Chương 166: Quan hệ xã hội.



Khi một người phụ nữ quá mạnh mẽ thì có thể khiến cho đàn ông phải chùn bước, đặc biệt là những người phụ nữa như Hà Tích Phượng, Tiêu Vũ, Gulina thì nhất định đều đã có thành tích trong lĩnh vực đó. Tiêu Vũ mặc dù không tham dự vào công việc của hai người bên cạnh, nhưng trong lòng cũng thầm đau khổ, bất luận là người phụ nữ bình thường nào thì cũng đều có một khát vọng da diết là có một tình cảm chân thành, đáng tiếc là cuộc sống của cô trước kia hoàn toàn bị Quyền Trường khống chế. Trên thực tế, sức chịu đựng của phụ nữ rất tốt, đáng tiếc là cô lại không có đức tính đó, phần lớn đàn ông đều bài xích những người phụ nữ quá mạnh mẽ, mà hầu hết phụ nữ đều không thích những sinh vật đồng tính, chỉ trừ những người có chút dị thường.



Sau khi quay về Trung Quốc, chưa có bất cứ ai đủ tiêu chuẩn để kế thừa gia tộc Tiêu Thị, địa vị đó quá cao, hễ ai cứ gặp qua cô thì ấn tượng đầu tiên chính là một người quyền lực và giàu có. Tất nhiên, với tính cách quật cường của một đại tiểu thư cự tuyệt tất cả những cơ hội với những người đàn ông môn đăng hộ đối, cô dành toàn bộ tâm huyết cho công việc phát triển sự nghiệp của mình, vì vậy đến giờ cô vẫn độc thân.



Đã uống khá nhiều rượu, ánh mắt cô đã trở nên hoảng hốt nhưng trí óc vẫn rất tỉnh táo, Gulia có sự quan sát vô cùng tinh tế, chỉ cần liếc mắt thấy vẻ mặt Tiêu Vũ thay đổi, ánh mắt nhíu lại, vừa cười vừa nói: “Tiêu tiểu thư, tôi dường như không nhận ra cô là ai rồi. Không biết bạch mã hoàng tử của cô có xuất hiện hay không?”



Gặp mặt chưa được bao lâu nên hai người cũng chưa tới mức thân quen, nhưng họ trò chuyện với nhau có vẻ rất tâm đầu ý hợp, hơn nữa phụ nữ phương Tây cho dù có truyền thống đến mấy cũng có vẻ hào phóng hơn nhiều, rất ít khi tỏ ra gượng ép. Thẳng thắn là tính cách được cho là đáng tự hào của các cô gái phương Tây, đối đãi với ai cũng như vậy, hơn nữa rượu cũng có chút tác dụng nên Gulina đã không hề câu nệ mà nói thẳng vào vấn đề.



Tiêu Vũ cười khổ, lạnh lùng không có nghĩa là che giấu, lắc đầu, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Tôi cũng đang chờ mong vị hoàng tử đó xuất hiện đây, đáng tiếc là hiện tại đến bóng dáng con ngựa trắng còn không thấy đâu. Thôi thì tùy theo cái duyên, cùng lắm là sẽ sống cô độc nốt quãng đời còn lại”.



Nghe được những lời đó của Tiêu Vũ, Hà Tích Phượng bất đắc dĩ mà cười cười, làm người giám hộ nên bình thường cô cũng gia trưởng, cũng rất quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của đứa cháu gái này, thỉnh thoảng cũng phải thúc giục một chút nhưng đáng tiếc là chính Hà Tích Phượng đến nay cũng độc thân nên thật sự là cũng không có quyền nói lời gì. Mỗi khi Tiêu Vũ muốn lấy cô làm gương, cô chỉ có thể im lặng mà rút lui.



Mà giống như Gulina phát hiện ra một thế giới mới vậy, đầu tiên cô tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó lộ vẻ vui mừng. Không ngờ ở một đất nước xa lạ cô lại có thể tìm được tri kỷ, ý nghĩ của Tiêu Vũ hoàn toàn giống với cô, trong một lúc lơ đãng cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người gần gũi hơn rất nhiều.



“Tùy vào duyên, tùy vào duyên…” Gulina nhỏ giọng mà nhắc lại. Một lúc sau cô mới mở miệng nói lớn: “Từ trước tới nay, tôi cũng luôn nghĩ như vậy, mọi việc không thể gượng ép, tình cảm cũng như vậy, yêu mến không phải cứ kiên trì là có được, cần phải biết lúc nào nó đến mà nắm lấy, còn nếu biết rõ là không thể thì nên buông tay, vậy không tốt hơn sao”.



Những lời nói chuyện của ba cô gái dường như đều có ý hướng về ai đó, ánh mắt họ sáng lên liếc về phía John đang tập trung ăn món gì đó mà nói bóng nói gió. Mặc dù John không phải là người tuyệt đỉnh thông minh trong việc bày mưu tính kế, nhưng chỉ số IQ đúng là có cao hơn người thường, nếu không làm sao có thể đơn phương độc mã mà giết người tứ phương được. Sức mạnh là một chuyện nhưng mưu kế còn càng quan trọng hơn. Vì vậy, những lời nhắc nhở như vậy làm sao hắn có thể không nghe rõ cho được. Hắn dừng lại một chút, rồi chợt không phục lại trạng thái bình thường, phần trán có nhăn lại một chút.



Gulina tự biết rằng kiểu chung thủy này không thể khiến cho John buông tha, bị loại đàn ông này quấn vào thì đúng là có cảm giác nói không nên lời. Khách quan mà nói, hắn có kiểu khiến cho người khác giận sôi lên … ……………rất có thiện cảm, nhưng cũng chỉ là thiết lập mối quan hệ bạn bè ở bề ngoài thôi, còn nói đến tình cảm nam nữ thì chỉ là phía bên người đàn ông kia tình nguyện thôi. Mấy năm qua, cô làm bộ lạnh nhạt, thể hiện thái độ buồn chán cũng đơn giản chỉ là khiến cho hắn tuyệt vọng, đáng tiếc là việc sắp thành lại hỏng.



Bầu không khí nhất thời rơi vào sự gượng ép, người đàn ông có thói quen im lặng để ba người phụ nữ nói chuyện, lúc trước hắn im lặng, bây giờ hắn vẫn giữ nguyên trạng thái cũ. Mà ba người họ thì đều đoán được tâm sự của hắn, nên đã kết hợp rất ăn ý mà im lặng luôn.



Sau một hồi, Hà Tích Phượng có vẻ tỉnh ngộ đầu tiên, cô cười khẽ hai tiếng, hướng Gulina và Tiêu Vũ vào đĩa rau để trên bàn, nói: “Đây là món ăn đặc biệt được là từ đầu bếp rất giỏi mà Hương Tạ Hiên chúng tôi mời về, mùi vị rất khác lạ, đây là lần thứ hai, đây cũng là lần thứ hai tôi ăn, mọi người đừng ngại hãy nếm thử đi, bảo đảm dư vị vô cùng đáng nhớ”.



Vừa rồi Hà Tích Phượng đã đưa các cô sang một đề tài thực là vô cùng lạ lẫm, người phụ nữ này rất thích giả bộ, mọi người đang nói đến giới hạn của một người đàn ông, vậy mà cô lại nói sang chuyện khác được, rồi còn liên tục vừa cười vừa nếm các món ăn trên bàn.



“Ẩm thực Trung Quốc quả thực là rất tuyệt vời”. Sau khi ăn vài miếng, Gulina cùng tán dương: “Nếu như khi tôi trở về nước mà ăn không được những món ăn trước kia thì trách nhiệm này thuộc về Hà Tích Phượng, cô cần phải ký thác bồi thường cho tôi đấy”.



“Làm gì mà nghiêm trọng đến vậy chứ?” Hà Tích Phượng che miệng cười, cũng trêu đùa lại: “Nếu thật như vậy thì chẳng phải Gulina tiểu thư phải cám ơn tôi sao? Ăn uống điều độ là phương pháp hữu hiệu nhất bảo vệ dáng vóc đấy”.



Gulina xấu hổ mà thầm sờ lên bụng, hình như cũng có không ít mỡ thừa. Ba ngày nay nói là đi công tác nhưng trên thực tế chính là cô đi nghỉ phép. Cuộc sống quá dư giả khiến cho cơ thể cũng thay đổi nhiều. Cho dù không phải là người chú trọng nhiều đến bề ngoài nhưng cô cũng bắt đầu thầm lo lắng dần, dáng người cùng nhan sắc đối với phụ nữ là điều rất quan trọng. Gulina nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn mà lo lắng, không khỏi nuốt nước miếng một cái, động tác dần dần chậm lại.



Tiêu Vũ thoáng nhìn đã hiểu thấu tâm tư của cô gái ngoại quốc kia, liền lấy đũa gắp một miếng thịt gắp cho Gulina, rồi nhắc nhở: “Gulina tiểu thư không cần phải lo lắng thứ này sẽ làm cho cơ thể béo phì, cô chắc là không biết nguyên liệu làm món ăn này đúng không?”



“Nguyên liệu ư?” Nói thật là Gulina chỉ tập trung ăn chứ rất ít khi để ý đến bọn người của Hà Tích Phượng giảng giải, lúc này cô mới tinh tế quan sát, món ăn của nước G so với Trung Quốc đơn điệu hơn nhiều, chủ đạo là Hamburger, đáng tiếc là món ăn trước mặt cô vẫn có thể nhận ra, hình như đó là một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ, về phần thịt gì thì cô không biết nhưng ăn thứ này mà không béo phì mới là lạ.



Cũng giống như Gulina, đây là lần đầu tiên Tiêu Vũ ăn món này, cô cũng cho rằng đây là thịt lợn, chỉ là trước kia cô đã từng làm công việc đòi hỏi thể lực, nên đối với loại thực phẩm này cho đến bây giờ cô không bao giờ từ chối, hơn nữa cô còn có một ưu điểm mà khiến cho những người phụ nữ khác đỏ mắt mà ghen ghét chính là bất luận ăn nhiều hay ít cũng không bao giờ bị tăng cân, cô luôn giữ được một vóc dáng cao gầy rất cân đối.



Ăn…



Tiêu Vũ nhẹ nhàng tách ‘khối thịt’ ra, bên trong đột nhiên lộ ra một màu trắng nõn, rồi cô mỉm cười giảng giải tiếp: món ăn này làm từ đậu hủ, nhưng trải qua rất nhiều quá trình chế biến mà đậu hủ lại có hương vị giống thịt ba chỉ như này, hơn nữa còn tạo ra nhiều xúc cảm khi cho vào miệng hơn. Thật không thể ngờ được nhỉ? Tôi biết sơ đến đó thôi mà cũng đã vô cùng ngạc nhiên rồi”.



“Đậu hủ?” Gulina hạ thấp người xuống nhìn kỹ khối thịt đó, cẩn thận quan sát bí mật bên trong của món ăn này, đáng tiếc là ở nước G thì đậu hủ cũng không thông dụng lắm, nên cô có quan sát nửa ngày chắc cũng không thể tìm ra nguyên cớ. Hết kiên nhẫn Gulina liền ngồi thẳng dậy, trong đầu vẫn có không ít hoài nghi.



“Không ngờ Gulina tiểu thư sau ba ngày ăn nhiều món ăn Trung Quốc mà bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này đấy”. Hà Tích Phượng nhướn đôi lông mày lên vui vẻ mà an ủi: “Cô yên tâm đi. Khi đầu bếp chuẩn bị công thức nấu ăn tôi đã sớm bảo bọn họ giảm bớt lượng chất béo, vì vậy, có rất nhiều món thoạt nhìn rất béo ngậy nhưng thực ra nó không như bề ngoài mà vẫn đạt tiêu chuẩn thực phẩm bảo vệ sức khỏe. So với quý quốc của các loại Hamburger thì có vẻ tốt hơn nhiều. Món ăn này đúng là làm từ đậu hủ. Tất cả là nhờ tài nghệ của vị đầu bếp kia rất cao, nếu như không phải gặp vấn đề về thời gian, tôi còn muốn đưa Gulina tiểu thư đến nhìn toàn bộ quá trình chế biến của hắn nữa kìa!”



Nghe được lời xác thực của Hà Tích Phượng, cuối cùng tâm trạng của Gulina cũng thoải mái hơn, nghĩ lại càng thấy sự lo lắng này thực sự vô lý, ba ngày qua cô đều ăn uống thoải mái không hề lo lắng gì, vì vậy, Gulina lập tức có cảm giác thèm ăn trở lại.



Lúc này Tiêu Vũ cùng hto rất ân cần, nhiệt tình đứng ra hướng dẫn Gulina, họ giới thiệu những nơi trồng những loại rau đặc biệt, khiến cho mọi người phía bên Diệp Phong cũng bắt đầu kinh ngạc. Tổng giám đốc này đúng là rất có nghiên cứu về ẩm thực, Tiêu Vũ chưa quen lắm nên nói không nhiều, nhưng Hà Tích Phượng thì nói rất chuyên nghiệp, hắn chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này lại thể hiện sự hiểu biết của mình về mỹ thực như vậy.



Vì số lượng khách quá nhiều nên dưới sự đề nghị của Diệp Phong, Hà Tích Phượng không thể lần lượt đến từng bàn mời rượu được, mà chỉ lựa chọn vài người có thân phận đặc biệt hơn người bình thường để đến tiếp đón, còn nhiệm vụ tiếp đãi Gulina tất nhiên là sẽ giao cho Tiêu Vũ.



Sau khi Diệp Phong tiếp nhận vị trí phó tổng giám đốc, Hà Tích Phượng nghĩ rằng cần phải để cho hắn biết một số nhân vật cỡ bự có quan hệ mật thiết với Hương Tạ Hiên. Đương nhiên với thân phận thật sự của Diệp Phong thì hắn không cần phải làm những chuyện này, nhưng mà hắn đã giải thích rõ ràng rằng hắn không muốn mượn nhờ thế lực của cha mình, mà muốn tự mình lo cho cuộc sống của bản thân. Mặc dù Hà Tích Phượng cũng không thể coi Diệp Phong là một người bình thường nhưng mà ít ra với công việc quan hệ xã hội thì cũng muốn hắn làm cho tốt.



Nhân vật máu mặt nhất đương nhiên là vị Phó thị trưởng kia, Hà Tích Phượng liền cầm ly rượu đi tới, Diệp Phong chăm chú đi theo, vượt qua hai cái bàn thì hai người đến được trước mặt người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi gì đó.



“Tống thị trưởng, thật sự là cảm ơn ngài đã đến dự, Hương Tạ Hiên sau này còn muốn nhờ vào sự ủng hộ của ngài”. Hà Tích Phượng nhã nhặn cười nói, nhưng trông dáng vẻ không hề có chút khúm núm nào.



Vị Tống thị trưởng kia dường như có chút hãnh diện, vội vàng đứng dậy cười nói: “Tổng giám đốc Hà quả thực là quá khách khí rồi, trợ giúp các cô cũng chính à vì sự phát triển kinh tế của thành phố T này, vì vậy để giúp những doanh nghiệp như Hương Tạ Hiên có đóng nhiều hơn nữa cho thành phố là trăn trở của chúng tôi, trách nhiệm của chúng tôi, và lại càng là nghĩa vụ của chúng tôi. Nói thật, bữa cơm hôm nay tôi còn thấy có chút xấu hổ!”



Hắn biết rằng ở thành phố T này nếu như hắn không tính về lâu dài mà giúp đỡ bọn họ thì cũng sẽ có rất nhiều người có địa vị cao hơn hắn đứng ra làm chuyện đó, chi bằng cứ thuận nước giong thuyền, còn có thể thuận tiện kiếm được nhiều thứ. Hơn nữa, đối mặt với xã hội bây giờ, quan chức đã dần không còn có thái độ ngạo mạn cậy quyền như xưa nữa, đặc biệt là khi đối thủ ngang tài ngang sức nắm giữ phần lớn tài sản của doanh nghiệp không hề có bất cứ thái độ nào ngạo mạn, chống đối thì việc giữ gìn địa vị bình đẳng là tối ưu nhất.



“Tống thị trưởng thật là khiêm tốn, chẳng trách mọi người ở thành phố T này nói ngài là vị công bộc hiếm thấy.” Hà Tích Phượng máy móc mà tâng bốc lên một chút, rồi lách mình ra một chút để cho Diệp Phong tiến lên phía trước giới thiệu: “Để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là người sắp đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên – Diệp Phong. Sau này có thể anh ta sẽ còn phải gặp ngài nhiều và còn muốn Tống thị trưởng chiếu cố nữa”.



“Tổng giám đốc Diệp thật sự là tuổi trẻ tài cao”. Tống thị trưởng không hề tỏ ra kênh kiệu, tất nhiên điều này cũng chỉ là nhằm vào tổng giám đốc Hà Tích Phượng của Hương Tạ Hiên mà nói, rồi hắn giơ tay vỗ vai Diệp Phong, thẳng thắn nói: “Tiền đồ rất rộng mở, tiền đồ rất rộng mở. Sau này Hương Tạ Hiên có cần chính quyền địa phương giúp đỡ việc gì thì cứ đến tìm tôi, chỉ cần không vi phạm pháp luật và những điều kiện tiên quyết của tổ chức thì tôi nhất định sẽ hết sức trợ giúp. Câu lạc bộ của các người nằm trong danh sách những doanh nghiệp được thành phố T đặc biệt quan tâm, giúp đỡ, lão bí thư đã sớm cùng tôi nói qua về chuyện này rồi”.



Diệp Phong thật ra cũng không quen bị những cặp mắt từ tứ phía đổ dồn về rồi lại phải khôn khéo đưa đẩy quan hệ với quan chức, nhưng chẳng qua là vì Hà Tích Phượng, nên hắn cười nhạt rồi khách khí nói: “Tống thị trưởng thật là bận trăm công nghìn việc vậy mà có thể dành thời gian đến với Hương Tạ Hiên, tôi muốn kính ngài một ly để thể hiện sự kính trọng”.



Lúc đang nói chuyện, Diệp Phong đã cầm trên tay một ly rượu đầy, vẻ mặt và động tác của hắn đều mang theo sự thành khẩn, không có kiểu ngạo mạn hay nịnh nọt gì, mà ngược lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.



Thật ra, vị Tống thị trưởng này đã uống không ít, nên sắc mặt đã có chút hồng lên, nhưng khi quan sát thái độ đối đãi của Hà Tích Phượng với Diệp Phong, bỗng nhiên hắn nhận thấy có chút khác thường, dường như người thanh niên này không chỉ là người làm công đơn giản như vậy, ba người phó tổng mà hắn từng biết đều là những người có tư cách và kinh nghiệm, rõ ràng đối với một câu lạc bộ tầm cỡ như Hương Tạ Hiên, Hà Tích Phượng cũng không thể đưa một người trẻ tuổi như vậy lên làm phó tổng được, điều giải thích duy nhất đó là, Diệp Phong rất có thế lực hoặc là có quan hệ không bình thường với Hà Tích Phượng.



Mới ở cái tuổi này mà được đảm nhiệm một chức vụ quan trọng như vậy, rõ ràng với bên ngoài thì trừ Hà Tích Phượng ra người đàn ông trước mắt Tống thị trưởng đây là nhân vật quan trọng số hai của Hương Tạ Hiên. Đã từng trải qua nhiều chuyện của chốn quan trường lọc lõi, Tống thị trưởng không hề có ý từ chối, mà ngược lại có ai đến mời rượu cũng không từ chôi, Tống thị trưởng nâng chén rượu lên cười ha ha mà nói: “Nếu như là tân phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên mời rượu thì tôi không có bất kỳ lý do gì đểt từ chối cả, uống!”



Lời nói của Tống thị trưởng không hề do dự, nhưng sau khi uống chén rượu này xong thì trong dạ dày hắn cũng như muốn cào cấu, tửu lượng của hắn không phải vừa nhưng quanh năm uống rượu, dạ dày của hắn thật đúng là đã bị hư hại không ít.



Nhìn lại thanh niên Diệp Phong kia, quả nhiên vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, thật nghi ngờ phải chăng tên tiểu tử đó đã uống một ly nước trắng mà không hề có chút phản ứng gì. Trong lòng Tống thị trưởng không khỏi thầm than thở tên tiểu tử này không nói nhiều lắm nhưng đúng là cũng có chút tài giỏi, hơn nữa uống được một lượng rượu như vậy thật ngang ngửa với những người lâu năm trong nghề PR, xem ra, người phụ nữ Hà Tích Phượng này đã phát hiện được một nhân tài.



Khi Tống phó thị trưởng về chỗ ngồi, Diệp Phong mới chuyển tới bàn bên cạnh, bưng rượu nói: “Đây không phải tổng giám đốc Hạng sao? Tôi không để ý tới anh, thật là thất lễ quá, tôi có cần tự phạt mình một ly không?”



Đang ngồi không bỗng Hạng Quân giật mình, vốn tưởng rằng người đàn ông kia mời rượu kia sẽ rời đi, không ngờ hắn lại chủ động hướng đến mình mời rượu. Nếu là người khác xem ra phải tỏ một thái độ và lời nói cung kính nhưng thậm chí trong lời nói của hắn còn hàm chứa hơn nửa phần mỉa mai, chính Hạng Quân cũng không có nhận được thiếp mời, nhưng mà đang cùng ngồi nói chuyện với Tống Phó thị trưởng nên bị lôi đi luôn. Vốn Hạng Quân tưởng rằng có thể che đậy quá khứ, nhưng cuối cùng lại phải đối mặt với tên sát tinh Diệp Phong này.



Hạng Quân lập tức đứng phắt dậy, nâng chén rượu trên bàn, gượng cười hai tiếng nói: “Giám đốc Diệp khách khí quá, khách khí quá. Tôi còn đang định chúc mừng ngài đã lên chức phó tổng chứ, không ngờ ngài lại chủ động đến đây chào hỏi tôi, thật sự là được sủng ái mà thấy lo. Không nói nữa, tôi uống đây, uống!” vừa nói dứt Hạng Quân lạp tức uống một hơi cạn chén, không hề để lại chút rượu nào.



Hà Tích Phượng hiểu rõ rằng Hạng Quân rất sợ hãi thân phận của Diệp Phong, không dám tỏ ra cứng rắn mà chỉ khúm núm, biểu hiện khiêm nhường một cách lạ thường, nhưng trong mắt những người khác lại không phải như vậy.



Hạng Quân ý thức được rằng tham dự buổi hôm nay có đầy đủ các gương mặt đứng đầu của thành phố T này, cho dù không ai ngờ được hắn lại có thái độ cung kính với một phó tổng của Hương Tạ Hiên như vậy, để hắn phải mở miệng gọi một tiếng “ngài” như thế đến Hà Tích Phượng cũng chưa chắc đã có đủ tư cách để nhận.



Lông mày Tống phó thị trưởng có chút cau lên, Hương Tạ Hiên và tập đoàn Tây Nam đều là những doanh nghiệp nổi danh, hai bên quen biết nhau cũng không phải ngạc nhiên lắm, nhưng nếu như lấy tài sản của tập đoàn Tây Nam so với Hương Tạ Hiên thì lớn mạnh hơn cả một bậc. Làm tổng giám đốc tập đoàn Tây Nam, Hạng Quân không có lý do gì lại phải đối xử với một người trẻ tuổi của Hương Tạ Hiên như vậy. Nhưng sự thật đã diễn ra như thế, trường hợp này thật đáng để đặt một câu hỏi, chắc chắn phải có chuyện gì bên trong, Tống phó thị trưởng rất muốn bọn họ nói ra chút nội tình.



“Tổng giám đốc Hạng thật sự là tửu lượng rất tốt!” Diệp Phong nhìn đối phương nâng cốc uống cạn không chút do dự nên tán dương thêm: “Tôi thật hối hận khi lần trước đã không đồng ý lời đề nghị của tổng giám đốc Hạng cho nên bây giờ mới được nhìn thấy năng lực này của ngài, bội phục, bội phục!”



Hạng Quân không ngờ được rằng hắn đến nơi này, chỉ đến khi đi cùng Tống thị trường tới đây hắn mới phát hiện ra. Là người quen biết cũ, tất nhiên cũng sẽ phải chào hỏi. Mặt khác, một nguyên nhân chính nữa là lúc này bên cạnh Hạng Quân là một người phụ nữ. Đối với chuyện tình cảm của người khác thực sự Diệp Phong không muốn nhúng tay vào, nhưng bởi vì hắn biết rõ về nhân phẩm của Hạng Quân. Hắn thật không muốn Lục Tử Hồng bị rơi vào móng vuốt của ma quỷ. Mời rượu chỉ là cái cớ, đạp núi dọa hổ mới là chuyện chính, đương nhiên, Diệp Phong cũng cần tính đến cả Tống thị trưởng là người quyền thế nhất ở đây làm chứng.



Hạng Quân cuống quýt bắt tay Diệp Phong, rồi liên tục thở dài mà nói: “giám đốc Diệp quá khen, quá khen”. Nhưng trong dạ hắn thì như đang cào cấu, hắn không thích uống rượu của người khác, rượu đỏ hắn rất ít khi uống, nếu không phải vì khiếp sợ Diệp Phong dùng thủ đoạn thì có đánh chết hắn cũng không uống cái chất lỏng cay độc này. Miệng nói thì cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trên mặt hắn đã sớm hồng đỏ lên, e rằng với bộ dạng này sau này hắn sẽ trở thành trò hề mất.



Diệp Phong không hề để ý nữ tổng giám đốc của mình đang lẳng lặng đi đến phía sau, hắn đi đến bên cạnh Lục Tử Hồng nói: “Tổng giám đốc Lục, chị cảm thấy bữa cơm này thế nào? Có hợp khẩu vị không?”



Sau khi chứng kiến chuyện vừa rồi giữa Diệp Phong và Hạng Quân, trên mặt Lục Tử Hồng hiện giờ cũng tràn đầy nghi hoặc. Theo nàng biết thì Hạng Quân và Diệp Phong chỉ có gặp qua nhau một lần tại buổi đấu giá thôi, mà Hương Tạ Hiên cùng tập đoàn Tây Nam cũng không hề có hợp tác làm ăn gì, tại sao hai người này lại có biểu hiện thân quen như vậy được? Hơn nữa, có vẻ không giống với quen biết bình thường. Lần trước khi gặp Diệp Phong tổng giám đốc Hạng còn tỏ ra khinh bỉ, nhưng bây giờ không hề có chút nào kiêu ngạo của ngày đó nữa, mà trong mắt hắn tên tiểu viên chức kia trước ngạo mạn sau cung kính, chỉ thiếu chút nữa là tỏ ra nịnh nọt. Từ trước tới nay, chính cô luôn tỏ ra lạnh lùng với Hạng Quân, nhưng không có nghĩa là không biết gì về hắn, cô là bạn cùng học với hắn thời đại học, hơn nữa còn là người cùng cô gây dựng sự nghiệp, cô biết tính cách của Hạng Quân rất bướng bỉnh, mà có được cơ nghiệp như bây giờ, có thể ngồi cùng bàn với Tống Phó thị trưởng thì không thể có bộ dạng như thế được. Có thể khiến cho hắn phải khom lưng và mở miệng một tiếng “ngài” thì dù sao cũng không thể là Diệp Phong được chứ?



Trong lòng Lục Tử Hồng đang chất chứa những hoài nghi, nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt cô lại khôi phục lại trạng thái bình thường, cô với Diệp Phong cũng được coi như là bạn thân, cô đã từng giúp đỡ hắn, kết quả là hắn chỉ đồng ý nhận vị trí công nhân viên, cho đến bây giờ hắn còn chưa đến tập đoàn Đông Phương một lần. Hôm nay biết tin hắn được thăng chức phó tổng cô cũng có nhiều cảm giác ngoài ý muốn, đây là một chức vị hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đồng thời, cũng một lần nữa cô đánh giá cao và bội phục sự quyết đoán của Hà Tích Phượng.



Những sơn hào hải vị có trên bàn cơ bản là Lục Tử Hồng đã đều nếm qua, nhưng sự phối hợp nguyên liệu với nhau như kiểu này thì cô lần đầu nhìn thấy, không thể không nói rằng, phần lớn những món ăn trên bàn nhất định là phải làm rất kỳ công, hơn nữa nhất định là vô cùng xa xỉ.



Liếc mắt nhìn lên trên bàn thức ăn đã hết hơn nửa, Lục Tử Hồng cười nhạt một tiếng nói: “Những món này đều là một tay Diệp Phong cậu sắp xếp, rất có tâm ý, ít nhất theo con mắt của tôi là rất hoàn mỹ”.



Diệp Phong một mặt vẫn là giám đốc bộ phận PR của Hương Tạ Hiên, nên nói chung cô đoán những việc chuẩn bị tiếp đãi khách này đều là do một tay hắn phụ trách.



“Được chị đánh giá như vậy, tôi cảm thấy toại nguyện lắm rồi”. Khóe miệng Diệp Phong khẽ cười nhếch, rất vui vẻ, dường như lúc đó là cuộc gặp gỡ nói chuyện của hai người bạn, “Vậy tôi xin được mời chị một ly chứ?”



“Hay là thôi đi!” Lục Tử Hồng nhẹ nhàng hạ ly có chân dài xuống bàn, ý nói rằng suốt buổi hôm nay cô đã uống không ít, “Buổi chiều tôi còn có rất nhiều việc cần xử lý, nên không thể uống nhiều rượu được, uống vừa phải là tốt nhất”. Lục Tử Hồng không phải là Hạng Quân, càng không biết thân phận khác kia của Diệp Phong, nên cô không hề có bất kỳ sự e ngại gì trong câu nói, trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài miệng nói thế đó ngay.



Đây chẳng qua chỉ là mời rượu xã giao, lễ tiết mà thôi, Diệp Phong cũng không muốn rót cho chị Hồng nữa nên vội vàng vỗ trán nói: “Tôi lại quên mất, hiện tại tổng giám đốc Lục đang chú tâm vào công việc, có rất nhiều việc cần giải quyết, chứ không có thể giống tôi rảnh rỗi được, uống rượu vừa phải là tốt nhất”.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #166