Người đăng: Tn0125
Từ khi tỉnh dậy tới giờ vẫn luôn bị giam cầm trong Liên phủ vẫn chưa quen
thuộc với phong cách sống ở nơi đây, Liên Mộng Vũ có chút hào hứng vừa đi vừa
ngắm cảnh tượng ban đêm ở Thanh Lang thành.
Mà phải nói, văn hóa cư dân ở đây rất giống nền văn hóa cổ phương Đông ở Địa
Cầu. Vì sao nàng biết ư? Nàng đã từng ghé qua đó sống, không biết làm sao
được.
Thanh Lang thành tòa nhà cao nhất chỉ có bốn tầng lầu, đó là ở phủ thành chủ,
còn lại chỉ được phép xây dựng đến thành lầu thứ ba. Cái này không phải là quy
định riêng của Thanh Lang thành mà là quy định chung của toàn bộ tòa thành tu
chân giới.
Mà khó nói dân chúng cùng tu sĩ hòa hợp bên nhau khi mà tu sĩ luôn lấy tư thái
cao cao tại thượng đối với dân chúng. Vậy nên quan hệ giữa dân chúng và tu sĩ
luôn là một nan đề khó giải của tu chân giới. Dù vậy, vẫn có thể coi là rất
may khi mà có định luật ru sĩ không được phép nguy hại đến dân chúng nếu không
sẽ bị bắt đến Thánh Ngục. Mà Thánh Ngục lại là nhà tù duy nhất của tu chân
giới, nơi giam giữ những tội phạm nguy hiểm nhất tu chân giới.
Trước mắt nàng bây giờ là một khung cảnh mơ hồ với những đèn lồng đỏ đung đưa
trong gió, bên dưới đường đám dân chúng đi đi lại lại, trở xe hàng, cưỡi ngựa
cưỡi trâu vui cười với nhau. Nhưng Liên Mộng Vũ biết khung cảnh bình yên này
sắp bị phá vỡ, chỉ bởi vì đám tu sĩ tham lam, nó giống như cảnh cô gái ban
chiều bọn họ gặp vậy, bị xâm phạm một cách bất lực mà nếu bọn họ không đi
ngang qua cô gái đó có lẽ cả đời sẽ bị hủy.
Vượt qua con đường tràn đầy ánh mắt quái dị bởi máu tóc bạc vô cùng chói mắt
mà người nào đó mặc kệ, cuối cùng đoàn người Liên Mộng Vũ cuối cùng đi đến đại
môn phủ thành chủ. Cứ tưởng bọn họ không tiếp đãi nhiệt tình thì cũng sẽ cung
kính một chút. Nhưng đoàn người không nghĩ tới bản thân không bị tiếp đãi thì
thôi lại còn bị chặn ngay ngoài đại môn, một bước chân còn chưa được đi vào.
Chứng kiến hai binh lính chặn ngay trước đại môn phủ thành chủ không cho bọn
họ đi vào, mà xung quanh đa số người chỉ chỉ chỏ chỏ tự nhiên ra vào như ở
nhà. Một tên bại gia chi tử đang đi vào phủ thành chủ thấy bọn họ lập tức giả
dối cười hỏi.
Sắc mặt Đế Thương trở nên khó coi căm hận nói.
Tên bại gia công tử này thấy thế phất tay hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, với
lại hắn tính vốn hẹp hòi, nghĩ nghĩ sau buổi tối hôm nay phải bắt đám người
này chết rất khó coi.
Nhìn thấu ý nghĩ của hắn không chỉ có Liên Mộng Vũ mà còn cả Ứng Kim, mắt của
hai người lóe ra tia sắc lạnh mà không có ai nhận ra. Liên Mộng Vũ lùi xuống
mấy bước biểu lộ như nhường đường mọi người đi vào làm một số người chứng kiến
hết thảy vụ việc cảm thấy hết sức quái dị nhưng không có ai đứng ra giúp mà
thờ ơ đi ngang qua.
Ứng Kim hiểu ý của nàng cũng lúi lại sau nàng mà không nói một lời, nhưng
trong lòng lại nâng lên linh lực chờ phát động. Hai người đã từng là phu thê
rất lâu rất lâu cho đến khi trở thành bá chủ, không ai hiểu nhau hơn bọn họ
cho dù cả hai không gặp nhau với số năm đã không thể dùng những con số để đếm
được hay đã có rất nhiều người chứng kiến tính cách khác nhau của nàng. Điều
này phải ăn ý với nhau đến độ tâm linh tương thông, không, vượt qua cả tâm
linh tương thông, như hai mà một.
Còn Cố Dao, người này đã từng chứng kiến từng việc kinh khủng của Liên Mộng
Vũ, nàng ta sẽ để ý đến chuyện cỏn con này mà thúc thủ vô sách, nếu vậy hắn đã
không cam tâm tình nguyện bỏ qua thù diệt môn của mình mà đi theo cô ta. Thế
nên hắn vừa kéo Đế Thương đang sắp phát tác đến nơi cùng lùi lại.
Đế Thương tuy có một vài phần ngu ngốc nhưng không có nghĩa hắn là nhược trí.
Hắn nhận ra một sự việc không tầm thường, hai người kia hoàn toàn không có
điều kiện tin cô thiếu nữ đang giả nam trang trước mặt này. Ứng Kim thì thôi
đi nhưng nàng đã từng bâng quơ nói bản thân là kẻ thù diệt môn của Cố Dao.
Làm hắn có phần im lặng là Cố Dao nhìn chằm chằm nàng ta luôn có ánh mắt chỉ
muốn ăn tươi nuốt sống vậy mà vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo kẻ thù diệt môn
của mình.
Đế Thương đã có chút chết lặng với tổ hợp quái dị này. Thế nên, hắn cho dù có
cảm thấy nghi ngờ đối với hành động của mọi người nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe
theo.
Cho đến khi đã không còn ai muốn đi vào, Liên Mộng Vũ vẫn luôn giữ nụ cười ôn
hòa nói với hai tên lính.
Giọng nói ôn hòa như ôn tuyền khiến người ta đắm mình trong gió xuân ấm áp
nhưng nội dung của nó lại làm người ta rét lạnh đến tận xương tủy. Không phải
vì cái gì khác, riêng cái áp lực đang dần dâng lên đã đủ ảnh hưởng đến hoàn
cảnh xung quanh rồi.