Chương 10: Bạch Bàng Tử


Người đăng: cengtianfengMột làn gió thổi, tà áo trắng thuần khiết phiêu phiêu trong gió. Thổi qua những lọn tóc đang che đi gương mặt của cô gái, nàng đang đi về phía trước, từng bước rồi lại từng bước, vừa đi lại vừa cất tiếng nói lạnh lùng còn lẵng sự sắc bén bên trong: "tại sao ngươi vẫn còn đi theo ta? Ngươi đừng quên, hai giới khác nhau, giữa chúng ta cho dù một chút tình bạn cũng sẽ không có".


  • cô đang nói ta sao...

"Làm sao? Từ khi nào còn đường này lại bị nàng mua đứt rồi? Ta chính là muốn đi con đường này đấy! Chẳng lẽ còn không được đi sao... thứ ta muốn không phải tình bạn!" Là giọng nói của một người đàn ông, thân hình của y cao to, người đàn ông này đang đi về phía của cô gái, y vừa đi vừa đáp lại lời nói của cô gái phía trước.

Hai người một trước một sau, người kia hỏi thì người nọ đáp, mà dần dần biến mất trong bầu sương mù trắng xóa. Bỏ lại phía sau hình bóng của một người đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.


  • hai người là ai? Nơi này là nơi nào? Vì sao ta lại ở đây?... á... phù... hờ...

Không biết Là ánh sáng từ nơi nào, đã đánh thức nàng từ trong cõi mộng mị mà trở về với hiện tại.


  • ài... Bạch Bàng Tử, nếu cháu còn nằm lì ở đó, vậy phải đợi thêm một trăm năm sau nữa, thì Côn Luân Đạo Môn mới mở cửa tuyển đệ tử lần nữa. Lẽ nào cháu định từ bỏ thật sao?

Đó là tiếng nói của một ông lão tóc đã trắng xóa, da vẻ nhăn nheo, sau lưng thì còng xuống, giọng nói lại khàn khàn. ông đang mở cửa sổ của căn phòng ra, ánh sáng mặt trời hừng đông chiếu rọi khắp nơi, xua đi bóng đêm còn quanh quẩn bên kia, rồi chiếu thẳng lên cái giường của cô gái đang nằm. Bị cái nắng nóng chói chang rọi vào mặt đã làm nàng tỉnh giấc sau cơn ngủ say.

Sau đó ông lão bưng một chậu nước đặt trước mặt của cô gái, rồi dùng một giọng điệu vô cùng ân cần mà quan tâm hỏi:


  • lại là giấc mơ đó nữa sao?


  • vâng ông, không biết tại vì sao, mà từ nhiều năm về trước mỗi khi ngủ, cháu đều mơ thấy những giấc mơ vô cùng kì lạ này!


Cô gái đến bên cạnh chậu nước rồi soi bản thân của mình xuống, sau đó thì nhìn từng gợn sóng lăn tăn lan tỏa. Một hình ảnh dần dần được hiện ra, đó là một gương mặt to tròn mũm mĩm, đường nét khá thô, nước da trắng như bông tuyết, thân hình lại cao ráo và mập mạp. Nhưng tất cả dường như không thể làm lu mờ đi cô gái ấy, bởi vì toàn thân nàng mỗi một cử chỉ hành động, cùng với khí chất băng lãnh đã tạo nên một cái gì đó rất riêng biệt. Giống như đã được sinh ra từ trong xương máu của nàng vậy. Trên người nàng mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, trông giống như một dược đồng bên cạnh các dược sư. Đầu tóc được nàng dùng một cây trâm cài bằng gỗ không có gì bắt mắt mà cuốn lại thành một búi khá đơn giản, dưới cánh tay nàng bên trong ống tay áo còn để lộ ra một cái vòng tay bằng đồng cũ kĩ, màu sắc có một chút đã bị ám vàng, trên vòng tay còn có rất nhiều hoa văn chi chít nhìn khá phức tạp và mờ nhạt. Cái vòng tay này được ông của nàng tặng lúc nàng vừa tròn mười tuổi: “mấy năm qua, ta đều không có cái gì tặng cho cháu, hôm nay vừa đúng lúc ông đi hái thuốc mà nhặt được một cái vòng tay này, tuy rằng nó khá cũ kĩ lại có nhiều chỗ bị ám vàng không được đẹp mắt. Nhân tiện hôm nay cháu vừa tròn mười tuổi, ông tặng cho cháu xem như một món quà sinh thần của cháu!”

lúc đó nàng còn nhớ được, sau khi được ông tặng cho cái vòng tay này, nàng đã vui sướng biết bao nhiêu. Mỗi đêm đều ôm nó đặt lòng ngực của mình, rồi cảm nhận tình yêu thương mà ông nàng đã gửi gấm vào đấy: “ta không có cha mẹ, không biết được sinh thần của ta, là ông đã nhặt ta về mà nuôi nắn ta trưởng thành. Ta không có tình yêu thương của cha mẹ, cũng chính ông đã cho ta cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Ông cũng dạy ta rất nhiều thứ, từ hái thuốc, luyện dược cho đến một ít pháp thuật để ta có thể tự bảo vệ bản thân. Những đều ông làm cho ta, ta đều có thể cảm nhận được. Ta cũng mặc kệ mà không nghĩ nhiều về cha mẹ nữa, ta cũng không muốn biết vì sao họ lại bỏ rơi ta. Hiện tại ta có ông yêu thương, quan tâm ta... chỉ như vậy thôi... cũng đã làm ta thỏa mãn rồi!”


  • Cảm ơn ông!

Bạch Bàng Tử tiến lên ôm chặt lấy cổ của ông lão rồi nói.

Ông của nàng là Trưởng Lão của luyện đan mạch, các môn đồ của mạch này đều chuyên tâm vào dược đạo. Cứ mỗi một năm, thì luyện đan mạch đều phải cống nộp cho Tông Môn một lượng lớn đan dược. Số đan dược đó sau cùng được phân phát cho các môn đồ mỗi tháng để tu luyện, vì thế tầm quan trọng của luyện đan mạch tại Côn Luân Sơn lúc này, đang ở thế đỉnh phong nhất là đều không thể bàn cãi, giống như mặt trời ban trưa vừa nóng bỏng lại vừa chói lóa.

Bởi vậy mỗi trăm năm, khi Côn Luân Đạo Môn mở cửa tuyển đệ tử, thì số lượng khảo hạch vào luyện đan mạch lại chiếm đa số. Cũng khiến cho các mạch còn lại sinh ra lòng ghen ghét.

Tại luyện đan mạch thì danh khí của ông lão vô cùng lớn, đến các chủ mạch khác cũng phải lấy lễ mà tiếp. Một thân tạo nghệ luyện đan xuất quỷ nhập thần, trong tay lại nắm giữ rất nhiều bí phương đan dược hiếm có không thể đếm xuể.

Vì vậy trong một lần đi hái thảo dươc, ông lão đã gặp được một đứa trẻ bị bỏ rơi, thế nên đã mở lòng nhân từ mà ra tay cứu giúp đứa nhỏ, rồi chăm sóc nàng đến trưởng thành như hiện tại.


  • Hôm nay làm sao vậy? Ông nhớ không lầm thì, ông chưa gã cháu cho ai mà, vì sao lại đa sầu đa cảm như vậy?... ha... ha- Được rồi, nếu con còn không đi, thì phải đợi thêm một trăm năm nữa đấy! Ông đây lớn tuổi rồi, không biết có còn đợi cùng cháu được không đây?

Ông lão giọng khàn khàn vừa nói lại vừa xoa đầu của Bạch Bàng Tử.


  • Ông đừng nói như vậy, cháu sẽ đi mà... Nhất định cháu sẽ khảo hạch thật tốt nhất, ông đợi tin tốt của cháu đi.

Nói xong Bạch Bàng Tử lê thân hình mập mạp của mình một cách uyển chuyển mà đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng của Bạch Bàng Tử dần khuất đi. Gương mặt của lão ông từ tươi cười vui vẻ hòa ái, bỗng nhiên biến đổi thành vẻ mặt lành lùng , đôi mắt trở nên sắc bén, rồi nhìn vào một góc của căn phòng mà cất tiếng nói lạnh nhạt.


  • Là ngươi động tay sao?


  • Đúng vậy, là ta đã động tay vào kết giới của giọt yêu huyết kia... cũng không phải là vì nàng ta sau?


  • Nhưng thật không ngờ đến được... là hai giọt yêu huyết ấy lại dùng một kết giới mà phong ấn. Ta chỉ muốn phá mở một ít, lại không biết rằng một khi cái này bị mở, thì cái kia cũng theo đó mà vỡ ra. Cho nên mới có tình trạng một ít kí ức của Bạch Linh Nhi lan tràn ra ngoài.


  • không phải ta đã nói mọi chuyện chờ nó trưởng thành rồi quyết định sao? Nhưng ngươi lại tự ý hành động mà không cần biết hậu quả thế nào!


  • thể trạng của đứa nhỏ làm sao chịu đựng được sức mạnh quá lớn ấy, ngươi làm vậy là đang phá hỏng đi kế hoạch của... ngươi nên tự mình căng nhắc đi.


  • được rồi, 'ngọc không mài dũa, không thành ngọc', phải để cho nó sớm chịu đựng với nỗi đau đớn này để quen dần về sau. Cũng đở mất thời gian của ta!


  • hừ...


  • Nhưng mà ta không hiểu được vì sao ngươi lại dùng pháp thuật thay đổi hình dáng của cô bé, có nguyên nhân vì sao?Người này là một nam tử, sau khi Bạch Bàng Tử rời đi, thì lại không một dấu hiệu mà xuất hiện. Toàn thân y mặc một bộ trường bào màu đen, đại lưng khá to, đầu tóc được búi cao bởi một sợi dây màu đen đang lất phất, gương mặt lại cực kì anh tuấn, vừa có nét ngang tàn bá đạo lại vừa có sự lạnh lùng kèm theo một chút cô độc.


Y ngồi nơi đó giống như một ngọn núi cao, vừa cứng rắn không gì phá nổi, lại vừa tỉnh mịch hoang sơ cô quạnh.


  • Chuyện này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần bảo vệ tốt... cho nàng ta là được.


  • Ta cũng phải đi hái thuốc đây.


Ông lão giọng khàn khàn vừa đi được hai bước, thì liếc nhìn về người thanh niên với đôi mắt sắc lạnh. Giống như có một chút gì đó đang nhắc nhở, hoặc có lẽ đúng hơn là đang cảnh cáo. Cuối cùng ông lão lưng còng xuống, trên vai bỗng nhiên xuất hiện một cái võ tre cũ kĩ, sau đó bước nhanh ra ngoài rồi biến mất trong màng sáng.


  • hừ, ta không biết được trong hồ lô của ngươi chứa cái gì, nhưng như vậy thì đã sao... đợi đến khi thành công ta sẻ khiến ngươi tan biến vĩnh viễn.

Thanh niên mặc y phục màu đen mặc kệ ánh mắt sắc bén của ông lão, mà tập chung nhìn về các phương hương trong trời đất. Giống như đang cố tìm kiếm một cái gì đó, nhưng tất cả dường như không hề có kết quả. Sau cùng y đứng lên rồi cất bước đi vào trong hư không của căn phòng, biến mất không một dấu vết.


Cữu Vĩ Niết Bàn - Chương #10