Bí Cảnh


Người đăng: Tn0125

Thành trì mà sau khi ra khỏi Mãng Hoang Liên Mộng Vũ nhìn đến tên là Thanh
Lang thành. Tòa thành này cao hơn trăm mét và chỉ lớn hơn Liên thành đường
kính ba mét.

Muốn đi vào Thanh Lang thành cần có mười viên hạ phẩm linh thạch. Liên Mộng Vũ
lúc nghe tên lính nói không hai lời xuất ra hai mươi viên hạ phẩm linh thạch
cho cả con hổ đằng sau.

Tu chân giới là một nơi cá lớn ăn thịt cá bé không có gì để nói, nhưng việc tu
chân giới đa số đều là trọng nam khinh nữ, con gái không hề được coi trọng
luôn bị bọn đàn ông thích nắm bóp trong lòng bàn tay.

Liên Mộng Vũ cũng từng bị như vậy, không chỉ một lần. Nàng ghét cay ghét đắng
bọn đàn ông chuyên hại phụ nữ nên đa số khi chiến với đàn ông thì thường để
cho bọn này chết vô cùng thê thảm. Cũng chính vì điều đó mà những thằng ngựa
giống mỗi khi nghe tin của nàng đều sợ mất mật. Đặc biệt là đám thiên kiêu có
lần suýt chút nữa là tưởng con gái thế gian đều khủng khiếp như nàng trong một
thời gian không ngắn sau đó vô cùng vô cùng đối xử tử tế với bọn con gái.

Nhưng điều mà Liên Mộng Vũ không nghĩ tới đó là kỷ nguyên này vẫn quay về việc
trọng nam khinh nữ, điều này tuy không ảnh hưởng gì đến nàng nhưng lại quá mức
phiền phức. Thế nên nàng đành phải dùng đôi tay tạo hóa của mình hóa trang
thành một tên tạp dịch từng bị nàng giết chết khi diệt thế lực yêu thú trong
Mãng Hoang.

Không có ai rảnh đến nỗi đi điều tra một tên tạp dịch, càng đừng nói là tên
tạp dịch này đã đi Diêm Vương Điện báo tên.

Với lại, Liên Mộng Vũ không có thời gian đâu mà để bản thâm đi giải cứu các cô
gái. Chưa nói đến nàng mới Đoạn Căn tầng ba, cho dù đã đến Đoạn Căn cửu tầng
nàng vẫn không có tinh lực đâu mà đi tham gia những thứ này.

Thế là ngay trên Thanh Lang thành có hai người vô cung quái dị, một là một
chàng trai có tướng tá vô cùng bình thường, thậm chí còn có tàng nhan trên
khuôn mặt luôn treo nụ cười ôn hòa trên khóe miệng học theo công tử nhà người
khác phong độ đi trên đường luôn phe phẩy cái quạt xếp, lại còn đeo một bộ tóc
trắng trên đầu vô cùng chói mắt làm nổi bật khí chất lãnh khốc buồn nôn của
mình. Đi theo đằng sau như một người hầu chính là con hổ nhặt ở giữa đường
thân hình cao to, khuôn mặt có thể nói là một mỹ nam tử điển hình, thậm chí
trong xương còn toát ra một loại khí chất thượng vị giả làm những người ánh
mắt cao hơn đầu đều coi thằng này mới là chủ nhân, còn kẻ đi đằng trước là
người hầu bị chủ nhân đánh tráo, chắc là để chạy trốn kẻ thù.

Hổ tộc thiên kiêu đi đằng sau rất là phiền muộn. Hắn kiếp trước từng thương
thiên hại lý hay sao mà để bây giờ bị đối xử như thế này. Hắn chỉ là cùng muội
muội trốn ra ngoài chơi, trên đường gặp phải một thiếu nữ thấy người ta xấu
hơn mình liền chê bai, đã chê bai thì thôi đi, muội muội của hắn thấy cô gái
đó không để ý đến mình liền dở thói điêu ngoa ra đi đến tìm người ta phiến
phức.

Giờ thì hay rồi, người ta lôi từ trong nhẫn trữ vật thả ra một thiếu nữ xinh
đẹp đến mức tính cách bá đạo mắt cao hơn đầu của hắn cũng bị thất thần trước
vẻ đẹp không có trong nhân gian đó. Thế là ngay khi ý định muốn chiếm hữu nàng
xuất hiện, hắn không như mọi ngày ngăn cản muội muội mà để cho muội muội của
hắn thích làm gì thì làm. Thành ra là đến khi nàng ta rất tùy ý bóp cổ muội
muội của hắn, hắn mới nhận ra là nàng ta không chỉ xinh đẹp mà còn rất mạnh
nữa.

Hắn lập tức liều mạng tấn công nàng ta để cứu muội muội, dù sao trong lòng hắn
muội muội còn giữ lại một vị trí. Đáng tiếc là đánh không lại người thiếu nữ
này, còn biến mình thành trò cười cho đến khi thiếu nữ có khuôn mặt bình
thường kia bảo hắn chỉ cần làm tọa kỵ cho nàng ta sẽ không giết người muội
muội này.

Xã hội trọng nam khinh nữ khiến hắn có ý định liều mạng thà chết chứ không
khuất nhục. Nhưng đến khi hổ tộc trưởng bối chạy tới bị thiếu nữ tuyệt sắc cho
một bạt tay thổi bay, đặc biệt là vị Hóa Thần cao thủ mạnh nhất hổ tộc làm cho
mọi người rất mạnh trùng kích thể xác.

Không thể làm gì hơn, cả hổ tộc thỏa hiệp, hắn bị bắt làm tọa kỵ trong ba năm,
tuy thời gian cũng không dài nhưng hắn chỉ có thể chấp nhận mà không dám phản
kháng.

Còn có một nguyên nhân nữa khiến hắn không dám phản kháng, đó là thiếu nữ
tuyệt sắc kia, nàng chỉ dùng nắm đấm của mình, bằng một cách rất man và bá
đạo, nàng tiêu diệt cả một tộc quần, điều này khiến hổ tộc thiên kiêu sinh ra
bóng ma trong lòng, chắc là sau này cũng không có cơ hội tiêu trừ.

Trở lại chuyện chính, sau khi hai người tìm được một quán trà lâu lập tức tiến
tới nghe tin tức, tuy không trông mong có tin tức nào quan trọng hay không
nhưng ít ra còn nắm giữ tình hình chung của tu chân giới. Nhưng cũng không
nghĩ tới vậy mà lại có.

Liên Mộng Vũ tim một chỗ thoáng thoáng ngồi xuống đột nhiên nghe được bàn gần
đó có mấy người bàn tán.


  • Nghe tin gì không, dạo này xuất hiện một vị thiên kiêu thần bí liên tục
    trong một tháng chiến thắng toàn bộ thiên kiêu của các thế lực lớn.


  • Ha ha! Ta còn nghe nói có mấy lão tổ trong các môn phái lớn đều xuất quan
    đuổi giết người này nhưng đều không thành công, nghe nói là đến cái bóng của
    người ta cũng không bắt được chứ đừng nói đến bắt người.


  • Còn nữa còn nữa a, có người nói muốn diệt môn người này bị người này rất
    khinh thường nói cái gì, à, hình như là: Diệt môn của ta, chỉ cần sư huynh yếu
    nhất của ta xuất hiện một ngón tay cũng có thể nghiền chết lão tổ nhà ngươi!
    Muốn diệt ta môn, kiếp sau đi!


Tên này giả giọng và điệu bộ giống như là tận mắt nhìn thấy vậy.


  • Các ngươi ai có tin lời của hắn nói?


  • Ta tin, dù sao có thể đào tạo một thiên kiêu như này cũng cần rất nhiều tài
    nguyên, thế lực nhỏ chưa chắc đã lấy được.


  • A đúng rồi, dạo này hình như có rất nhiều tu sĩ đi tới nơi này, là sao vậy?


  • Hình như là có người phát hiện động phủ của tu sĩ thời thượng cổ, muốn đi
    tới để tham gia.


Động phủ bình thường Liên Mộng Vũ cũng không có hứng thú để nghe, cho dù là
động phủ của Thiên Đế nàng cũng từng tới qua, mấy cái thứ yếu yếu này thứ cho
nàng vô vị. Ngược lại hổ tộc thiên kiêu này rất có hứng thú. Nhưng câu tiếp
theo của mấy tu sĩ lại làm nàng đổi ý.


  • Nghe nói là ở trong động phủ của tu sĩ đó người ta tìm được mấy thứ kỳ lạ,
    hình như đó là một bí cảnh.


  • A, một bí cảnh, dạo này xuất hiện thật nhiều bí cảnh, ta cũng muốn tham
    gia.


  • Ngươi muốn chết, nghe nói mấy thiên kiêu của thế lực lớn cũng có đến, à, kể
    cả cái người bí ẩn đó cũng có tới.


  • A, nhắc tào tháo tào tháo tới kìa!


  • Tào tháo là cái gì?


  • Ngươi không biết, câu nói này là chính là từ thê tử của chủ nhân Ngạo
    Thương, người nắm giữ toàn bộ các thế lực lớn trong thiên hạ ngoại trừ thương
    nhân Lục Phần Thiên. Nghe nói nàng ta còn xuất ra một bộ tam quốc diễn nghĩa
    để giải thích.


Khóe miệng của Liên Mộng Vũ nhếch lên, nàng lẩm bẩm một câu làm hổ tộc thiên
kiêu kinh ngạc khó hiểu.


  • Một cô bé đến từ Địa Cầu, nơi đó ta cũng từng ghé qua một lần. Cũng rất lâu
    rồi, không biết mấy người bạn bên đó sống như thế nào a.

Liên Mộng Vũ ngửa đầu nhìn lên trần nhà ngắm nghía nơi nào đó có trong suy
nghĩ, không thấy một người nào đó đang tiến đến bàn mình.


  • Những việc mà ngươi nói ta đã hoàn thành, tiếp theo cần làm gì?

Người nói chính là Cố Dao một tháng trước đã bị nàng phái ra làm nhiệm vụ,
chính là cái người thần bí dạo này xuất hiện chiến thắng toàn bộ thiên kiêu
của các thế lực lớn.

Lập tức sở hữu những người thấy tràng cảnh này lập tức ngơ ngác sững sờ.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #26