Chương 167: Bóng dáng thân quen



Diệp Phong chợt dừng lại một chút, tựa như nhớ ra chuyện gì đó, rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi, tổng giám đốc Lục, tôi nghe nói trước đây vài ngày chị có gặp chút phiền toái, hình như có người cứ lẵng nhẵng bám theo chị, chẳng phải là muốn đưa lễ vật gì đó cho chị, khiến cho chị thấy rất phiền toái, không biết chị đã giải quyết được chưa?”



Lục Tử Hồng khẽ giật mình, rõ ràng là Diệp Phong đang nói đến chuyện lần trước Hạng Quân tặng cho cô bộ sa y trắng, tự dưng hắn lại trùng hợp nói ra chuyện này, không biết là có dụng ý gì, cô xấu hổ cười nói: “Đã giải quyết xong rồi, không ngờ đến bây giờ mà cậu vẫn nhớ kỹ vậy”.



“Ài… Vậy là tốt rồi”. Diệp Phong gật đầu, rồi đưa ánh mắt từ từ chuyển sang phía Hạng Quân, sau đó nói đầy thâm ý: “Nếu như tổng giám đốc Lục lại gặp phải những chuyện giống như vậy thì nhất định phải báo cho tôi biết, tôi không quen nhìn loại nghịch nhân làm những chuyện như vậy, nếu như bị tôi bắt gặp thì nhất định sẽ chỉnh đốn ngay.



Đang gắp rau ăn bỗng nhiên thân thể Hạng Quân bất động một lúc, tuy hắn làm bộ bình thường cùng cạn chén với bọn người của Tống Phó thị trưởng, nhưng thực chất tai hắn đang dỏng lên nghe hết những lời của đôi nam nữ bên cạnh nói chuyện. Dù không nghe được rõ ràng, đầy đủ nhưng Hạng Quân cũng biết lời cảnh báo vừa rồi của Diệp Phong chính là dành cho mình. Vừa rồi hắn mới dâng lên một tia hi vộng đã bị Diệp Phong phá vỡ. Sự lạnh lùng của Lục Tử Hồng đối với hắn đã là một đòn tấn công, bây giờ lại còn thêm Diệp Phong cản trở, thật hắn không biết tính thế nào nữa. Không hiểu sao tính thế nào hắn cũng chỉ thấy một kết cục thất bại mà thôi.



“Tổng giám đốc Hạng sao vậy?” Phát hiện thấy điệu bộ không bình thường của Hạng Quân, Tống Phó thị trưởng ở bên cạnh nhắc nhở. Xem ra người đàn ông kia một tay đang cầm đôi đũa giơ ra mâm nhưng lại không hề có động tác gắp món gì, Tống Phó thị trưởng không hiểu có chuyện gì mà thầm giật mình.



“Không sao, không sao”. Hạng Quân được nhắc liền phục hồi lại tinh thần, vội vàng rút tay về, thấp giọng nói: “Chỉ là tôi chợt nhớ tới một số chuyện, không sao cùng lắm thì… không sao cùng lắm thì…”



Những người ngồi cùng bàn với Hạng Quân nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Thấy vậy, hắn liền vội vàng nâng chén rượu lên mà nói sang chuyện khác: “Hương Tạ Hiên hôm nay chuẩn bị rượu này thật sự là không tệ chút nào, không tệ chút nào!” Sau khi uống hết chén hắn lại cầm lấy chai rượu Đông y mà rót tiếp vào chén mình, rồi cười ha ha.



Đến tham dự buổi tiệc này dù sao cũng chỉ là những quan hệ xã giao, chưa thể đạt tới mức độ thân quen với nhau, mặc dù ai cũng tò mò nhưng cũng không có ai muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân. Trong câu chuyện tiếu lâm nhất thì luôn vứt cho Hạng Quân một sự khác thường.



Vốn tưởng rằng sự tình đã qua, Hạng Quân đã thầm thoải mái hơn,lúc này Hà Tích Phượng đã đến bên bàn khách khác, Lục Tử Hồng thì đã về ngồi chỗ cũ, Diệp Phong dường như muốn xoay người rời đi.



Hạng Quân vừa mới trấn tĩnh được một chút bỗng nhiên lại có người đập vai.



“Tổng giám đốc Hạng, mới vừa rồi tôi quên mất một chuyện”. Diệp Phong căn bản cũng chưa muốn đi, phải đợi sau khi cảnh cáo Hạng Quân rời xa Lục Tử Hồng mới tiếp tục làm việc của Hương Tạ Hiên, “về chuyện chuyển nhượng Thính Vũ tôi đã định thời gian ký kết rồi, buổi chiểu mai tại tập đoàn Tây Nam ngài thấy thế nào?”



Diệp Phong cố ý nói to rõ ràng từng câu một để những ngươì bên cạnh có thể nghe được, mà ngay cả đến Tống Phó thị trưởng ngồi đối diện hình như cũng nghe được nội dung.



Một người đàn ông mập mạp ngồi gần Hạng Quân thuộc loại nhanh mồm nhanh miệng, không giấu được sự ngạc nhiên liền mở miệng hỏi: “Câu lạc bộ Thính Vũ muốn chuyển nhượng cho Hương Tạ Hiên sao?” Người này đã cùng hợp tác với tập đoàn Tây Nam ở rất nhiều hạng mục, nên với Hạng Quân là chỗ quen thân, hắn đã từng nghe nói Hạng Quân đã vứt vào món tiền khổng lồ để đầu tư xây dựng Câu lạc bộ tư nhân Thính Vũ, cho dù việc kinh doanh có nhiều trường hợp không theo ý con người, nhưng mà Thính Vũ cũng được cho là câu lạc bộ lớn số một thủ đô. Hương Tạ Hiên có thế lực ngầm như nào mà có thể chiếm đoạt được Thính Vũ Các chứ? Hắn hoài nghi không biết có phải tai mình có vấn đề nên nghe nhầm hay không?



Lần đầu tiên còn không nghe rõ, nên người đàn ông mập mạp nhắc nhở Diệp Phong giải thích rõ ý trong lời nói của mình, sau đó hắn cùng bàn luồn với mấy người cũng vừa nghe được chuyện này.



Diệp Phong tỏ ra vô tội khẽ cười, giống như kiểu tự trách mình sơ ý đã tiết lộ thiên cơ vậy. Người khác thì không biết, nhưng Hạng Quân làm sao có thể không biết ý tứ Diệp Phong như thế nào, xem ra Diệp Phong còn nghi ngờ về lời hứa hẹn của Hạng Quân, nên cố tình muốn để cho những người tai to mặt lớn ở đây biết chuyện, muốn chặt đứt ý định đổi ý của hắn đây mà.



Nhưng đối với Hạng Quân mà nói xem ra đây cũng là việc thừa, cứ cho hắn không phải hạng quân tử trọng chữ tín, nhưng mà có thể thấy hắn là loại người thức thời, tính mạng và tiền tài, chỉ cần người có chỉ số IQ bình thường cũng đều lựa chọn điều thứ nhật, không thể nghi ngờ rằng, có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn thì tất nhiên Hạng Quân là người có chỉ số IQ không quá thấp.



Thật ra Diệp Phong có điều lo lắng khác, tự nhiên tự lành Hương Tạ Hiên lại lấy Thính Vũ Các là có ý gì, chắc chắn sẽ lại gây xôn xao dư luận, lại tốn thêm một bước tuyên truyền nữa. Cử động lần này của Diệp Phong đương nhiên là muốn nhờ danh tiếng của tập đoàn Tây Nam để thông báo. Mà tin giật gân Thính Vũ Các được chuyển nhượng cho Hương Tạ Hiên được nói ra từ chính miệng của Hạng Quân thì không thể gây nghi ngờ gì nữa mà vô cùng thuyết phụ, Diệp Phong thật sự muốn tự mình trực tiếp tiết lộ thông tin với giới báo chí, truyền thông, nhưng e rằng sẽ có người cho rằng hắn có hành động xấu xa gì đó, rất khó tạo nên ảnh hưởng lớn sau này.



Khuôn mặt Hạng Quân chợt tái nhợt đi, dù sao Thính Vũ Các cũng là công trình tâm huyết của hắn, cho dù có người mua được giá thì trong lòng hắn cũng không đành, huống hồ là đem đi tặng không biếu không như này, nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ phải làm. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần ký kết câu lạc bộ sẽ thay người nắm giữ là xong việc, không ngờ Diệp Phong cong muốn nhân cơ hội quảng cáo cho Hương Tạ Hiên nữa, xem ra mục tiêu của hắn cũng không phải chỉ giới hạn ở vài trăm triệu đồng, dường như Diệp Phong muốn chỉnh đốn, phát triển Thính Vũ Các hơn nữa, việc này quả thực là vô cùng khó khắn, trừ phi tại thủ đô cũng như ở thành phố T Diệp Phong có một mối quan hệ thân thiết khổng lồ, nhưng ở nơi vào loại rồng cuộn hổ nằm này những người bình thường sao có thể đặt chân đến được? thật đoán không ra nội tình thế lực của Diệp Phong lớn mạnh đến cỡ nào, e rằng khi đến thủ đô cũng sẽ bình thường giống hắn, sẽ lại rơi vào sự uy hiếp của người khác, thực lực của lớp thái tử đảng chính hắn cũng đã được thấy rồi.



Trong lòng có chút rung động, nhưng trên mặt Hạng Quân vẫn cố gắng tỏ ra bình thản: “Giám đốc Diệp, tôi biết rồi, cứ theo như thời gian vậy đi, tôi không có bất kỳ ý kiến gì cả”. Hạng Quân đưa mắt nhìn người đàn ông kia đi xa mới ngồi xuống chỗ cũ, phải đi ứng phó với cái gọi là sự quan tâm hỏi thăm của bạn bè chẳng qua là gượng ép, nói qua loa cho xong chuyện. Hắn đã cố gắng giấu nội tình, nhưng việc chuyển nhượng lần này có vẻ là một vụ giao thương đơn giản và mờ ám.



Ở bên kia Diệp Phong mượn cớ rời khỏi hội trường bữa tiệc, đã sớm ăn uống được một chút, hắn có phần buồn chán không khí ồn ào náo động ở bên trong nên đi ra ngoài hít thở không khí. Cái kiểu giao tiếp xã giao như vậy cũng chẳng qua là bất đắc dĩ phải làm. Nếu như nói rằng phải quỳ gối mà miệng vẫn cười tươi là vì nhiệm vụ thì không thể nghi ngờ gì hắn làm việc này là vì phụ nữ. Trung thành vẫn khiến cho hắn không thoát được cảm giác tội lỗi, chuộc tội dường như đã trở thành việc làm duy nhất của hắn trong quãng đời còn lại, mà trợ giúp Hà Tích Phượng chính là phương pháp trực tiếp nhất.



Nhưng mà Hà Tích Phượng là một người có tham vọng dường như là vô hạn, làm cho Hương Tạ Hiên phát triển trở thành doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Trung Quốc thì sẽ thế nào chứ? Chỉ sợ đến lúc đó mục tiêu của cô ngày càng cao xa và khó thực hiện.



Nói thật là tìm một người đàn ông tốt, tương xứng rồi gả chồng cho Hà Tích Phượng là biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất. Người phụ nữ khi có gia đình rồi thì sẽ có nhiều việc dẫn đến sự mệt mỏi, từ đó sẽ buông lỏng sự nghiệp hơn mà từ bỏ lý tưởng ban đầu không theo đuổi tham vọng nữa. Nhưng nếu như để chính hắn đi tìm người đàn ông như vậy vốn cũng không thấy được mấy người, hơn nữa chị Phượng lại bắt bẻ, đúng là làm ông tơ bà nguyệt không hề đơn giản chút nào.



Diệp Phong cười khổ, rồi chợt ngẩng đầu lên thở dài, đột nhiên nhìn thấy phí trước mặt có một người trung tuổi, hắn sờ sờ lên mũi cũng không thấy cô phản ứng gì, chỉ thấy đi về phía trước, tay làm động tác vung vẩy.



Đúng là lúc này Hà Tích Phượng đang từ trong hội trường ra đi toilet, ánh mắt lơ đang nhìn xung quanh, rồi trong lòng cô bỗng nhiên thấy giật mình, cái bóng dáng vừa quay đi trông quen quá…



Sau khi sững sờ một lúc, Hà Tích Phượng chợt bước nhanh đuổi theo, nhưng sau khi hắn rẽ qua góc tường đã biến mất không thấy đâu, cô ôm một tia hi vọng cuối cùng chạy thêm vài bước đuổi theo, đáng tiếc là không có kết quả gì. Chán nản cúi đầu Hà Tích Phượng từ từ quay người lại, trong hội trường còn có rất nhiều quan khách cần phải tiếp đón, là chủ nhà tại sao lại có thể bỏ đi như vậy được chứ. Nghĩ vậy, không nhịn được cô lại quay đầu lại nhìn một lượt, cuối cùng cô hạ quyết tâm xoay người trở vào.



Giày cao gót của cô gõ xuống mặt sàn phát ra những tiếng “lộc cộc” Âm thanh cũng giống như trống ngực của người phụ nữ đang đập, không còn đập với tần suất ổn định như trước. Tâm trạng vội vàng lẫn chờ mong đan xen, khiến cho thời gian gần đây vẻ bình tĩnh lạnh lùng của cô không che giấu được hết cơn sóng lòng đang cuộn lên. Hai mươi năm, dường như đã rất lâu rồi, so với hiện tại thật quá xa vời, nhưng nhũng gì mà người ta đã khắc cốt ghi tâm thì thời gian qua đi cũng sao có thể xóa sạch được. Lần đầu tiên cô trông thấy Diệp Phong, dường như cô đã có cảm giác mình còn có cơ hội được gặp người đàn ông kia, trên thực tế cô thực sự có thể gặp được, hoàn cảnh gặp nhau dù đã cách hai mươi năm nhưng chỉ cần liếc mắt là cô có thể nhận ra ngay, đáng tiếc là cuối cùng thì cũng chỉ là gặp thoáng qua mà thôi.



Một tiểu cô nương mười tuổi không hiểu tình yêu là gì, không hiểu có tình cảm gì, thậm chí còn không rõ thứ thân tình ấy kiểu quan hệ thế nào, nhưng mà tiểu cô nương đó lại có thể cảm nhận được rõ ràng một cảm giác an toàn mà không dễ gì có được ấy. Đến bây giờ Hà Tích Phượng cũng không rõ lai lịch của bọn đạo tặc hồi đó, cũng không hiểu vì sao mà bọn họ lại bắt cóc mình, nhưng chỉ chắc chắn một điều duy nhất bọn họ là kẻ xấu, còn người đàn ông đã cứu vớt mình kia là người tốt, người đàn ông ấy đã bảo mình nhắm mắt lại, nhưng cô lại lựa chọn mở mắt để nhìn hết mọi chuyện. “Máu tanh”, một từ đó chắc là lột tả rõ nhất, Hà Tích Phượng thậm chí còn không nghi ngờ rằng nếu như bây giờ cho cô gặp lại tình huống đó cô nhất định sẽ nôn mửa không ngừng và sẽ sợ tới mức hồn xiêu phách lạc. Nhưng hồi đó thì cô lại không có chút gì là sợ hãi, nguyên nhân là vì lúc người đàn ông cầm đao kia mỉm cười với cô, rất bình tĩnh, rất hấp dẫn, vẻ mặt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm, như thể có ý là “khi có hắn ở đây thì mọi việc đều không có vấn đề gì hết”.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #167