Chương 124: Cuộc hẹn



“Hay là Lăng tổng nói trước đi!” Điền Á Phỉ hơi thu mình về phía sau, nghiêng đầu né tránh ánh mắt tràn đầy khiêu khích đó, thấp giọng nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, cần phải suy nghĩ một chút.”



Lăng Thông biết rằng nếu lúc này đây mà còn từ chối lên từ chối xuống thì sẽ làm cho Hà Tích Phượng cảm thấy phản cảm, vừa mới sẵng giọng định nói ra cái ý kiến lập lờ nước đôi của mình thì bị Diệp Phong vẫy tay ngăn lại.



“Chỉ sợ là có để cho chị cả giờ đồng hồ thì chị cũng chưa nghĩ ra phải không?” Diệp Phong khẽ cười, đứng yên trước mặt của Điền Á Phỉ rồi lại thản nhiên nói tiếp: “Theo tôi được biết thì Điền tổng từng là tổng giám đốc của Thính Vũ Các của tập đoàn Tây Nam phải không? Mới nhảy đến Hương Tạ Hiên được hơn nửa năm, không biết chị còn giữ liên lạc với ông chủ cũ của mình không vậy?”



Không nhắc đến thì mọi người cũng không nghĩ ra chuyện này, giờ đây bị vạch trần thì mọi người cũng thấy sự việc phức tạp hơn mình tưởng rất nhiều, chỉ thân phận đó thôi cũng sẽ khiến cho người ta phải nghĩ ngợi lung tung rồi, thêm vào đó thái độ thỏa hiệp vô điều kiện của cô, hôm nay biểu hiện còn hơi có vẻ khác thường, cộng thêm hàm ý trong câu nói của Diệp Phong, thì mọi người bắt đầu hồ nghi.



Người tin rằng Điền Á Phỉ là gian tế nhất đó là Lưu Nghị, nếu là ngày thường thì bất kể là mình nói gì thì người phụ nữ đó cũng không chút do dự mà phản bác lại, cho dù mọi người có cho đó là đúng đi chăng nữa, thì cô ta cũng phải tìm cho bằng được những lỗi dù là nhỏ nhất, vậy mà hôm nay mình cực lực cổ động phản kích tập đoàn Tây Nam thì cô ta không nói câu gì, từ đó có thể biết rằng, cô ta đang chột dạ, có tật giật mình nên mới không dám phản đối.



Đôi mày thanh tú của Hà Tích Phượng hơi nhíu lại, cô vốn không nghĩ đến Điền Á Phỉ với tập đoàn Tây Nam có liên quan với nhau, nhưng giờ đây nghe Diệp Phong nói vậy thì mới tỉnh ngộ. Hồi tưởng lại khi trưa, khi mình lấy phong thư lừa đảo ra cho mọi người xem, thì có Điền Á Phỉ là điềm tĩnh, tỉnh táo nhất, điềm tĩnh đến độ như là đã biết được mọi việc từ sớm vậy. Mình chưa bao giờ hoài nghi về năng lực của cô ta, cũng chưa từng hoài nghi độ trầm tĩnh khi gặp chuyện của cô ấy, nhưng sự điềm tĩnh gần như lạnh lùng đó thì thực sự là làm cho người ta phải hoài nghi.



Chỉ có điều là khi chưa có bằng chứng xác thực, thì không thể kết luận một cách tùy tiện được, liếc nhìn phó tổng giám đốc Điền một cái, trông cô ta có vẻ lo lắng, bèn chậm rãi nói: “Tôi tin vào nhân phẩm của tổng giám đốc Điền, cho dù cô ấy có còn liên hệ với ông chủ cũ của cô ấy thì đó cũng chỉ là quan hệ bàn bè thông thường mà thôi, sự việc lần này không liên quan gì đến cô ấy cả. Diệp Phong, không có chứng cớ gì thì cậu đừng có phỏng đoán bừa bãi, tất nhiên, nếu mà để tôi điều tra ra được có người lĩnh tiền lương của Hương Tạ Hiên nhưng lại làm những việc bất lợi cho Hương Tạ Hiên, thì tôi sẽ không bỏ qua cho người đó một cách dễ dàng đâu!”



Nghe được một nửa câu trước của Hà Tích Phượng thì Điền Á Phỉ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Chỉ cần Hà Tích Phượng không nghi ngờ gì mình, thì chẳng có chuyện gì đáng ngại cả, vì cho dù Diệp Phong có khó chơi đến mấy thì cũng phải để ý đến cảm giác của bà chủ chứ, không thể bí mật làm gì mình được, nhưng sau khi nghe được nửa còn lại thì trái tim mình lại bị treo lơ lửng lên, cho dù người phụ nữ đó có không nói rõ thì cũng biết đó là lời cảnh cáo đối với mình.



Không ngừng điều chỉnh trạng thái tâm lý tình cảm của mình, rồi cẩn thận giải thích: “Tổng giám đốc Hà, tôi không muốn giấu diếm điều gì, tôi và tổng tài Hạng Quân của tập đoàn Tây Nam đúng là vẫn có liên lạc với nhau, nhưng chỉ là sự kết giao bạn bè thông thường, tuyệt đối không có chuyện tiết lộ bất kỳ một bí mật thương nghiệp gì của Hương Tạ Hiên ra cả, còn chuyện lần này tôi cũng không biết gì hết, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, anh ấy không thể làm việc gì cũng nói cho tôi biết được.”



Hà Tích Phượng khẽ gật đầu, cô không muốn đổ oan cho bất kỳ một người vô tội nào, hơn nữa Điền Á Phỉ còn có tính chuyên nghiệp hơn người trong cách quản lý. Không thể nói là sự phát triển của Hương Tạ Hiên phải dựa vào cô ta, nhưng tác dụng của cô ta thì cũng không thể xem nhẹ được. Còn về phần Điền Á Phỉ có phải là nội gián hay không thì cũng không muốn thảo luận, vì rốt cuộc là bên nào cũng cho là mình đúng, nói thế nào thì cũng không cho ra được một kết quả.



Quay đầu hướng mặt ra phía Diệp Phong, đây là người đàn ông đã đem đến cho mình quá nhiều sự bất ngờ, đôi mắt cô ánh lên một niềm cảm kích, khi mình cảm thấy vô cùng bất lực, mờ mịt, không đưa ra được chủ ý, thì cậu ta chỉ dùng có mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi để có thể làm được hết thảy, còn ý kiến ngày hôm nay của cậu ta hiển nhiên là quan trọng hơn những người khác.



“Diệp Phong, cậu có nghĩ là chúng ta có nên làm như lời phó tổng giám đốc Lưu đã nói, dựa vào pháp luật để giải quyết vấn đề, ít nhất thì tôi không muốn tiếp tục im lặng như thế này nữa.” Hà Tích Phượng dò hỏi, mơ hồ đã đổi vị trí với Diệp Phong, tựa như hắn ta mới là ông chủ có thể quyết định hết mọi việc vậy.



Khi phụ nữ gặp phải nguy hiểm hay những vấn đề nan giải, thì người đàn ông kia luôn đứng ra, đem đến cho nàng cảm giác tin tưởng và cảm giác an toàn một cách vô hạn, cho dù những việc về sau mình hoàn toàn có thể xử lý, nhưng xuất phát từ bản năng và quán tính, thì vẫn muốn dựa vào hắn lần nữa, kể cả một người mạnh mẽ như Hà Tích Phượng thì cũng không phải là ngoại lệ.



“Pháp luật, pháp luật...” Diệp Phong xoa nhẹ tay vào nhau, nửa ngày sau mới nói: “Thanh danh của Hương Tạ Hiên từ trước đến nay đều rất rốt, chưa từng bị quấn vào việc tranh cãi gì cả, mặc dù lăng xê có thể xúc tiến việc phát triển của Hương Tạ Hiên, nhưng việc này có vẻ không thích hợp, một khi công khai sự kiện lừa gạt, đe dọa này trước bàn dân thiên hạ thì rất có thể mọi người sẽ nhận định rằng Hương Tạ Hiên là một nơi không an toàn chút nào, thử nghĩ xem, một câu lạc bộ đã từng xảy ra việc dọa nat, uy hiếp, đánh bom, thì sẽ có ai muốn đến nữa đây, vì thế nên tôi nghĩ là giải quyết riêng với nhau thì vẫn hơn.”



“Giải quyết riêng?” Hà Tích Phượng hoài nghi hỏi, đây không phải là những tai nạn giao thông thông thường, làm gì có chuyện chỉ một hai câu là có thể ngồi xuống đàm phán với nhau được, tập đoàn Tây Nam cũng được xem như một doanh nghiệp có tiếng, còn Hạng Quân trước giờ đều rất thích làm công cuộc từ thiện, bất kể lúc nào cũng để cho người ta nhìn thấy hình tượng tốt nhất của mình, làm gì có chuyện hắn ta sẽ dễ dàng nhận mình là người đứng sau vụ lừa đảo này, nếu hắn ta mà thề thốt phủ nhận thì việc giải quyết riêng cũng chỉ là nói suông mà thôi, sẽ chẳng có bất kỳ kết quả gì.



“Hà tổng giám đốc lẽ nào không có tự tin sao?” Diệp Phong trong phút chốc đã nhận ra vẻ hoài nghi trên nét mặt của cô, hắn chậm rãi bước tới bên cạnh Hạng Mãnh, vỗ vỗ vào vai hắn ta, cười nói: “Tôi thì lại rất tự tin, anh nói xem, nếu tôi có thể đàm phán với anh trai anh, thì anh ta có chịu cam tâm nhận tội chịu phạt không?”



Hạng Mãnh hơi nhếch miệng, cái vỗ đó lại vỗ đúng vào chỗ thương của hắn, nhưng hắn vẫn giả bộ tươi cười, vội vàng khen ngợi: “Có anh ra mặt, thì nhất định là sẽ làm được, nhất định sẽ được.”



Bôn ba nhiều năm trong Hoa Hải bang, mặc dù không tham gia nhiều vào những vụ cướp bóc hay bắt cóc tống tiền, thì cũng biết rõ, kết quả của thế lực hắc đạo đối với những công ty chính quy thì chỉ có một mà thôi, với thực lực hiện nay của Lãnh Phong Đường, thì đừng nói là tập đoàn Tây Nam, ngay đến cả tập đoàn Thiên Nguyên lừng lẫy thiên hạ, e rằng cũng không dám dây vào, không lâu trước, tận mắt chứng kiến những súng ống đạn dược ở Lãnh Phong Đường, vệ sĩ của Hạng Quân cho dù có là những bộ đội đặc chủng xuất ngũ tinh anh thì cũng khó có thể đảm bảo an toàn cho anh ta, rồi cùng bị bắt đến uy hiếp như mình đây cũng chưa biết chừng.



Hà Tích Phượng làm sao mà biết được những thế lực đứng sau lưng Diệp Phong, thấy hắn ta tự tin như vậy, thầm nghĩ không biết người đàn ông này còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm mình, bắt được Hạng Mãnh vốn đã là nằm ngoài dự tính rồi,



“Diệp Phong, cậu muốn đàm phán thế nào với Hạng Quân đây, muốn hắn ta thừa nhận sự việc này là một tay hắn gây nên, sau đó yêu cầu bồi thường sao?” Hà Tích Phượng khó hiểu hỏi, còn Lưu Nghị cùng với Lăng Thông đứng ở bên cạnh thì cũng đều có suy nghĩ như vậy cả, việc đàm phán này đã vượt xa khỏi phạm trù thương nghiệp rồi, nếu chỉ là những tranh chấp, cạnh tranh thông thường giữa các doanh nghiệp với nhau thì còn có thể giải quyết, nhưng vừa mới gặp đã nhận định đối phương là tội phạm, hơn nữa còn đòi bọn họ bồi thường tổn thất, thì nói thế nào họ cũng không thể làm được.



“Đại khái ý tôi là như vậy”, Diệp Phong thần sắc nhẹ nhõm, trở lại vị trí của mình, thản nhiên ngồi xuống, nhưng lập tức lại nghiêm mặt nói: “Về phần rốt cuộc sẽ đạt được bồi thường thế nào, thì không phải cái tôi phải lo, Hà tổng giám đốc, chị cứ việc đặt ra yêu cầu, chỉ cần không nuốt chửng luôn tập đoàn Tây Nam, để lại một con đường sống cho Hạng Quân, thì tôi nghĩ bất kể điều kiện gì hắn ta cũng sẽ đáp ứng.”



“Sao cậu lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy?” Đến cả một người vốn điềm tĩnh như Hà Tích Phượng lúc này cũng không khỏi nghi hoặc, truy hỏi. Nếu khi trước Diệp Phong cho mình cảm giác hắn là một người khiêm tốn, hàm súc, cố tình che giấu, thì giờ đây hắn ta đã để lộ ra bản chất con người thực sự của mình, kiêu ngạo, tự tin, đối với bất kỳ việc gì cũng có khả năng nắm bắt rất tốt, trong ba mươi năm nay cũng chỉ có duy nhất một người làm cho cô có cảm giác như vậy.



“Tôi đã tìm gặp Hạng Quân rồi.” Diệp Phong thần sắc bình tĩnh, chậm rãi tường thuật lại: “Hơn nữa anh ta cũng thừa nhận là vì muốn có cơ hội hợp tác với Hidding, nên mới nghĩ ra chủ ý lường gạt, rồi làm cho người ta thực hành, những bất ngờ trong thư tất nhiên là đã không còn tồn tại, tôi nghĩ anh ta cũng không ngốc đến độ sau khi bị phát hiện, mà vẫn tiếp tục làm cái việc đủ để anh ta phải mất hết như thế.”



Đã trải qua bao nhiêu là kinh ngạc nên Hà Tích Phượng cũng đã quen rồi, Diệp Phong đã tìm Hạng Quân, đây không phải là điều không thể. Mặc dù không hỏi kỹ thủ đoạn mà cậu ta đối phó với Hạng Mãnh, nhưng cũng có thể nhìn ra được, chắc chắn là người đàn ông yếu ớt kia đã phải trải qua tra tấn cực hình. Cũng giống như vậy, Hạng Quân rất có khả năng là cũng bị “ép cung cho đến khi nói ra”, giờ đây cô càng cảm thấy rằng Diệp Phong đã thay đổi hoàn toàn, có thể làm ra những việc như vậy, thì chỉ có thể nói rõ là, cậu ta không đơn giản như trong sơ yếu lý lịch nói là chỉ ở nước ngoài mười năm, hơn nữa cha mẹ đều là những người làm công ăn lương thông thường. Hai người vệ sĩ thường ngày nghiêm nghị, không nói không cười vô cùng tôn kính Diệp Phong, tách rời cậu ta và chức giám đốc bộ phận ngoại giao trong Hương Tạ Hiên của câu ta ra. Nếu mà những lời cậu ta nói ra đều là sự thật, thì sức mạnh mà cậu ta nắm trong tay lớn hơn mình rất nhiều, rất nhiều.



“Cũng được!” Cuối cùng thì Hà Tích Phượng cũng quyết tâm, đoàn khảo sát vẫn chưa rời đi, việc hợp tác vẫn chưa được thực hiện, nên không thể đem chuyện này để lộ ra ngoài, ngồi xuống đàm phán với Hạng Quân cũng không phải là một biện pháp tồi: “Cậu thông báo cho tập đoàn Tây Nam biết, tôi muốn hẹn gặp Hạng Quân để nói chuyện một chút.”



“Tôi nghĩ rằng việc này có người khác làm thích hợp hơn tôi đấy.” Diệp Phong quay ra nhìn Điền Á Phi, chậm rãi nói: “Hình như tổng giám đốc Điền là bạn của Hạng Quân, nếu để chị ấy nói cho anh ta biết thì sẽ hợp lý hơn rất nhiều, không biết tổng giám đốc Điền thấy thế nào?”



“Tôi đi thông báo?” Điền Á Phỉ hơi sững người lại, nhưng lại không hề có một biểu hiện cự tuyệt nào cả: “Việc này thì tôi cũng không từ chối nữa, tôi đi gọi điện cho Hạng Quân ngay bây giờ đây.”



Nói vậy nhưng trong lòng cô cũng vô cùng hoảng loạn, không biết Diệp Phong có phải đã dùng thủ đoạn đối phó với Hạng Mãnh để đối phó với Hạng Quân hay không nữa, chỉ cầu nguyện có thể gọi được cho anh ấy, để có thể bớt được nỗi lo phần nào cho sự an nguy của người đàn ông quan trọng nhất đời mình.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #124