Hồi Ức


Người đăng: Tn0125


  • Liễu Mị, là ngươi đã tính kế Tà Quân ở Hải Vực?

Trên đại điện đen như mực, một thân ảnh tuyệt mỹ, dung nhan khiến cho tất cả
nam nhân trên thế giới đều phải điên cuồng từ trong không trung đột nhiên xuất
hiện, đối với cô gái yêu mị bên dưới đặt câu hỏi.

Ngồi bệ vệ trên đại điện trống không, Liễu Mị con mắt hoa đào nhìn chằm chằm
vào nữ tử dung nhan lạnh băng đối diện, bỗng nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ.


  • Thần Quân, dường như đây không phải là chuyện của ngươi đi!?

Thần Quân khẽ lắc đầu, thanh âm lạnh băng khẽ một tia thở dài.


  • Ta nợ Tà Quân một nhân tình, hắn vừa mới hướng ta cầu xuất thủ tương trợ.
    Đến lúc tương trợ mới biết là thủ bút của ngươi. Ta hơi thắc mắc, vì sao ngươi
    muốn giết Tà Quân cho bằng được?

Đại điện chìm trong một mảnh trầm mặc, thật lâu sau đó, Liễu Mị mới đứng dậy
đi đến trước mặt Thần Quân.


  • Ngươi nói xem là vì sao đâu? Ai mà chẳng biết Sát Trận của Sát Đế đáng sợ,
    ta muốn mượn mang về nghiên cứu.

Liếc hắc sa y nữ tử trước mặt, Thần Quân lạnh lùng "hừ" một tiếng.


  • Ngươi đã biết mượn đồ của ta phải đổ ra đại giới thật lớn.


  • Dĩ nhiên, khanh khách!


Cơn gió vụt qua chỉ để lại mỗi hắc sa y nữ tử thê lương đứng đó, ánh mắt ảm
đạm vô cùng cùng với một tiếng lẩm bẩm nào đó.

Trên đại thảo nguyên, một cơn phong bạo đi qua xuất hiện dung nhan nữ tử mang
phong cách oai hùng diện một bộ chiến giáp. Đáp xuống mảnh bình nguyên, nàng
khẽ cau mày một cái rồi rời đi, chỉ là ngọn cỏ ở lại nơi phong bạo không một
cọng đứt gãy.

Trên không trung, điên cuồng Liễu Mị như vừa khóc vừa cười.


  • Tại sao!? Tại sao ngươi không yêu ta!? Tử Thường chết rồi! Nàng ta hoàn
    toàn biến mất! Vĩnh viễn, vĩnh viễn không còn, thần hồn cũng nát! Tại sao
    ngươi vẫn còn nhớ thương nàng ta!? Ta yêu ngươi, ngươi không phải không biết!
    Vì cái gì!?

Chứng kiến Liễu Mị điên cuồng, thân hình đỉnh thiên lập địa Mạt Tà Quân ánh
mắt ngưng tụ lạnh lùng khoét thật sâu vào lòng của Liễu Mị.


  • Vì cái gì!? Vì kẻ giết Tử Thường là ngươi! Vì ngươi cũng đã từng là bạn
    thân của cô ấy! Càng là vì, chính ngươi phản bội cô ấy!


  • Xin lỗi hai người, nếu muốn đánh nhau tới Mị Vực và Tà Vực mà đánh. Nơi đây
    là Sát Vực, không phải chỗ hai vị làm cọc ân oán.


Thần Quân hiện ra giữa không trung, thanh lãnh mà lạnh lùng nhìn hai người.
Nhưng khi chứng kiến Mạt Tà Quân, khóe miệng kỳ dị nhếch lên.


  • Lão Tà, ta biết ngươi vì phục sinh Tử Thường không tiếc đại giới thật lớn.
    Nhưng ngươi có nghĩ như thế nào phục sinh nàng ta!?

Tiếp đó, nàng nhìn Liễu Mị rồi nói.


  • Còn ngươi nữa, chính ngươi làm sai bây giờ còn muốn tỏ ra oan ức cái gì!?


  • Đó không phải chuyện của ngươi!!!


Liễu Mị gào lên.


  • Ta bày ra rất nhiều cấm chế, mỗi cái gần như đều là kiếm khí hồng thủy, hết
    thảy mê huyễn hương độc mạnh mẽ nhất thế giới này, thậm chí có rất nhiều loại
    đã thất truyền đều gắn tại trong đó, vậy mà ngươi lại đi phá hoại thành quả
    của ta!

Thần Quân mỉm cười ôn hòa, không hề như trước thanh lãnh lạnh như băng cảm
giác, tựa gió xuân ôn nhuận phả vào mặt vậy làm người ta thoải mái dễ chịu.


  • Chuyện này là phần ân tình hồi trước xuất thủ giúp ta, lần này ta không xen
    vào việc của các ngươi nữa. Nếu muốn hóa giải ân oán, sao không lên Đế Thai.

Sau đó, Thần Quân đánh giá cả hai người.


  • Các ngươi mỗi người một con đường, lên Đế Thai đấu một trận cũng coi như
    giao lưu một phen.

Liễu Mị biến sắc nhìn Thần Quân hét lớn.


  • Ngươi là đồ điên! Rốt cuộc ngươi đang âm mưu cái gì? Phải biết đi lên Đế
    Thai phải trả đại giới không nhỏ!


  • Thần Quân, cô bây giờ thật không giống cô chút nào. Nói ra lý do của cô đi.


Mạt Tà Quân mặt không đổi sắc vẫn cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Mị. Liễu Mị
chỉ cảm thấy trong ngực một trận bi thương. Nếu không phải trải qua rất nhiều
tôi luyện, có lẽ đã trực òa lên ngay tại chỗ rồi.

Thần Quân gật gật đầu, giữa người thông minh với nhau kỳ thật không cần nhiều
lời, chỉ cần một vài câu là đủ. Nhưng đối với một số chuyện Thần Quân vẫn thấy
tò mò.


  • Ngươi đã chấp nhận với Liễu Mị lên Đế Thai, vậy không nhớ gì về tình cảm
    với Hoa Nguyên sao!?


  • Chuyện này...


Nhắc đến cô gái tên Hoa Nguyên này, Mạt Tà Quân thật sự có chút đau đầu. Đó là
một cô gái mang cá tính mạnh mẽ, thường xuyên tuyên bố theo đuổi Mạt Tà Quân
bằng những phương thức cổ quái. Đã vạn năm có hơn rồi, Tiên giới không người
nào không nghe không người nào không biết. Quả thật chính là kinh thiên động
địa, quỷ khóc thần sầu.

Liễu Mị sắc mặt phát chìm. Người khác không biết chứ nàng thì biết ả Hoa
Nguyên đó theo đuổi Mạt Tà Quân chỉ là vì trả thù nàng trước đó hại nàng ta.


  • Được rồi, nhìn hai người kìa, đã là tồn tại vô địch Thiên Địa rồi mà vẫn
    vướng mắc mấy cái chuyện tình cảm mãi không buông. Cũng không biết là vì cái
    gì nữa.

Thấy hai người một người khó xử đến bất đắc dĩ, một người lại cắn môi oán hận
đến ghen tị liền biết chuyện này có vẻ không phải thứ mà nàng chen vào rồi.
Cong lên nụ cười ôn hòa hiếm thấy trên dung nhan tuyệt mỹ, nàng ôn hòa cất
tiếng.


  • Ta mong hai vị giúp ta một chuyện.

Đứng trước dung nhan khuynh thành của Thần Quân, Mạt Tà Quân có chút ngây dại.
Liễu Mị thấy không ổn lập tức lóe lên nói.


  • Thật hiếm thấy một kẻ giết người như ngóe Sát Đế lại ôn hòa như vậy đấy.
    Rốt cuộc ngươi nói đến chuyện gì?

Thần Quân cười cười.


  • Bị ảnh hưởng bởi tính cách kiếp trước, mong hai vị đừng trách. Chuyện mà ta
    muốn hai vì chính là...

Cả hai chứng kiến ánh mắt ngưng trọng của Thần Quân cũng theo đó mà nghiêm
túc.

Mấp máy đôi môi đỏ mọng, Thần Quân thốt ra hai từ.

Con ngươi của hai vị tồn tại mạnh nhất Thiên Địa co rụt lại, mặt mũi tràn đầy
khiếp sợ.

Rốt cuộc bọn họ khiếp sợ cái gì, chỉ có tồn tại như bọn họ đại khái suy đoán
ra một phen. Nhưng đại giới phải trả quả thật đến đáng sợ, phải biết tồn tại
như bọn họ cái gì đều đã trải qua. Đại giới mà bọn họ không chịu nổi, phải
đáng sợ đến mức nào không ai đoán ra được, càng đừng nói là bỏ đi ra.


  • Ngươi điên rồi, rốt cuộc ngươi đang âm mưu cái gì?

Bây giờ đến lượt Mạt Tà Quân khiếp sợ tột đỉnh. Từ xưa đến nay Thần Quân là
tồn tại thần bí nhất trong bọn họ, không ai biết xuất thân của nàng ta là gì.
Nhưng sự hiện hữu của nàng ta là sự thật, không chỉ như vậy, những thứ nàng ta
đặt ở trên người từng kiện đều có thể khiến cho tồn tại như bọn họ điên cuồng.

Đáng ngạc nhiên hơn, nàng ta tính cách quả thực có thể nói vô sỉ để hình dung.
Cho dù đã đến tồn tại như bây giờ, nàng ta vẫn còn rất đi thích cướp bảo vật
này nọ của người khác, cho dù kẻ đó là vãn bối của nàng ta.

Với cái tính cách ham bảo vật đó, đa số tồn tại như bọn họ chỉ có thể hận hận
mà không dám nói gì. Bởi vì chỉ cần nói ra một câu, nàng ta sẽ đến ghé thăm
uống trà, tiện thể lôi Sát Trận của mình ra "chơi". Mà một khi Sát Trận bị lôi
đi ra "chơi", hậu quả luôn không bao giờ có thể đoán trước.

Mặt của Thần Quân vẫn như cũ ôn hòa cười, không nhìn ra cái gì hết. Nhưng ngón
tay trỏ của nàng dơ lên đặt trên môi, ra dấu im lặng.


  • Suỵt. Cái này ta sẽ cho các ngươi biết sau khi, đừng nói ra khỏi miệng, đó
    "cấm kỵ" nha.

Mặt Liễu Mị xạm lại. Nàng có cảm giác mình đang bị tính kế. Càng đừng nói Mạt
Tà Quân cũng có chủng loại bản thân đi lên thuyền giặc cảm giác.

Nhưng một khi nhắc đến "cấm kỵ", đó là đồ chơi hấp dẫn đến mê người, cái này
chỉ đối với tồn tại như bọn họ. Bởi "cấm kỵ" thứ này mang theo bí mật của cả
Thiên Địa này, một loại bí ẩn đáng sợ đủ để hủy diệt tồn tại như bọn hắn.
Nhưng cái bí ẩn này, một khi khống chế tốt, đó sẽ là thiên đại cơ duyên khiến
tồn tại của bọn hắn bước ra một bước nữa.

Cả Liễu Mị và Mạt Tà Quân vừa lúc nãy bi thương vì tình, nay lại im lặng suy
nghĩ lời nói của Thần Quân là có ý gì. Nhưng cuối cùng không ai nghĩ ra được,
đồng thời cũng khiếp sợ bởi Thần Quân có thể lấy được "cấm kỵ".

Bọn họ chợt phát hiện, Thần Quân ở trên con đường tu luyện này đã vượt qua bọn
họ rất xa. Đến cả tồn tại ngang bằng như bọn họ cũng chưa chắc có thể sánh
bằng.


  • Được, ta đã mắc kẹt ở cảnh giới này khá lâu rồi, ta muốn liều mình một
    phen!

Mạt Tà Quân rất hào sảng trả lời, trong người nhiệt huyết bị dập tắt đã lâu
nay lại thổi bùng lên ngọn lửa sinh cơ.

Liễu Mị mím môi gật đầu không lên tiếng, nhưng cũng chẳng ai biết nàng ta đang
suy nghĩ gì.

Một hồi bách niên trôi qua, trên Đế Thai truyền ra đến tin tức hai vị Tà Đế
cùng Mị Đế quyết chiến đoạn tuyệt ân oán. Cả thiên hạ nghe tin đều khiếp sợ,
rất nhiều môn phái mở ra Thủy Kính chiếu rọi cuộc chiến.

Không ai dám đứng gần nhìn xem hai vị tồn tại này đánh nhau. Đại Đế cảnh giới
là vô cùng khủng bố, chỉ một dư ba hàng vạn ức dặm của họ thôi cũng đủ để ngàn
vạn ức sinh linh tan xương nát thịt rồi, càng đừng nói chi là đến gần nhìn
xem.

Đến cả tồn tại như bọn họ cũng không dám đến gần xem cuộc chiến. Không phải vì
sợ, mà không muốn bị hiểu lầm thành khiêu khích hai nhân vật chính trong cuộc
chiến.

Mặt đối mặt, Mạt Tà Quân tỏa ra con ngươi lạnh lẽo khắc nghiệt. Đối diện Liễu
Mị dung nhan có chút thương cảm, lại có chút ngưng trọng.

Qua một ngày nâng lên khí thế, hai người như hai tia sáng mạnh mẽ lao vào
nhau, bùng lên một ngọn lửa ma sát kinh khủng khiếp rung động nhân tâm.

Đa số người xem nhìn tràng cảnh này may mắn không thôi, may mắn mà không đến
gần, nếu không có mà tan xương nát thịt.

Cả hai chiến đấu tạo ra một tràng cảnh kinh khủng. Một bên, hằng hà sa số Ngạ
Quỷ thụ quấn lấy nhau tạo thành một hắc sắc trường vân lao tới đối thủ. Đối
diện, hàng ngàn hàng vạn tinh linh bay múa như những chòm sao trong tinh không
bay thẳng đến hắc sắc trường vân phía đối diện. Cả hai va vào nhau, dư ba
khủng bố quét ngang vạn ức dặm kinh tâm động phách, đặc sắc tuyệt luân.

Còn chưa hết, từng Ngạ Quỷ Hoa Quỳnh huyết sắc tựa ma quỷ tung bay trong tinh
không nhẹ nhàng mà ra lướt qua Liễu Mị. Liễu Mị cũng không có biến sắc, từng
tinh linh hóa thành ác ma đồng dạng chuyển sang hắc sắc mở ra cặp răng sắc
nhọn nuốt từng bông hoa rồi đớp vào Ngạ Quỷ thụ, có con còn ợ ra một hơi,
trông buồn cười hết sức.

Mạt Tà Quân vẫy tay một cái, từng đóa huyết sắc hoa thả ra từng hạt hoàng kim
bụi phấn, lướt qua vô số hắc sắc tinh linh, trên người chúng ngay tại đó mọc
lên từng đóa Ngạ Quỷ hoa rải rác hương thơm.

Liễu Mị nhếch mũi một cái, không nhanh không chậm hai tay ấn pháp quyết, đám
tinh linh lập tực bạo liệt thành từng chùm tia bạch quang nhỏ yếu ớt nhưng lại
mang theo hơi thở thánh khiết nhảy mủa trong vũ trụ tạo thành một dải trường
hà.

Ngay lập tức, Liễu Mị nắm lấy dải trường hà, quất thật mạnh xuống. Dải trường
hà tựa trường vân đồng dạng, lao vun vút tới thẳng Mạt Tà Quân như độc xà đớp
xuống một nhát.


  • Huyết vũ tinh không.

Mạt Tà Quân hét lớn một tiếng, từng đóa huyết sắc hoa từ trên Ngạ Quỷ thụ nở
ra rồi rụng xuống, bay múa khắp tinh không lướt qua tinh linh trường hà. Trắng
xen lẫn đỏ, quang cảnh hùng vĩ có thể nói là ngàn vạn năm chưa có một lần.

Nếu không phải Đế Thai được tạo ra là một lĩnh vực vô cùng chắc chắn, nếu
không lập tức bạo liệt ngay tại chỗ luôn rồi.

Trận chiến này vạn ức năm mới có một lần, mọi người xem một cái say sưa. Nhìn
hai vị đại năng va vào nhau liên tục tạo thành khủng bố tràng cảnh, rất nhiều
người được xem một trận mãn nhãn.


  • Tinh linh nhảy múa, vũ dực trường không!


  • Huyết hải ngân hà, quỷ phệ thương khung!


Đột nhiên, cả hai bất ngờ ra sát chiêu khiến mọi người có chút không phản ứng
kịp, nhiều tồn tại mạnh nhất thiên địa dường như nhận ra được cái gì đó, ánh
mắt ngưng thần lại xem.

Chỉ thấy hai người lần cuối cùng lao vào nhau. Nhưng quỷ dị là lần này mảnh
tinh vực gió êm sóng lặng, không có chút khí tức gì tiết lộ ra. Nhưng mọi
người vẫn không dám thả lỏng ngưng mắt nhìn.

Bỗng nhiên, thiên băng địa liệt tạo thành một cái lỗ đen thật to, thật quỷ dị,
muốn loại trừ nó phải đợi rất lâu tuế nguyệt sau này. Tiếp đó, một đoàn ánh
sáng xẹt qua thương khung, huyết vũ đầy trời.


  • Trời ạ, không nhìn lầm đi!!!


  • Đế vẫn! Là Đế vẫn! Trời ơi!!!


  • Không phải là Đế không thể vẫn sao!?


Chúng sinh rung động, chúng Đế khiếp sợ, chỉ có một thân ảnh sắc bén nhìn lên
thương khung, tỏa ra vô hạn sát cơ.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #36