Chương 214: Cuộc chiến tranh đoạt trái tim (2)



“Tôi muốn có một thứ? Anh có biết cái tôi muốn đó là thứ gì không?” Điền Cương Tuấn Trường quay người lại nói, khi ông rời khỏi gia tộc Tử Xuyên thì lúc đó Tử Xuyên Khang Giới cũng chỉ mới bẩy tuổi, chính vì thế mà ông rất nghi ngờ năng lực của vị thiếu chủ Tử Xuyên này.



“Danh!” Tử Xuyên Khang Giới đột nhiên thốt lên, rồi hắn lại chầm chậm nói tiếp: “Tôi sẽ cho ông một danh tiếng, cho tất cả mọi người được biết, người mà năm xưa không đủ tư cách gia nhập tổ Nhẫn Sát, thực ra là người có thực lực còn ngang với cả tổ trưởng tổ Nhẫn Sát nữa!” Vì muốn có Điền Cương Tuấn Trường mà Tử Xuyên Khang Giới đã tìm hiểu rất kỹ về lịch sử, cũng như dữ liệu về ông. Thực ra thì nhìn bề ngoài có vẻ như Điền Cương Tuấn Trường bất mãn với gia tộc Tử Xuyên, nhưng thực chất ông ta bất mãn với người anh trai sinh đôi của mình mới đúng, chỉ vì số phận mà hai người đã có mục đích theo đuổi cuộc sống hoàn toàn khác nhau.



“Tại sao vậy?” Điền Cương Tuấn Trường đúng là muốn có được danh tiếng, nhưng đó không đồng nghĩa với việc ông ta xem thường năng lực của tổ Nhẫn Sát, ông ta tự cho rằng năng lực của ông ta là ngang hàng với anh trai mình. Nên, vị chủ nhân tương lai của Nhẫn Sát, Tử Xuyên thiếu chủ không nhất thiết phải chèo kéo mình để hạ thấp danh tiếng của tổ trưởng tổ Nhẫn Sát như vậy.



“Cái này thì ông không cần phải biết, chúng ta đều là những người chỉ quan tâm đến kết quả, ông chỉ cần suy nghĩ xem cái giá này có xứng đáng với ông không mà thôi!” Quay về nước R được hơn nửa tháng nay, nhưng Tử Xuyên Khang Giới vẫn chưa đưa Lisa đến trước mặt ông của mình, đây không phải là do hắn không dám, mà là hắn thấy giờ chưa phải là lúc, thời cơ vẫn chưa được chín muồi. Có những con bài quan trọng, thì chỉ có thể xuất hiện vào những lúc quan trọng mà thôi, lúc nào nên đánh nó ra mới là điều quan trọng nhất.



Nét mặt của Điền Cương Tuấn Trường lúc này hiện rõ lên sự do dự, gia tộc Tử Xuyên nổi tiếng là một gia tộc có những hành động tàn nhẫn không sai, nhưng được cái là gia tộc Tử Xuyên rất biết giữ lời hứa của mình, cho dù mình có chưa từng tiếp xúc với Tử Xuyên Khang Giới, nhưng có thể tuyệt đối tin tưởng câu nói này của hắn. Trong suốt cả một đời người của mình, mục tiêu cao cả nhất của ông chính là lời hứa vừa rồi của Tử Xuyên Khang Giới dành cho ông. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như ông được mọi người công nhận tài năng của ông còn vượt trội hơn so với người anh trai của mình, thì cho dù ông có chết cũng cam lòng, khách quan mà nói thì đây là một điều kiện mà ông khó lòng chối từ được.



Đưa mắt lên nhìn người đàn ông trung niên, sau đó trầm ngâm quay lại chỗ ngồi ban đầu của mình, Tử Xuyên Khang Giới liền nhàn nhã nâng tách trà lên miệng nhấp liền một ngụm, việc lôi léo Điền Cương Tuấn Trường quay lại với gia tộc Tử Xuyên, chẳng qua là một hành động bất đắc dĩ, chiến dịch với Trung Quốc làm cho tổ Nhẫn Sát thất bại thảm hại, một phần ba sức mạnh bị giết tại trung quốc, đây là một thất bại duy nhất của gia tộc Tử Xuyên trong mười năm trở lại đây. Bổ xung lực lượng là một nhiệm vụ hàng đầu trong việc tái thiết, và Tử Xuyên Khang Gới cũng muốn thu nạp thêm tâm phúc của mình, việc hắn cần bây giờ là tạo thêm nguồn sinh lực mới trong tổ Nhẫn Sát, hắn cũng muốn cướp lấy quyền cai trị gia tộc trong tay của ông hắn, nên rất cần đến những người tài giỏi chịu khó lại trung thành với hắn.



Đúng như Điền Cương Tín Trường đã nói với hắn, sau khi tổ Nhẫn Sát gặp phải thảm bại tại Trung Quốc, thiếu chủ gia tộc Tử Xuyên lúc này chỉ biết đến hai chữ lợi dụng, chứ không hề còn tín nhiệm như xưa nữa. Có những lúc những cuộc trao đổi định giá từ trước còn đáng tin hơn cả những tình cảm anh em, huynh đệ.



Chính vì vậy mà đối với Điền Cương Tín Trường, Tử Xuyên Khang Giới đã không còn ôm nhiều hy vọng vào ông ta nữa, mà hắn ta giờ đây có phần hứng thú với Điền Cương Tuấn Trường hơn là ông ta.



“Vậy tôi cần làm cái gì?” Trong lúc hy vọng lại được nhen nhóm lên, Điền Cương Tuấn Trường không muốn bỏ qua cơ hội như thế này, cho dù ông đã từng thề là ông sẽ không bao giờ quay lại với gia tộc Tử Xuyên nữa, nhưng danh tiếng lại là mục tiêu cả đời của ông, ông làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.



“Vậy ông có tài cán gì?” Tử Xuyên Khang Giới mỉm cười hỏi lại.



“Giết người!” Khi nghe đối phương hỏi lại mình như vậy, Điền Cương Tuấn Trường cảm thấy câu hỏi của Tử Xuyên Khang Giới có phần thừa thãi, bởi vì vị thiếu chủ của Tử Xuyên này cũng đã có đầy đủ tất cả, trừ một cao thủ thân thủ bất phàm mà thôi. Còn ông thì trong những năm gần đây hầu như chỉ biết so sánh với anh trai sinh đôi của mình, xem ai giết người cao siêu hơn, nhanh gọn hơn và tàn ác hơn mà thôi.



“Rất tốt!” Tử Xuyên Khang Giới thở dài nói: “Cụ thể là cần ông làm những gì, thì sẽ đến lúc tôi sẽ nói cho ông biết!” Điều mà Tử Xuyên Khang Giới thích nhất đó là một người có chuyên môn giỏi, bây giờ chưa luận đến tâm tư, suy nghĩ của người ta ra sao, nhưng chỉ cần nhìn vào kỹ thuật giết người của Điền Cương Tuấn Trường thôi, thì cũng đủ thấy ông ta là một nhân tài, có thể sánh ngang được với anh trai của ông ta. Và điều quan trọng hơn nữa là, những người như Điền Cương Tuấn Trường ngoài khả năng giết người siêu việt ra, thì họ đều rất dễ bị khống chế, nên Tử Xuyên Khang Giới mới không cần phải suy nghĩ nhiều khi muốn chiêu mộ ông ta.



Điền Cương Tín Trường lại là một nhân vật khác hẳn ông em trai của mình, ông ta là một nhân vật đáng sợ, ngoại trừ thân thủ bất phàm ra, thì ông ta còn là một người có tâm tư, có tâm địa, hơn nữa còn vô cùng vững trãi, trong lúc được ông ta dạy dỗ bài học đầu tiên là không bao giờ được tin bất kỳ ai, thì Tử Xuyên Khang Giới đã coi ông ta là nhân vật không đáng tin cậy nhất trên thế gian này. Về mặt lý thuyết mà nói thì tổ Nhẫn Sát phải trung thành với gia tộc Tử Xuyên, nhưng khi gia tộc Tử Xuyên bị chia làm hai nhánh, thì chẳng ai biết được Điền Cương Tín Trường sẽ ủng hộ ai cả.



Điền Cương Tuấn Trường nghe xong thì gật gật đầu hiểu ý, trong những năm gần đây, những việc mà ông làm chỉ là nghe người khác sắp đặt cho ông giết ai mà thôi, vậy mà bây giờ khi đã đổi chủ, công việc của ông ta vẫn là như vậy, chẳng khác ngày xưa là mấy, có lẽ ngoài việc so ghè với người anh song sinh của mình ra thì ông ta chẳng có hứng thú với bất kỳ việc gì khác cả.



“Tôi rất kỳ vọng vào biểu hiện của ông, nếu như ông có đúng phong độ khi đối đầu với đứa nữ sát thủ kia, thì tôi nghĩ việc ông vượt qua mặt Điền Cương Tín Trường là một việc vô cùng đơn giản!” Tử Xuyên Khang Giới chầm chậm đứng dậy, làm ra vẻ rời đi khỏi đây, rồi bất giác liền quay đầu lại mỉm cười nói. Từ một khía cạnh nào đó, thì nữ sát thủ kia đã giúp cho gia tộc Tử Xuyên một việc rất quan trọng, chỉ có một mình nữ sát thủ đó thôi mà đã giết sạch cả thế lực Tiến Đằng, một trong ba đại gia tộc của nước R, nên hai gia tộc còn lại cũng bớt đi phần nào áp lực. Nếu như đoán không lầm thì, nữ sát thủ kia đã coi như xóa sạch toàn bộ gia tộc Tiến Đằng rồi, nhưng cô ta lại không thể nào thắng được Điền Cương Tuấn Trường, như vậy cũng chứng minh một điều rằng năng lực của Điền Cương Tuấn Trường cũng vô cùng khủng khiếp.



Khi trông thấy bóng dáng của Tử Xuyên Khang Giới đã mất hút, Điền Cương Tuấn Trường mới chầm chậm đứng dậy, trong đầu óc ông lúc này liền hồi tưởng lại cảnh tượng đâm chém khi đó. Khách quan mà nói thì nếu như mục tiêu của nữ sát thủ kia không phải là Tiến Đằng Chính Hùng, thì mình cũng chẳng có cơ hội để mà đả thương được cô ta, nếu như hai người quyết đấu với nhau một cách công bằng thì có lẽ bên tám lạng người nửa cân. Thậm chí, ngay cả một người tính khí ngang tàng như ông, có lúc còn cảm thấy chưa chắc đã nắm được phần thắng. Đấy cũng là lần đầu tiên ông ý thức được, ngoài nước R ra, thì vẫn còn nhiều cao thủ ẩn dật mà ông chưa được biết tới.



Khi đi khỏi căn phòng uống trà ban nãy xong, Tử Xuyên Khang Giới cảm thấy khoan khoái vô cùng, trên nét mặt của hắn lúc này hiện lên một nụ cười mãn nguyện mà từ khi về nước đến giờ hắn cứ đắc ý suốt. Tất cả sự việc đều nằm trong kế hoạch của hắn đang từng bước tiến hành một cách thuận lợi, giờ đây có sự trợ giúp của Điền Cương Tuấn Trường thì khả năng tranh quyền đoạt thế của hắn đã gia tăng lên rất nhiều.



Có lẽ thời cơ đã chín muồi rồi cũng nên.



Sau khi chui vào chiếc xe bên đường, Lisa đã ngồi đợi hắn ở trong đó tự bao giờ, Tử Xuyên Khang Giới từ trước đến giờ chưa khi nào phủ định tình cảm của hắn giành cho Lisa cả, nhưng hắn cũng không ngại lấy nó ra làm cái cớ để đối đầu với chính ông của mình, cũng giống với ông của hắn, khi mà ông cướp ngôi vị trong tay người anh em song sinh của mình, cái gì mà tình cảm ruột già, cái gì mà tình yêu, tất cả chỉ không đáng một xu.



Điều mà Tử Xuyên Khang Giới lo lắng nhất lúc này là ông của hắn đồng ý hắn lấy Lisa, như vậy thì tất cả kế hoạch của hắn sẽ đi tong hết, dĩ nhiên trường hợp này xảy ra là rất nhỏ.



“Lisa! Anh muốn đưa em đi gặp một người vô cùng quan trọng, nói cho ông ấy biết là chúng ta tuần sau sẽ tiến hành hôn lễ!” Tử Xuyên Khang Giới trìu mến nói, sau đó hắn liền đưa tay lên ôm lấy cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp vào lòng, trao cho cô những nụ hôn nồng thắm! Rồi quay sang tài xế của mình nói: “Lái xe đến trang viên của gia tộc Tử Xuyên!”



Đến nước R mới được mấy ngày, nhưng Lisa vẫn chưa được đi đâu hết cả, chính vì vậy mà đất nước con người ở đây vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng đối với cô, nhưng cái tên trang viên của gia tộc Tử Xuyên cũng đủ làm cô rung động không thôi, có lẽ nghe được nó từ trong những câu nói của người làm, vì thế mà cô cũng biết nơi đây là tổng dinh cư của gia tộc Tử Xuyên, nên Lisa cũng hiểu rằng cô sắp gặp được người chủ của gia tộc Tử Xuyên, cũng chính là ông của người đàn ông bên cạnh mình. Trong tiềm thức của cô thì nước R là một nước rất có truyền thống, nhất là những gia tộc to lớn như Tử Xuyên, nên hôn sự đều phải được sự đồng ý của người bề trên mới được. Nghĩ đến đây, Lisa bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng, cô biết giờ khắc quan trọng nhất sắp đến, gương mặt của cô ửng đỏ, e thẹn nép vào trong lòng của Tử Xuyên Khang Giới.



Dĩ nhiên, nếu như cô biết được những lời răn đe của gia tộc Tử Xuyên là cấm con cháu của gia tộc lấy những cô gái ngoại tộc, thì chắc cô đã không có được niềm vui như bây giờ.



Tử Xuyên Khang Giới lúc này tỏ ra vô cùng trầm tĩnh, trước cơn phong ba bão táp sắp sửa ập đến, hắn ta muốn tận hưởng nốt những giây phút bình yên như lúc này đây.



So với những biến động của gia tộc Tử Xuyên sắp xảy ra, thì những việc như việc quản lý Thính Vũ Các của Diệp Phong chẳng có gì đáng để chú ý cả.



Những nhân viên trước kia của Thính Vũ Các cũng đoán trước được những động thái của ông chủ mới lên, nên không ai cảm thấy kinh ngạc khi thấy các giám đốc bộ môn bị cho về nghỉ sớm. Lúc này trong đầu bọn họ, ai cũng có ý nghĩ là cơ hội thăng quan tiến chức của mình đang tới, nên phải xử lý tốt quan hệ với cấp trên, như vậy mới có cửa để làm giám đốc bộ môn được. Nghĩ vậy, nên ai cũng chuẩn bị lấy lòng vị sếp mới của bọn họ, còn những vị nữ nhân viên có chút nhan sắc, thì sau khi biết được vị tổng giám đốc sắp đến tiếp quản là một thanh niên tuấn tú, thì đều xoa tay mừng thầm, chuẩn bị cho cuộc chiến tranh đoạt trái tim vị tổng giám đốc đẹp trai này với các nữ nhân viên khác.



Nhưng tất cả bọn họ khi trông thấy Diệp Phong tay trong tay với một người con gái khác đến đây, thì tất cả đều như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, bởi vì sắc đẹp của Lãnh Nguyệt đơn giản là hơn bọn họ quá nhiều.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #215