Gặp Lại


Người đăng: Tn0125

Những người trong quán trà lâu sững sờ. Nhìn tổ hợp quái dị này, họ không hề
nghĩ rằng vị thiên kiêu thần bí chính là nghe lệnh của người tóc trắng mới
phải đi khiêu chiến mấy tinh anh của thế lực lớn. Nhưng hình như nhìn thấy vị
thiên kiêu này không mấy vui vẻ vì chuyện này.

Vị thiên kiêu của bộ tộc hổ này lúc trước nghe nói trong nhân tộc có một tên
thiên kiêu chuyên đi khiêu chiến các thế lực lớn, lúc đó hắn còn muốn đi khiêu
chiến người ta, vậy mà bây giờ lại gặp mặt tại đây, hơn nữa còn là bị cái
người khiến cho cả bộ tộc hổ phải nhượng bộ phái ra làm nhiệm vụ. Chỉ thấy
nàng gật đầu.


  • Nhiệm vụ tiếp theo, ngươi cùng thú cưỡi ta bắt được giữa đường này bảo vệ
    ta đi vào bí cảnh. Ta sẽ chỉ nhúng tay khi có kẻ lấy lớn hiếp nhỏ. Chỉ cần các
    ngươi hai kẻ thành công, các ngươi sẽ nhận được chỗ tốt thật lớn, đừng nghi
    ngờ, Cố Dao, ngươi thử cảm nhận xem.

Hổ tộc thiên kiêu bi thương, thì ra ta chỉ là một con thú cưỡi.

Cố Dao nhắm mắt lại cảm nhận cơ thể của mình. Trong tháng này liên tục chiến
đấu liên tục bị đuổi giết, hắn còn không có cơ hội kiểm tra lại bản thân.
Nhưng khi kiểm tra đến xem, hắn lại vô cùng ngạc nhiên.


  • Tu vi của ta tinh thuần không ít, hơn nữa còn có chẳng ít ám thương.


  • Vậy còn thân thể, sức chiến đấu.


Cố Dao gật đầu.


  • Tuy chỉ phong phú hơn mấy tên phế vật trong nhà một chút, nhưng lợi ích
    kiếm đến vẫn là không nhỏ. Mà nhân đây ta muốn hỏi thú cưỡi mà ngươi nói có
    phải...

Dừng một chút, Cố Dao ánh mắt hướng đến hổ tộc thiên kiêu đang ngoan ngoãn
ngồi kia, nói.


  • Là hắn.

Mí mắt không nhảy một cái, Liên Mộng Vũ hớp một ngụm trà.


  • Ngươi nói xem.

Ánh mắt Cố Dao hơi chuyển, trong tháng nay khiêu chiến thiên kiêu khiến hắn có
chút nâng lên ham muốn chiến đấu ý. Hắn muốn thử xem tên thú cưỡi này như thế
nào, dù sao trong mắt nàng ta hắn là một con kiến hôi. Con thú cưỡi này hắn
cũng muốn chiến rồi.

Hổ tộc thiên kiêu tuy có chút không được tự nhiên nhưng vẫn nhìn thẳng Cố Dao,
cả hai phóng thích chiến ý.


  • Tại hạ Đế Thương

Ặc, nghe tên này giới thiệu tên của mình mà mọi người phụt nước trà. Đế
Thương, thiên kiêu bộ tộc hổ tự hào nhất, tại sao lại lưu lạc thành thú cưỡi
của người ta?

Đa số người không sờ được đầu óc của mình, nhưng họ biết tin này vừa ra sẽ
chấn kinh toàn thiên hạ.

Đúng như đã dự đoán, ngay khi ba người rời khỏi tìm quán trà lâu để ở tạm, tin
tức nhanh chóng lan truyền ra. Không đến một ngày thời gian, thiên hạ nghe
được tin tức này, đám thế lực lớn và hầu hết các thiên kiêu đều chấn kinh. Có
thể khiến cho hai thiên kiêu cúi đầu, thậm chí hổ tộc còn không có lan truyền
tin tức gì, người này cỡ nào khủng bố.

Hổ tộc lựa chọn trầm mặc làm tin tức càng trở nên chấn động. Trong lúc nhất
thời, Thanh Lang thành trở thành một nơi thị phi như lúc trước Liên thành.


  • Hổ tộc thiên kiêu và vị kia thần bí thiên kiêu kia đang chuẩn bị so tài.

Cái gọi là so tài này là có nàng ở bên cạnh, nếu không thì không phải là so
tài mà là sinh tử.

Mặc kệ có bao nhiêu người tò mò đến xem, Cố Dao và Đế Thương mặt đối mặt, cả
hai đều hưng phấn nhìn nhau. Máu đang hăng tiết vịt đột nhiên bị giọng nói của
Liên Mộng Vũ cắt ngang.


  • Một tên phế vật và một con thú cưỡi đánh nhau so khí thế làm gì, chiến luôn
    đi.

Cả hai như bị giội một gáo nước lạnh. Những người xung quanh lấy làm bất bình,
khí thế mọi người đang lên cao đột nhiên bị đánh một quả tạ lạnh lòng người ai
mà không cảm thấy ức chế.


  • Ngươi là ai? Cút!

Có tránh hán tiến đến cười lạnh. Ngay lập tức, nàng phớt lờ tên này bình tĩnh
nói.


  • Hai người, nhớ nhiệm vụ mới.

Ngay lập tức, tên tráng hán bị đánh bay ra ngoài mấy mét. Mọi người ngơ ngác
nhìn lại, người đánh đúng là Cố Dao. Cố Dao hừ lạnh một tiếng rồi bắt đầu
chiến đấu.

Đế Thương lấy từ trong nhẫn trữ vật một cây thương vô cùng bắt mắt được làm từ
tinh thiết ngàn năm và một ít hàn thiết mấy trăm năm. Bởi vì tài nguyên khan
hiếm, hàn thiết cao nhất là trăm năm đã có giá trị trên trời rồi, thế nên khi
Đế Thương lấy ra cây thương mọi người đều kinh hô đỏ mắt nhưng không ai dám
lên.

Cố Dao cũng lấy ra cây quạt của mình, lông mày của Liên Mộng Vũ nhướng lên.


  • Cố Dao, cất nó đi và dùng tay không.

Cố Dao hơi khó chịu.


  • Nếu ta dùng tay không làm sao mà thắng?


  • Hừ, nếu ngươi dùng thứ đó con hổ kia làm sao thắng, đừng quên nó là ai cho
    ngươi.


Cố Dao im lặng, Đế Thương tuy có chút bi thương vì bản thân không bị nhớ tên
nhưng vẫn cố đánh giá cây quạt này, chỉ thấy cây quạt này ngoài có mấy chữ
không nhìn rõ ra chẳng có gì cả. Nhiều tu sĩ có mặt cũng chú ý, nhưng không ai
nhận ra dược giá trị của nó.

Tuy nhiên nếu có thể bị người ta nói cây thương do hàn thiết trăm năm chế tạo
không thắng được cây quạt bình thường này chắc nó cũng có đặc điểm nào đó.

Cố Dao cất đi cái quạt, trên người toát ra một loại khí tức quỷ dị.


  • Lên đi!

Đế Thương mắt ngưng lại, cả người toát ra khí thế bá đạo. Liên Mộng Vũ gật gật
đầu.


  • Đã có khí thế ban đầu, tương lai có hi vọng.

Còn hi vọng gì, không ai biết.

Cả Cố Dao và Đế Thương lao vào nhau. Cả hai đều có những chiêu thức vô cùng
hoa lệ và đẹp mắt làm người xem vô cùng mãn nhãn. Cố Dao quỷ mị như ảnh, tùy
phong như gió nhưng bàn tay lại như là chiếc quạt vô hình có thể cắt đứt mọi
thứ. Đế Thương chiêu thức lại là bá đạo vô song, một chiêu một chiêu lại sắc
bén và mạnh mẽ như vũ bão. Nhưng đối với Liên Mộng Vũ, nàng lại cảm thấy mẫy
chiêu thức này quá tạp nham liền bất mãn nhăn mày.

Càng lúc càng có nhiều người đến xem, trong số đó cũng từng có vài thiên kiêu
đã từng thua trong tay Cố Dao, còn có vài kẻ mộ danh hổ tộc thiên kiêu mà đến.
Nhiều tiếng xì xào nổi lên bốn phía.


  • Nào nào, đánh cược xem bên nào thắng.

Liếc qua tên đang phấn khởi đánh cược, Liên Mộng Vũ bĩu môi không thèm nhìn.
Nàng không có hứng thú đánh cược, tại vì, chuyện làm nàng mất mặt nhất trên
đời này cũng chính là điểm yếu của nàng. Nàng không biết đánh cuộc, dường như
ông trời muốn tước đoạt đi tài sản của nàng bằng cách này. Mỗi lần đánh, mỗi
lần đã chắc thắng rồi lại đột nhiên luôn luôn có điều bất ngờ xảy ra khiến
nàng thua một cách mất mặt.

Nhìn hai tên trưng bày ra những chiêu thức hoa lệ, Liên Mộng Vũ rất là chán
ngán ngáp một cái. Chợt, nàng nhìn sang một hướng nào đó, mọi người cũng nhìn
sang, chỉ thấy một người, không, không phải là người mà là một cục thịt, một
cục thịt cực kỳ to lớn.

Sắc mặt một đám tu sĩ co giật lại, có chút cứng ngắc. Thiên hạ này làm sao vẫn
còn bàn tử xuất hiện.

Chỉ thấy cục thịt này rung rung đầy buồn nôn và những bắp mỡ lắc la lắc lứ
khiến sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch. Liên Mộng Vũ mặt tối sầm lại, nàng
cảm nhận được một tia như có như không quen thuộc cảm giác, đầu tiên là đôi
mắt màu vàng vô cùng tinh thuần không chút tạp chất không phải đại năng nào
cũng có thể phát hiện, tiếp theo trên bả vai trái to bè đầy mỡ kia có khắc
hình một con kiến mà nàng vô cùng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn
được.

Liên Mộng Vũ tuy nghi hoặc vì sao tên này lại tìm được đến đây nhưng điều này
nàng cũng chẳng muốn suy nghĩ. Nàng hướng lên không trung lẩm bẩm.


  • Chẳng lẽ đã bắt đầu rồi sao, thứ đó còn chưa vang lên mà!


  • Huynh đệ, huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau, ngươi không muốn để ý đến ta
    sao!?


Nàng chẳng buồn để ý nhưng không có nghĩa là người ta buông tha cho. Tên bàn
tử đầy mỡ tiến đến cười hì hì ngay trước mặt nàng. Không thể không nói, tên
này tạo nghệ diễn kịch thật giỏi, đến cả bàn tử mà cũng làm ra được.


  • Sao ngươi biết ta ở đây?

Liên Mộng Vũ tò mò hỏi, dù sao có thể biết nàng sinh ra ở đây, lại còn nhận ra
hình dáng kiếp này của nàng cũng không nhiều.


  • Bộ xương khô đó luôn bảo vệ giấc ngủ của ngươi.

Bàn tử có chút khó chịu vì việc này, sắc mặt khó coi vô cùng. Những người xung
quanh lại vô cùng quái dị nhìn tổ hợp hai người này, đặc biệt là những người
biết được thân phận của bàn tử.

Nói là biết được thân phận của bàn tử, nhưng thật ra chỉ biết được có mỗi vẻ
bề ngoài. Tên này sau khi biết tin tức của Liên Mộng Vũ đã bắt đầu xây dựng
thế lực của mình ở đây trở thành đệ nhất thương nhân. Không quản thủ đoạn như
thế nào nhưng thằng này có thể dùng trí tuệ của mình đặt chân vào nơi này
trong vòng chục năm đã nói lên khả năng của hắn.


  • Ngươi làm thương nhân rất thích hợp.


  • Vậy hai người kia?


  • Ngươi ghen à! Với bộ dạng bàn tử này của ngươi, ta thật muốn bóp chết ngươi
    dù rằng ngươi mạnh hơn ta rất nhiều.


Không thèm liếc đến tên này nữa, nàng rời đi đến quán trọ nghỉ ngơi. Bàn tử
cũng lắc lư theo sau rất là tự nhiên.

Nhiều người bắt đầu để ý đến vị công tử tóc trắng thần bí này khi mà người này
không chỉ bắt một thiên kiêu về làm thú cưỡi và ra lệnh cho một thiên kiêu
khác làm việc, nhưng đến cả thương nhân đệ nhất thần bí chủ tọa cũng quen
người này thì người này thật đáng sợ.

Cũng có rất nhiều thế lực thử đi tra xét nhưng cũng không được gì, cứ như vị
công tử này là từ trong hư vô chui ra vậy.

Dĩ nhiên là nếu bọn họ còn nhớ rõ đến thế lực của bọn họ đã từng được phái đi
Liên gia rồi toàn bộ không có trở về, bọn họ sẽ biết được người này là từ đâu
chui ra. Còn Liên gia người, người ta cho dù biết cũng không dám nói ra, dù
sao việc mang đến họa sát thân cho gia tộc vẫn phải giữ kín bưng bưng.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #27