Chương 12: Ân Nhân Đánh Người


Người đăng: cengtianfengSau khi Bạch Bàng Tử cổng cậu bé trên lưng đi qua hồ dung nham, do trận pháp tạo ra được một lúc. Thì phía sau bổng nhiên có rất nhiều tiếng bước chân đùng đùng chạy lại, trong đó có khoảng bảy tám người cả nam lẫn nữ đều có. Nhìn phục trang lẩn lộn, có lẽ là tập hợp nhiều người của các đại gia tộc khác nhau lại một chổ.

Duy nhất chỉ có một người nam nhân trông khá bắt mắt, cùng với một người nữ nhìn trang phục cực kì lã lơi, nhưng lại có một gương mặt tuyệt đẹp, thân hình quyết rũ không chịu nổi, mị lực toát ra một chút đã làm cho trái tim bao nam nhân đập mạnh liên hồi. Càng khiến cho nữ nhân trong đám chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, giậm chân âm thầm nguyền rủa.


  • Nhị Ma Tử, phía trước hình như đã từng có người giao chiến, ta cảm nhận được chấn động của thuật pháp, cả một vùng đều bị sang bằng thành tro bụi, còn... có một phần dung nham vẩn còn để lại, người xem đi.

Một tên trong đám lúc trước được phân phó đi dò la xung quanh đã trở lại, trong tay y còn mang theo một thanh đoản kiếm đang bị nung chảy, trên đoản kiếm ấy còn dích một lớp dung nham đỏ rực.

Người thanh niên bắt mắt được gọi là Ma Tử có lẽ là kẽ cầm đầm trong đám người.


  • thanh đoản kiếm này tuy không phải là thiên tài địa bảo gì, nhưng cũng là một pháp khí công kích khá sắc bén, lại cứng rắn vô cùng. Nhưng... lại bị dung nham này nung chảy trong mấy hơi thở, có thể thấy thuật pháp này cực kì bá đạo.

Cửu U Hắc Dạ bắt lấy thanh đoản kiếm của tên kia, nhìn thấy sự nóng chảy bá đạo của dòng dung nham còn vương lại, cũng làm cho trái tim của y muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Lại gợi nhớ đến lời dặn dò của phụ vương Ma Đế trước khi lên đường, cùng với truyền thuyết về trận đại nạn trời đất năm đó. "lần này Côn Luân Đạo Môn mở sơn tuyển môn đồ, cũng chính là cơ hội lớn nhất của chúng ta, và cũng là cơ hội cho tam đại giới còn lại. Lần đi này, ngươi phải cẩn thận và nhanh chóng tìm kiếm tin tức của đứa trẻ kia, bọn ta nghi ngờ người thần bí tại Côn Luân Sơn kia đã cứu lấy đứa bé. Nếu không thì trên thế gian này ngoại trừ năm người bọn ta ra, thì không ai có thể làm được cả".

"Đây là... giao động của trận pháp... trận pháp... nếu như ta đoán không lầm vậy thì... người có thể tạo ra trận pháp mạnh mẽ lại tà dị đến như vậy, chỉ có thể là Bạch Linh Nhi của Hồ tộc nhiều năm về trước, nhưng nàng ta cũng đã chết đi lâu rồi... hừ, vậy chỉ còn lại hậu nhân của nàng ta năm đó. Thật không ngờ được ải thứ nhất đã gặp nhau rồi, nếu vậy thì dị yêu ngươi cứ chờ ta đến tóm ngươi đi ha... "

Người này là con trai thứ hai của Ma Đế trong ba người con, tên là Cửu U Hắc Dạ, trước hắn còn có một đại ca và một người muội muội cùng cha khác mẹ. Mỗi người đều có tính khí kì quoặc, sẽ không bao giờ nhường nhịnh ai, trong giới hoặc ngoại giới cũng chỉ có thể nói chuyện bằng gươm đao.

Có thể nói Cửu U Hắc Dạ cùng với cậu bé lúc trước được Bạch Bàn Tử cứu đi, đều có vẻ ngoài có chút tương tự nhau, đều là dạng nữ nhân gặp cũng phải ganh tị, nam nhân không biết cũng phải yêu. Bởi vì bề ngoài của bọn họ đều là bất phân nam nữ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy trên gương mặt của Cửu U Hắc Dạ hiện tại chỉ có sự nham hiểm, giảo hoặc cùng gian tà đến cực điểm.


  • được rồi, chuyện này các ngươi cứ xem như chưa từng xảy ra, ta cảnh cáo các ngươi, nếu chuyện này bị bại lộ ra ngoài thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.


  • mĩ nhân, chúng ta đi... ha...


Cửu U Hắc Dạ một bên ra lệnh cho đám người, một bên lại ôm eo nữ nhân xinh đẹp kia cùng nói lời chàng chàng, thiếp thiếp. Ngữ điệu trong lạnh ngoài nóng, thật làm cho người khác không thể phòng bị.

Cuối cùng thì cả một đám người cùng dắt nhau vượt qua khỏi khu vực của trận pháp, rồi dần biến mất vào trong cánh rừng phía trước.

Cũng tại lúc này, trong một cái hang động âm u lạnh giá, bổng "phừng..." một tiếng, một ngọn lữa nhỏ xuất hiện, nó thắp sáng cả một hang động, cũng xua tan đi cái lạnh lẽo âm trầm của bóng đêm.Hang động sau khi được thắp sáng, mọi thứ xung quanh đã hiện ra một cách rõ ràng, bên cạnh đống lữa đang hừng hực cháy, chỉ thấy được hai thân ảnh, đó là một người nam và một người nữ.
Người nam thì đang dựa lưng vào vách đá với đôi mắt thì nhắm riềng, nhờ có ánh sáng của ngọn lữa đang chiếu rọi, mới có thể nhìn thấy được gương mặt đẹp hơn hoa của y, thần sắc có một chút hơi tiều tụy.

Còn nữ nhân thì đang lấy bên trong túi áo ra ngoài hai lọ thuốc, rồi tiện tay quăng một lọ sang bên cạnh người thanh niên đang dựa lưng vào vách đá. Gương mặt nàng bầu bĩnh, thân hình trắng trẽo mập mạp vẩn còn đấy, duy nhất chỉ có đôi mắt sắc lạnh dường như đã trở về như lúc ban đầu.

Hai người này không phải Bạch Bàng Tử và Cậu bé thì còn là ai đây.

Từ khi Bạch Bàng Tử cỗng cậu bé trên lưng vượt qua trận pháp dung nham nóng rực, rồi lại đi thêm vài canh giờ, cuối cùng cũng tìm được một cái hang động mà tá túc qua đêm.

Lúc này Bạch Bàng Tử đang dùng lọ thuốc còn lại, xoa lên các vết bỏng của trận pháp để lại lúc trước. Từ bả vai xuống cánh tay, mỗi nơi đều có một vết bỏng, tuy không nặng nhưng cũng đau rát từng hồi.


  • chỉ là lượng nhiệt lưu ảnh hưởng ra bên ngoài đã làm ta như vậy, nếu như là bị dòng dung nham kia dính lên người thì hậu quả... nhưng mà, vì sao từ một ngọn lữa nhỏ bình thường, lại có thể trở nên đáng sợ sau khi sử dụng lực lượng của đôi mắt này như vậy a... thuốc có tác dụng rồi.

Sau khi bôi thuốc xong, có lẽ vì đau rát quá mức, cùng với việc phải cỗng một người trên lưng đi một quảng đường dài như vậy, mà bất giác Bạch Bàng Tử đã thiếp đi trong sự mệt mỏi.

"Đây là nơi nào vậy, a... lạnh quá, là... tuyết sao. Không phải ta đang khảo thí tại Côn Luân Sơn hay sao? vì sao ta lại ở đây? Ta..."

Bạch Bàng Tử hiện tại đầu óc quá u mê, hư hư thực thực khó lòng mà phân biệt được, chỉ một lần mở mắt đã thấy bản thân mình đang đạp trên núi tuyết băng giá, từng bông tuyết trắng xóa từ trên trời cao rơi xuống, từng ngọn gió lạnh thổi qua người như bị dao cắt.

Nàng không biết bản thân mình hiện tại đang ở đâu, nàng thấy được phía trước là một ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng, cũng thấy được một cây đại thụ cao chọc trời, đại thụ rất to lớn lại phủ một màu trắng xóa, nàng không thể nói được nó to lớn bao nhiêu, chỉ có thể thấy được ngọn núi tuyết đang ẩn mình bên dưới cây đại thụ ấy.

Phía dưới chân núi, tuyết phủ mặt đất thành từng lớp dày đăc, cũng đúng lúc này từ khoảng cách khá xa, trong làng tuyết rơi mù mịt, nàng thấy được có một thứ gì đó đang chạy lại rất nhanh. Dần dần hiện rõ trước mắt của nàng lại là một con hồ ly trắng có bảy chiếc đuôi, bạch hồ này có một bộ long màu trắng thuần khiến lại mịn màng xinh đẹp, những chiếc đuôi phía sau cũng lất lư qua lại theo từng ngọn gió thổi.

Bạch hồ ly sau khi chạy đến gần Bạch Bàng Tử, lại "vèo" một tiếng, nó xuyên qua thân thể của Bạch Bàng Tử rồi không dừng lại chút nào mà một mạch chạy thẳng về hướng ngọn núi phía trước.


  • á...Bạch Bàng Tử nhìn thấy hồ ly trắng chạy xuyên qua thân thể của mình, trái tim nàng giống như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực đi, trên trán nàng lúc này mồ hôi từng giọt ướt đẩm quần áo của nàng. Trong người nàng hiện tại giống như có một ngọn lữa đang phừng phừng thiêu đốt.

Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng rất sợ hãi, cái cảm giác này nàng không thể nào nói rõ được. Giống như trước mắt của nàng có tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, chỉ cần bản thân nàng có đủ lực lượng, thì nàng nhất định có thể dùng hai tay mà xé tan lớp sương mù này.


  • a... lạnh quá!


  • ngươi định làm gì ?


Bạch Bàng Tử sau khi tỉnh dậy, thì thấy bản thân đang ở trong hang động lúc trước, vì vậy những sự việc xảy ra từ núi tuyết cho đến bạch hồ ly cũng chỉ là một giất mộng mơ hồ.

Nhưng hiện tại trước mặt nàng lại xuất hiện một tên nam nhân đang sửng sờ ngắm nghía nhìn nàng, cho nên theo phản xạ tự nhiên, Bạch Bàng Tử dùng tay cho hắn ta một cái bạt tay trời giáng vào mặt.

"Bốp..." một tiếng giòn vang, âm thanh phát ra làm cho lớp đất trên trần hang động cũng phải đổ vỡ nhiều mãnh nhỏ.


  • a... bà nương ngươi dám đánh ta, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám đánh ta, vậy mà ngươi dám...


  • ta chỉ là thấy ngươi lạnh quá nên... muốn lấy cái áo này mà đấp cho ngươi thôi... thật không ngờ lại vô duyên ăn cái bạt tay này của ngươi. Đúng là... à... là... làm ơn mất oán. Hừ


Người thanh niên vừa ôm mặt vừa gắt gao hung hăng với Bạch Bàng Tử, trên gương mặt của y hiện tại vẩn in hằng năm ngón tay màu đỏ chót, có vẻ đang sưng phù lên rồi.

Còn Bạch Bàng Tử hiện tại sau khi đánh xong mới chợt nhìn lại bên cạnh, hóa ra đúng như những lời người thanh niên kia nói, bên cạnh nàng còn có một chiếc áo màu vàng kiểu hoàng tộc cao quý nhưng hiện tại đã bị lấm lem bùn đất.


  • lúc trước ta cứu ngươi một mạng, lần này đánh ngươi một cái xem như hòa nhau đi... cũng đa tạ ngươi đã quan tâm, đây là Diệp La Tán, ngươi đem bôi ngoài da đi.

Bạch Bàng Tử cảm thấy chuyện này bản thân có chút hấp tấp lại đi đánh lầm người ta, nên trong lòng ái náy mà quăng thêm một lọ thuốc xem như lời xin lỗi, sau đó trên gương mặt lạnh lùng béo ú của nàng, một chút ái náy ấy cũng không thể hiện ra ngoài, mà đứng lên bước nhanh ra khỏi hang động.


  • Bàng cô nương, chờ đã.


  • ngươi vì sao lại biết tên của ta?


Bạch Bàng Tử đang đi giữa chừng thì bất ngờ quay đầu lại, khi nghe người thanh niên gọi đúng tên của mình.
- không phải chứ! Ta chỉ là đoán qua ngoại hình của nàng thôi, thật không ngờ được lại trúng phốc luôn ha...


  • buồn cười lắm sao, tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà ngươi tốt nhất nên đi nhanh lên thượng sơn, nếu không để đám người lúc trước tóm được ngươi, thì tới lúc đó xem ngươi có còn cười vui vẽ như vậy được không đây.

Bạch Bàng Tử mặt không đổi sắc mà nhìn về hướng của người thanh niên nói.


  • ha... chuyện này... không cần ngươi quản. Đợi một lúc nữa tỉ tỉ ta sẽ tìm được ta thôi. Nhưng mà... ngươi nói ai là tiểu tử miệng hôi sữa hả? Lão tử đây nhìn thế nào cũng lớn tuổi hơn ngươi, ta đã 20 tuổi rồi đó. Trông bộ dạng của ngươi bất quá cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, lại dám lên mặt với ta. Tiểu Bàng Bàng ha...

Người thanh niên tay phải chỉ vào Bạch Bàng Tử, còn tay trái lại chống hông mà cười nói vui vẻ, bộ dạng giống như một tên công tử quyền quý, chuyên đi chọc ghẹo nữ nhân.

(Ma Tử cùng cấp bậc với Hoàng Tử trong nhân tộc, và Tiên Tộc)


Cữu Vĩ Niết Bàn - Chương #12