Chương 11: Gậy Ông Đập Lưng Ông


Người đăng: cengtianfengÁnh mặt trời lấp ló trên ngọn núi côn luân, tiếng chim muông cất tiếng hót trong trẽo vang lừng giữa núi rừng xanh thẳm bạt ngàn. Ánh nắng ấm áp tỏa khắp mọi nơi, xuyên qua từng kẽ lá rồi chiếu rọi xuống mặt đất khô cằn, in hình bóng của một cô gái đang vất vả vượt qua từng khe đá chặt hẹp. Giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp giữa rừng núi Côn Luân, nhưng lại bị vóc dáng của Bạch Bàng Tử mà giảm đi khá nhiều.

Thân hình mập mạp này có lẽ chính là sự trở ngại lớn nhất của Bạch Bàng Tử ngày hôm nay.


  • phù... thật không ngờ được chỉ là một cái khe đá nho nhỏ cũng có thể cản bước chân của ta... hà... ta nhớ không lầm, thì mỗi bữa ăn ta chỉ ăn mỗi hai chén cơm nhỏ, vậy thì lấy đâu ra cái thân hình mập mạp thế này nhĩ? Để bây giờ... ài

Bạch Bàng Tử vô cùng tức giận, trán muốn nổi găng xanh, chỉ vì cái khe đá này mà đã làm trễ thời gian của nàng rất nhiều, nàng vừa luồng lách vừa thở phì phò, mồ hôi nhễ nhãi làm ướt đẫm cả y phục, vẻ lạnh lùng thường ngày cũng vì việc này mà giảm đi khá nhiều.


  • thôi được rồi, là các ngươi ép ta ra tay thì cũng đừng trách ta vô tình.

Bạch Bàng Tử cảm thấy chuyện muốn vượt qua khe đá này, còn khó khăn hơn việc đi vào đạo cung của Côn Luân Đạo Nhân rất nhiều. Cho nên chỉ đành bỏ qua việc luồng lách này, mà thử cách khác.

Nói xong câu này, chỉ thấy đôi mắt to tròn lạnh lùng của Bạch Bàng Tử bỗng nhiên biến đổi kì dị. Hiện tại nếu có người nào nhìn thấy chắc cũng phải khiếp sợ vô cùng, bởi khi nhìn vào tận bên trong sâu thẳm của đôi mắt ấy, chỉ thấy đôi con ngươi màu đen dần biến mất, mà thay vào đó là năm hạt châu ngũ sắc đang dần xuất hiện, năm hạt châu ấy lại chuyển động theo một quỷ tích nào đó mà người ngoài không nhìn thấu được.

"Khe đá này vừa cứng rắn lại vừa to lớn như vậy, chắc là thuộc tính của hành kim, như vậy ta cần dùng hành hỏa để tiêu trừ nó... vậy thì bố trận thôi".

Bạch Bàng Tử vừa lẩm bẩm suy nghĩ, lại vừa nhìn bầu trời cao vời kia, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó trong hư vô mờ mịt.

Đối với việc có được đôi mắt kì dị như vậy, thì từ lúc nhỏ nàng đã phát hiện ra được khả năng này trong một lần bố trí các loại trận pháp. Còn về tạo nghệ trận pháp, có lẽ cũng thuộc loại thiên phú bẩm sinh thôi, cái này cơ bản nàng cũng không hề quan tâm. Hiện tại, trước mắt chính là nghĩ cách vượt qua của ải thứ nhất này.

Nói đến của ải thứ nhất này cũng khá thú vị đi, Côn Luân Đạo Môn này kể từ khi chính thức thu nhận môn đồ đến hiện tại, các thí sinh muốn gia nhập phải vượt qua ải thứ nhất mà không hề hay biết như thế này. Bền bỉ, kiên trì, can đảm... là những thứ mà các thí sinh phải có ở cửa ải thứ nhất này, nếu không có những thứ này thì thất bại là đều khỏi bàn cải. Bởi vì thời gian khảo thí ở Côn Luân Sơn, các thí sinh bất kể là biết phi hành hay không biết, thì tất cả cũng không thể nào phi hành được, đó là cấm kị. Thứ hai, đã vào khảo thí thì người hộ pháp cũng không thể mang theo bên cạnh, nói một cách khác thì chính ngươi tự trông cậy vào bản thân ngươi thì hơn.

Lưu ý thứ ba cần nhớ đó chính là ngươi có thể dùng thuật pháp của bản thân, cùng thân thủ nhanh nhẹn của ngươi mà đấu pháp với các thí sinh khác, để giảm thiểu số lượng cạnh tranh. Vì Côn Luân Đạo Môn mỗi trăm năm chỉ nhận một ngàn môn đồ, cho nên thời gian mười ngày các thí sinh phải có mặt trên thượng sơn Côn Luân.

Cuối cùng chính là không được giết người tại Côn Luân Sơn trong quá trình khảo thí, nếu như có chuyện đó xảy ra, thì cho dù ngươi là một trong tứ đại giới chủ đi nữa, cũng sẽ phải bị trừng trị theo quy định của Côn Luân Đạo Môn.

"Cũng nhờ ông cho ta biết những thứ này, nếu không thì còn đường phía trước đúng là cực kì gian nan. Quảng đường từ Luyện Đan Mạch đến thượng sơn Côn Luân Đạo Môn quá xa rồi, nếu có nhiều chướng ngại như vậy, thì thời gian mười ngày có lẽ sẽ không kịp mất thôi."

Bỏ qua những suy nghĩ liên miên trong đầu, chỉ thấy Bạch Bàng Tử nhặt lấy những khúc cũi khô chất thành bốn đống lớn, rồi lấy trên người ra năm cái mặt gương hình tròn vừa vặn bàn tay, sau đó đặt những cái gương ấy từng cái lên những đống cũi khô, cái cuối cùng lại đặt ngay tại trung tâm.

"Ngũ hành tương sinh, tương khắc với nhau, lấy mộc sinh ra hỏa, hỏa lại khắc kim. Đặt bốn đống cũi này thành bốn phương, tượng trưng cho bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Lấy kính để hấp dẩn ánh sáng của mặt trời để đẩy nhanh quá trình sinh ra hỏa, cái kính tại trung tâm có thể làm mắt trận... cuối cùng nhờ vào đôi mắt kì dị này của ta để hỗ trợ cái trận pháp này nhanh hoàn thành vậy."

Bạch Bàng Tử trong miệng vừa lẩm bẩm, thì cũng vừa vận dùng pháp lực của bản thân mà câu thông với linh nhãn.Chỉ thấy bên trong đôi mắt của nàng lúc này, các hạt châu năm màu đang chuyển động từ rất nhanh, lại dần chậm chạp trở lại. Từ trong năm hạt châu có một hạt châu mà đỏ, hiện tại lại tỏa sáng hơn các hạt châu còn lại. Càng thêm vào đó là nhiệt độ của nó bộc phát ra lại cực kì kinh người.

Lúc này xung quanh thân thể của Bạch Bàng Tử đang tỏa ra nhiệt độ vô cùng nóng bức, y phục trên người cũng sắp khô cháy. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Bạch Bàng Tử ấn quyết đưa hai bàn tay điểm về phía trung tâm của mắt trận.

Từ hai bàn tay lại có lượng nhiệt truyền ra, giống như một sợi dây xích bị nung nóng đến cực hạn mà hình thành, sau đó nó nối liền với mắt trận, rồi truyền lượng nhiệt ấy chia đều cho bốn cái còn lại.

Nhờ có lực lượng của đôi mắt mà tòa trận pháp này đang dần được hình thành hoàn hảo hơn, mắt trận một bên vừa hấp thu ánh sáng của mặt trời, một bên lại được lượng nhiệt lưu bên ngoài hỗ trợ, nên đã hoàn thành đến chính phần.

Lúc này bốn phía của đống cũi lại có một ngọn lữa nho nhỏ dần hiện ra, lại qua hai lần hô hấp ngọn lữa ấy lại từ từ lớn mạnh.

"phừng... " một ngọn lữa khổng lồ đã được hình thành.

Hiện tại bốn phía xung quanh lữa cháy rất dữ dội, sức nóng của nó lan tỏa ra xung quanh lại càng mạnh bạo.

Lúc này Bạch Bàng Tử đứng gần tòa trận nhất, tuy rằng là người điều khiển, nhưng mà cũng sắp không chịu được rồi. Quần áo của nàng một ít vì khô giòn mà có dấu hiệu mục nát, đến mồ hôi muốn tuông ra cũng khó vì bị lượng nhiệt này áp vào.

"Một chút nữa... "

Bạch Bàng Tử vừa điều khiển trận pháp, lại vừa thở hổ hỗn hển vì tiêu hao pháp lực quá nhiều. Trận pháp này là nàng dựa vào sự diễn hóa trong thuyết ngũ hành của ông nàng chỉ dẩn, cũng là lần đầu tiên nàng dùng đến linh lực của đôi mắt này. Vì trước khi chỉ là dựa vào đôi mắt mà nghiên cứu, còn lần này mới là chính thức dùng đến.


  • đi...Bạch Bàng Tử tâm niệm vừa động, thì những ngọn lữa của trận pháp cũng theo sự điều khiển của nàng, mà tất cả cùng xông về phương hướng các khe đá to phía trước.

Những ngọn lữa này được pháp lực của đôi mắt gia trì nên dần biến đổi hình thái, từ ngọn lữa phừng phừng bùng cháy lại trở thành dung nham nóng rực.

Những nơi đi qua đều bị dung nham này vùi lấp, các khe đá cứng rắn to lớn phía trước nó, cũng không chịu được hai lần hô hấp mà tan chảy. Sức mạnh của đại trận càng quét tất cả xung quanh thành trở thành hồ dung nham đỏ rực.

"Phù... cuối cùng cũng xong."


  • đi thôi a... là ai.

Bạch Bàng Tử định tiến về phía trước mà đi, thì bỗng nhiên, đôi mắt của nàng chợt lóe lên sự lạnh lùng sắc bén rồi quay đầu mạnh về phía sau.

Phía sau nàng ở khoảng cách khá xa kia chỉ thấy có một người đang đứng ngây dại ở đấy, y là nam nhân hoặc có thể nói chỉ là một cậu bé đang lớn. Làn da trắng nỏn nà như ngọc, hai hàm răng trắng sứ để lộ, gương mặt của y lại vô cùng xinh đẹp... đến nữ nhân cũng còn thua xa. Trên người lại có y phục hoàng kim lộng lẫy, giống như người của một đại gia tộc to lớn nào đó hoặc là của hoàng thất triều đại.

Nhưng tất cả dường như không che được sự mệt mõi của y, giống như người đang mắc bệnh nan y khó chữa, thân hình của y lại lung lay sắp ngã quỵ.


  • ta là...

Ọach... bụp

"Chuyện gì đây?" Bạch Bàng Tử vừa sững sốt lại bất ngờ khi thấy sự việc kì quái như vậy.


  • các ngươi qua hướng kia xem xem cái tên bệnh hoạn Công Tôn Ngọc có chạy qua đó không? Lúc nãy động tỉnh nơi đó cũng khá lớn đó.


  • ha... ai dao... chàng đừng tức giận như vậy, cái tên nam nữ bất phân ấy có trốn thế nào cũng sẽ rơi vào tay của chúng ta thôi... huống hồ hắn ta đơn thân độc mã, thì có thể làm ra được tích sự gì?


  • hừ... tên nhóc thúi ấy chỉ là cái bia ngấm để ta chút giận, ai biểu... con bà nương kia quá hung hăng đi...


  • được rồi, các ngươi đi xem nhanh đi... còn nàng ở lại đây với ta hí...


Ở phía sau cậu bé lúc này khoảng nữa dậm đường sau lùm cây, có rất nhiều tiếng nói đang phát ra, trong đó nam nữ đều có. Giọng nói lại chứa đầy sự gai góc và lẳng lơ bên trong.

"Cứu ngươi một mạng vậy..."

Bạch Bàng Tử nhìn cậu bé trắng trẽo đang nằm phía trước, trong lòng không nỡ thấy chết mà không cứu. Tuy rằng khảo thí cấm giết người, nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ bình an mà đi nghên ngang như vậy. Càng huống hồ lại là bị kẽ định truy đuổi, cho dù có giữ được cái mạng nhưng cũng sẽ không dể chịu gì mấy.

Sau cùng chỉ thấy Bạch Bàng Tử hai tay bốc từng nấm đất đấp vào hai chân bên dưới, rồi tiến lên phía trước dùng lực của bản thân đỡ cậu bé lên lưng.


  • a... phải nhanh chóng chữa trị vết thương bị bỏng này, nếu không chắc chắn sẻ bị thối rữa mất.

Bạch Bàng Tử từng bước một bước qua dòng dung nham nóng chảy, trong lòng thầm kiêu khổ không thôi, phía dưới hai chân bọc đầy đất được nàng dùng lực lượng của đôi mắt gia trì nên có thể miển cưởng bước qua được. "Thật không ngờ đến,người tạo trận cũng có ngày xém chết vì trận pháp của bản thân mình tạo ra, đúng thật là khôi hài."


Cữu Vĩ Niết Bàn - Chương #11