Kỳ Ngộ Trong Sơn Động


Người đăng: nionyan

Một lúc lâu sau, Dạ Hàn Thiên mới thu lại ánh mắt, trong lòng không ngừng sản
sinh nghi vấn.

Người trong bức họa là ai? Ai là người khắc bức họa này? Dù không biết là
người nào họa nhưng Dạ Hàn Thiên thập phần chắc chắn bức họa này do một cường
giả họa nên.

Phải biết khi họa mà vẫn để lại uy áp thì phải là người cấp bậc như thế nào
mới làm nên. Mặc dù là gia gia Dạ Quân của hắn cũng không lợi hại như thế. Tuy
bức họa có uy áp nhưng không thể nào che lấp đi được tình cảm của người họa.

- Hẳn nữ tử tên Vân Khinh này là người trong lòng của tiền bối.

Dạ Hàn Thiên gật đầu đạo.

Từ vết mực trên bức họa có thể thấy thời gian hẳn đã rất lâu. Ngoài ra chủ
nhân thạch thất này đang ở đâu, bảo tồn bức họa hoàn mỹ treo ở trên tường,
chứng tỏ rằng người này rát quý trọng nó. Tại sao lại không mang bên người?

- Ồ, đó là cái gì?

Dạ Hàn Thiên dừng ánh mắt ở cuối căn phòng, chỗ đó vết đá hơi hơi nhô ra, còn
có vết cháy xém.

Bước tới cuối thạch thất, Dạ Hàn Thiên vươn tay chẫm rãi rờ bức tường.

- Ầm!! Ầm!

Bỗng bức tường di chuyển tạo nên âm thanh chói tai, xoay một góc chín mươi độ.

- Còn có thạch thất sao? Xem ra chỗ này không đơn giản.

Mâu quang chợt lóe sáng rồi biến mất, Dạ Hàn Thiên chậm rãi tiến vào.

- Hảo lãnh a!

Dạ Hàn Thiên lấy tay ôm lấy vai, tiếp túc đi vào.

- Đây... đây là giường hàn băng!

Dạ Hàn Thiên thốt lên.

Giường hàn băng mang theo hàn khí, có thể đề thăng tốc độ tu luyện, ngoài ra
còn có thể dưỡng thương. Đặc biệt có thể giữ cho thi thể không bị thối rữa.
Giường hàn băng trải qua vạn năm hấp thu hàn khí trong thiên địa. Đây là một
bảo vật ai ai cũng muốn sở hữu, vật này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Cứ tới thời gian hình thành, không biết có bao nhiêu môn phái, cường giả vì
tranh đoạt nó mà ngã xuống, không ngờ lại xuất hiện ở nơi này.

- Chủ nhân nơi này chắc hẳn thân phận không tầm thường.

Dạ Hàn Thiên suy ngẫm.Chợt thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt của Dạ Hàn Thiên. Hắn
tiến lại gần, giơ tay nhặt nó lên, dùng tay lau lau.

Dạ Hàn Thiên ngạc nhiên, sau đó chuyển sang cuồng hỉ, chiếc nhẫn này chính là
Linh Giới Trữ Vật.

Linh Giới Trữ Vật chính là cao cấp hơn Túi Trữ Vật gấp mấy lần, Linh Giới Trữ
Vật chỉ cần dùng niệm lực là có thể đưa đồ vào bên trong, hơn nữa thuận tiện
hơn Túi trữ vật vì có thủ trên tay. Chỉ có những đại tông môn mới có thứ đồ
này, dù là Vũ gia chủ Vũ Lâm cũng không có Linh giới trữ vật. Có thể thấy được
Linh giới trữ vật quý hiếm cỡ nào. Bất quá gia gia Dạ Quân của hắn cũng có nên
hắn mới nhận ra thứ này.

Hít một hơi thật sâu, Dạ Hàn Thiên hơi suy nghĩ kiểm tra lên trong nhẫn sự vật
đến, Linh Giới Trữ Vật bên trong vùng không gian kia cũng là như ở trước mắt
như thế bày ra.

Này điều tra bên dưới, Dạ Hàn Thiên không khỏi giật cả mình, phải biết gia gia
hắn Dạ Quân coi là trân bảo cái viên này mới là một căn phòng nhỏ, mà trên
tay mình nắm cái này Linh Giới Trữ Vật bên trong lại rộng cả ngàn thước.

Linh Giới Trữ Vật chia làm Hạ phẩm, Trung Phẩm và Thượng phẩm. Linh Giới Trữ
Vật của gia gia hắn là Hạ Phẩm còn trên tay hắn hẳn là Thượng phẩm.

Quá lớn.

- Đây là...

Dạ Hàn Thiên miệng trương lớn lên, kinh sai vẻ mặt càng ngày càng khuếch đại,
bởi vì hắn chứng kiến Trữ Vật Linh Giới bên trong, có rất nhiều Linh Thạch.

Linh Thạch cũng chia làm Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm. Một Hạ phẩm linh
thạch đổi được 10 vạn Trung phẩm linh thạch, một Trung phẩm linh thạch đổi
được 100 vạn Thượng phẩm linh thạch. Mà trong Linh Giới Trữ Vật này chứa đầy
linh thạch, có cả Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm.

- Vũ kỹ, bí pháp thật nhiều.

Một tàn quyển hấp dẫn ánh mắt của hắn.

- Thứ kia là...?

Dạ Hàn Thiên động đem vật đó ra ngoài. Nhìn bên trên thư khắc tự Băng Hoàng
Đại Pháp, khẽ lật xem bên trong ghi cái gì. Bỗng thạch thất chấn động ầm ầm,
một lão giả áo xám hiện ra, từ ở bề ngoài nhìn, chính là một cái phổ thông lão
đầu, thế nhưng, nhìn kỹ, lại cho người một loại không cách nào miêu tả khí
chất, với lại khí chất này, nhượng người có loại quỳ bái cảm giác?

- Tiểu tử, ngươi tên là gì?

Lão giả áo xám chợt mở mắt, một âm thanh già nua vang lên.

- Thưa tiền bối, vãn bối Dạ Hàn Thiên.

Dạ Hàn Thiên rất nhanh lấy lại tinh thần, âm thanh không sủng nịnh, không sợ
hãi đáp.

- Không tệ, không tệ!

Trông thấy Dạ Hàn Thiên rất nhanh từ thần sắc ngạc nhiên trở lại bình thường,
lão giả áo xám vuốt chòm râu, cười đạo.

....


Dạ Thiên Chiến Tôn - Chương #3