thầm mà thở dài, hắn đã biết thật khó lấy hình tượng tương xứng của bản thân để cùng đồng cảm tinh thần quân nhân anh hùng này… Nói chung, chỉ có thể khi cho Tần Khải nhìn thấy Ảnh Phong trên chiến trường, thì anh ta mới có thể đối xử với mình như với một đồng loại.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #227