Ứng Kim


Người đăng: Tn0125


  • Đây là quán trọ của ta!

Quán trọ như những quán trọ bình thương khác không có đặc biệt gì cả, Liên
Mộng Vũ quái dị nói.


  • Ngươi sẽ không phải là chưa từng công bố cho thế nhân tiêu chí và mấy cái
    tài sản của mình đấy?


  • Dĩ nhiên.


Vỗ lấy bộ ngực đầy đặn của mình, bàn tử rất là tự hào nói như thể chuyện này
hắn đac bỏ ra rất nhiều công sức ra vậy.


  • A đúng rồi, bây giờ nàng tên là gì vậy?


  • Liên Mộng Vũ!


  • Ứng Kim!


  • Ừ!


  • Nàng không thấy tên này hay sao?


  • Hay!


  • Nàng làm ta hơi nản đấy.


  • Bộ dạng của ngươi làm ta rất chán ghét.


Rất là tự nhiên đi vào trước những ánh mắt kinh ngạc cung kính của tạp dịch và
quản sự, nàng chọn ngay cho mình căn phòng dễ chịu nhất. Sau khi đóng cửa
phòng, nàng ánh mắt sắc bén như là một cây kiếm, một cây kiếm tuyên cổ có thể
cắt đứt mọi thứ cản đường nó nhìn ra ngoài cửa sổ xem hai người đang giao
phong.


  • Nói đi, nơi này bị phong ấn làm sao ngươi vào được.


  • Khụ khụ!


Ứng Kim ho khan vài tiếng, mắt hơi loạn chuyển nhưng thấy nàng không thèm nhìn
mình đành phải thành thật trả lời.


  • Ta đã bát tròn khuyết cửu, ngươi biết mà, thế nên ta muốn chuyển thế chiếm
    lấy cái cửu cuối cùng như nàng bây giờ. Xem ra nàng trong suốt thời gian này
    chơi rất vui.

Trong phòng nào còn có bàn tử và vị công tử tóc trắng. Chỉ thấy một vị công
tử, hắn ánh mắt sắc bén trời sinh, sống mũi dài thẳng, đôi môi luôn gợi lên độ
cong tà mị và mái tóc đen xõa xuống tỏa ra khí tức bá đạo còn hơn cả bậc đế
vương, như là một thần linh cao cao tại thượng bao quát chúng sinh. Hắn tuy
chỉ đứng đó, nhưng mọi cảnh sắc của thế gian đều vì hắn mà hít thở không
thông.

Còn thiếu nữ đứng trước vị công tử bí có mái tóc màu trắng vô cùng nổi bật với
bộ y phục nam càng tôn lên ve thần bí của nàng. Đôi môi nàng khẽ nhếch lên,
ánh mắt nhìn về nơi nào đó xa xăm.


  • Tất cả đã thay đổi, ta cảm thấy thế giới này thật nhàm chán, ngươi có cách
    nào để ta vui hơn lúc đó không.

Trong phòng lại trở về sự trầm mặc. Hai người Cố Dao và Đế Thương đã sắp phân
ra thắng bại, Cố Dao liên tục lấy thân pháp quỷ bí của mình chèn ép Đế Thương,
cho dù Đế Thương đã cố gắng bất động để tìm ra được chiêu thức của Cố Dao
nhưng vẫn thất bại. Dù sao, công pháp của Cố Dao cao minh hơn rất nhiều, cao
minh đến nỗi cả thiên hạ này chưa chắc kiếm ra được.


  • Thú cưỡi của nàng thua rồi.

Ứng Kim rất là nhàm chán phá vỡ sự trầm mặc của hai người, hắn lại trở về làm
bộ dáng bàn tử trước kia lại còn rất thô tục ngoáy ngoáy lỗ mũi.


  • Dù sao tên phế vật kia cũng là người của một cố nhân đang trôi nổi ngoài
    kia, nếu như hắn mà thua cũng không xứng đáng ta bồi dưỡng hắn thay cho tên
    kia.


  • Có lẽ hắn cũng ý thức được việc này nên mới không dám thua.


  • Không phải là không dám mà là không thể.


Gật gật đầu đồng ý với ý kiến của Liên Mộng Vũ, Ứng Kim đột nhiên toét miệng
cười nói.


  • Nàng muốn vui vẻ!?

Liếc nhìn cái nụ cười đầy mỡ chán ghét kia, nàng hỏi.


  • Ý kiến gì thì nói nhanh đi.

Ứng Kim trở nên trang nghiêm hơn nhưng với bộ dạng phì mỡ kia của hắn thì cũng
chẳng trang nghiêm nổi.


  • Rất là đơn giản, như thông lệ cũ, cướp đoạt tài nguyên của mấy thế lực lớn
    nào đó rồi đi trốn.

Nàng gật đầu đồng ý, ánh mắt nheo lại rất là nguy hiểm nói.


  • Hay, diệu, tuy nhiên biến số có phải hơi nhỏ quá, ta muốn tạo ra một thế
    lực giành cho riêng bản thân ta, cả thiên hạ đến lúc đó sẽ phải khiếp sợ.

Ứng Kim rất là bĩu môi.


  • Ta biết ngay với tính cách của nàng sẽ làm như vậy mà, không bới tung ra
    một mớ lộn xộn như tháng trước cũng không phải là nàng.

Cũng không để ý đến Ứng Kim đang cố nhắc nhở cho nàng biết chuyện lần đó không
phải là không có hậu quả xấu nhưng Liên Mộng Vũ làm như không nghe thấy, ánh
mắt nàng phức tạp như nhớ đến đoạn ký ức đã phủi bụi nào đó.


  • Ta đã từng hứa với một người sẽ vang danh thế lực của hắn, sau khi vô địch
    ta cũng từng thành lập ra nó ngưng sau khi kiếp nạn đến nó đã biến mất vĩnh
    viễn. Sau khi tỉnh lại ta cũng từng suy nghĩ muốn mở lại ra chúng nhưng quá
    nhiều thứ đã khiến ta nản chí không muốn suy nghĩ quá nhiều. Nhưng bây giờ,
    nhờ lời khuyên của ngươi, ta muốn suy nghĩ thêm về chuyện này.


  • Nương tử, chúng ta đã là phu thê, ngươi có thể nói hắn ta là kẻ nào chứ.


Liên Mộng Vũ cũng không thèm sửa chữa mà mặc kệ tên này. Từ rất lâu trước kia
tên này sau khi tuyên bố nàng là của hắn xong cứ mỗi lần có người đàn ông nào
ve vãn nàng đều bị tên này xử lý, tuy điều đó giúp nàng không ít nhưng cũng
dính rất nhiều phiền toái không cần thiết. Với lại vừa nãy hai người cũng coi
như là một cuộc trao đổi thông tin, nàng chán xem hắn có cách nào làm nàng
vui, nàng nhớ ra một vài việc nhưng lại cũng như không vì rất khó hoàn thành
nhưng hắn đã khẳng định chúng ta là phu thê, ta sẽ giúp đỡ nàng bằng cả trái
tim còn hơn kẻ đã có ơn với nàng. Nàng bật cười, nụ cười như đóa thanh liên nở
rộ trong đêm tối, thánh khiết mà rực rỡ, như có thể gột rửa mọi tâm hồn.


  • Ha, đến khi ngươi lấy lại thân thể kia hãy nói đến chuyện chúng ta đã từng
    là phu thê, còn giờ, ta rất là chán ghét ngươi.

Ứng Kim cảm thấy rất là ủy khuất nhưng cũng chỉ là nhìn chứ không làm, hắn
cũng từng từ trên tay nàng chịu thiệt đếm không xuể, cho nên nàng dù có nói
cái gì hay không hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, ai bảo người duy nhất có thể
khiến hắn động lòng là nàng và cũng chỉ có nàng mới xứng đôi với hắn.


  • Đã xong!

Chứng kiến Đế Thương mặt mũi bầm dập, nàng nhướng mày như để khẳng định cái gì
đó rồi rất là vừa lòng gật đầu.


  • Cố Dao, ngươi làm rất tốt, không uổng tên kia giao ngươi cho ta. Nhưng nếu
    các ngươi dám tự mãn ta sẽ tự ty bóp chết các ngươi.

Cố Dao và Đế Thương đều rùng mình, bọn họ là những thiên kiêu, tuy Đế Thương
bị bại nhưng hắn vẫn biết bản thân vẫn là mạnh hơn rất nhiều người cho nên cảm
giác thành tựu trong lòng tuy có giảm xuống nhưng cũng không có biến mất.
Nhưng nghe đến lời Liên Mộng Vũ hắn không khỏi sởn gai óc, hắn dù không biết
nữ tử trước mắt này có nói được làm được hay không nhưng có điều nàng muốn bóp
chết hắn tuyệt đối dễ dàng. Còn Cố Dao chỉ hừ lạnh một tiếng coi như trả lời.


  • Hình như hắn rất có địch ý với nàng?


  • Dĩ nhiên, tộc hắn là ta diệt, không có địch ý làm sao được.


Khóe miệng Đế Thương có chút co rút, diệt tộc của người ta, nói đây là kẻ thù
sinh tử cũng không quá đáng. Có thể đứng trước kẻ thù diệt tộc đã cho sắc mặt
khó coi như thế cũng đã là tiết chế rồi.


  • Ồ, ra là vậy, nếu là ta ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào sống sót còn chưa kể
    đến bồi dưỡng, nàng vẫn còn quá là nhân từ.

Ứng Kim gật gù tán thưởng kèm theo biểu hiện thêm một câu làm cho sắc mặt của
Cố Dao càng lúc càng khó coi, Đế Thương càng lúc càng quái dị.

Người này là ai, nói chuyện cũng quá không nhân tính chút đi?


  • Hì hì, ta là tướng công của nàng ấy.

Nhận ra siy nghĩ của mọi người, hắn giải thích một câu làm cả hai người sửng
sốt.

-Tướng công, cả hai làm phu thê!?

Đế Thương tò mò hỏi, Cố Dao cũng tò mò không kém. Không hợp a, một thiếu nữ
sao lại yêu thích một bàn tử, chẳng lẽ vị này đầu óc có vấn đề!? Riêng chỉ Cố
Dao cảm thấy không thích hợp, hắn là biết thân phận của vị này, không dám nói
là hiểu hết nhưng vẫn biết sơ sơ. Tuy nói Thần Chủ từng có một lần thích nàng
nhưng nàng ta lại nói hắn không đủ tư cách.

Thần Chủ không đủ tư cách mà một bàn tử lại đủ tư cách, điều này quả thật là
không hợp lý. Chợt Cố Dao chỉ thấy lạnh cả người không tự chủ được rùng mình.


  • Hắn là tồn tại như ta.

Liếc Cố Dao một cái, nàng rời đi, Ứng Kim cũng hì hì như phật di lặc chạy theo
sau chỉ để lại Cố Dao Đế Thương hai người đang ngây ra như phỗng tại chỗ, đặc
biệt là Cố Dao. Hắn biết đến sự tồn tại của Liên Mộng Vũ, nàng là một tồn tại
bất hủ tương tự như Thần Chủ, có thể tồn tại cùng với bọn họ đều là những kẻ
thống trị một phương. Nhưng bây lại có một người xa lạ được Liên Mộng Vũ công
nhận, nhưng hắn lại không biết tồn tại này, ở kỷ nguyên của hắn. Vậy suy nhĩ
sâu xa hơn, tồn tại này đã tồn tại trước cả Thần Chủ bọn hắn, nhưng không phải
kỷ nguyên của bọn hắn mà là một kỷ nguyên hoàn toàn khác. Và...

Cố Dao rùng mình, nếu như vậy, chẳng phải Liên Mộng Vũ đã từng xuất hiện ở kỷ
nguyên khác và xuất hiện thành tồn tại bất hủ ở kỷ nguyên của bọn hắn. Những
kẻ xuất thân từ kỷ nguyên trước, ai mà không hiểu ý nghĩa của hai từ "kỷ
nguyên" này!


  • Có chuyện gì vậy?

Chứng kiến Cố Dao hơi khác lạ, Đế Thương không hề để ý gai người lúc trước
đánh nhau hỏi. Nhưng sau đó, chỉ nhận được cái lắc đầu của Cố Dao và một câu
nói có hàm nghĩa mà hắn chẳng hiểu gì.


  • Đừng bao giờ suy nghĩ đến tồn tại của bọn hắn cũng đừng trêu trọc bọn hắn,
    đó chính là lý do ta không dám suy nghĩ đến chuyện trả thù, ngươi sau này sẽ
    biết lựa chọn bản thân là sáng suốt cỡ nào.

Nói xong, sắc mặt của Cố Dao cũng chẳng dễ chịu hơn rời đi chỉ để lại Đế
Thương ngây ngốc ở đó, hắn là người thông minh nên cũng nắm được mấu chốt
trong này. Hai người bọn họ là tồn tại nào đó nhưng giống ngư là kiêng kỵ thứ
gì nên không ai dám nói ra, Cố Dao biết điều đó và hắn không dám suy nghĩ gì
đến chuyện trả thù. Điều này có nghĩa là tồn tại của hai người này vô cùng
kinh khủng và cũng là một cấm kỵ.

Những điều này đã nói lên một điều, hắn bị kéo vào một vụ bí mật nào đó, nhưng
Đế Thương lại không sợ hãi ngược lại còn sôi sục ý chí nữa. Hắn cũng rời
phòng, chỉ để lại căn phòng trống không như chưa từng có ai tới.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #28