Đoàn Tụ


Người đăng: Tn0125

Kể từ hôm đó, Long gia hoàn toàn mất hết mặt mũi trước người trong thiên hạ.
Thẩm gia chỉ biết đứng đó há hốc mồm, miệng trương to không khép lại được.

Đây là tam tiểu thư Liên gia nghe nói vừa mới lại! Đây là thần nhân a! Không
lẽ con đều đáng sợ như vậy hay chỉ có một mình vị này!?

Đám đàn ông ngước nhìn, còn lại nữ nhi sùng bái hướng theo.

Tất cả mọi người lúc đó vẫn còn sững sờ chưa tỉnh hồn lại, phải đến khi có
thông báo mấy thế lực lớn khác tiến mới coi như là hồi thần. Tất cả đều dùng
ánh mắt quái dị nhìn Liên Mộng Vũ, đặc biệt là đám hoàng gia người. Bởi vì họ
là người hoàng gia nên nhận ra hoàng giả chi khí chỉ đế vương mới có, một cô
gái không phải đế vương mà vẫn có không thể nói là không quái dị.

Hôm ấy, mẫu thân cũng xuất hiện làm ba ông cháu Liên gia cũng một phen mừng rỡ
xúc động, còn thanh niên nhân đi cùng Liên Kiếm Vân đến chính là đại nhi tử
của chưởng môn Thiên Huyền Môn Chu Ngọc Phong buồn bực bị đá ra ngoài một mình
ngồi trên nóc nhà ngắm mây.


  • Mẫu thân chỉ mong gia đình nhà chúng ta đoàn tụ nên mới mặc bọn họ bày bố.

Thẩm Mai Lan thở dài kể hết mọi việc. Nàng ở gia tộc có nghe nói Liên gia có
riêng một bí cảnh lập tức đứng ngồi không yên. Phải biết mỗi một bí cảnh đều
bị các thế lực lớn chia cắt đến phần mình, bọn họ không sợ bị các thế lực lớn
tiêu diệt sao!?

Nhưng đến khi nghe tin người duy nhất có thể mở ra được bí cảnh chỉ có Liên
Mộng Vũ tam tiểu thư vừa mới tỉnh dậy. Đặc biệt chỉ khi ý niệm của nàng nguyện
ý, bởi linh hồn nàng có chút khác người có thể hòa hợp với cánh cửa bí cánh,
một khi nàng không nguyện ý cánh cửa sẽ bài xích không cho nàng mở ra.

Cái này khiến đa số thế lực không dám làm gì Liên gia một nguyên nhân, còn
nguyên nhân khá là vì vị tam tiểu thư đặc biệt này.

Thẩm Mai Lan lúc đó khá bi phẫn, tại sao Liên gia dám dùng nhi nữ của nàng ra
tránh họa liền nghe Thẩm gia uy hiếp Liên gia phẫn nộ đáp ứng. Phải đến sau
khi nghe nữ nhi của mình mới biết đây là ý của nàng.

Liên Kiếm Vân nghe mẫu thân nói Thẩm gia dùng bọn hắn để uy hiếp mẫu thân chỉ
có thể nắm chặt bàn tay cho máu ứa ra, gân xanh nổi lên, rít qua kẽ răng.


  • Một lũ khốn nạn Thẩm gia!!!

Sắc mặt của Liên Mộng Vũ vẫn như thường treo trên môi nụ cười ôn hòa, nàng
hướng mẫu thân cười rực rỡ nói.


  • Mẫu thân, con muốn diệt Thẩm gia, người có thể đi tìm những kẻ trung thành
    tốt nhất là rời Thẩm gia đi.


  • Tại sao?


Cả ba người giật mình tập trung vào Liên Mộng Vũ, chỉ thấy nàng thở dài hét
to.


  • Nhị tổ sư gia! Nhị tổ sư gia!


  • Chuyện gì!?


Ầm ầm một tiếng như sấm rền vang lên chỉ có bốn ông cháu cảm nhận được. Đột
nhiên, bọn họ phát hiện không biết trong phòng như thế nào xuất hiện một người
khuôn mặt có năm phần giống gia gia nhưng lại toát ra một loại khí chất thần
bí như là có thể biết hết tất cả mọi thứ trên thế gian, hoàn toàn tương tự với
khí chất của nhất mạch Thiên Cơ. Chỉ là cả Thẩm Mai Lan cùng Liên Kiếm Vân đều
giật giật khóe miệng khi phát hiện người vừa tới đỉnh đầu chỉ cao bằng cái bàn
trong phòng.


  • Ai vậy?

Liên Kiếm Vân có chút khó nhọc hỏi. Còn người lùn vừa mới đến chỉ liếc hắn cái
rồi đi đến nhảy lên ghế bên cạnh Liên Mộng Vũ an vị ở đó cau mày hỏi nàng.


  • Chuyện gì vậy?


  • Nhị tổ sư gia, người bói cho phụ thân tôn nữ một quẻ.


Nhị tổ sư gia, đây là Liên Nhị Đản sau khi khóc nháo mới đòi đến được, có thể
nói làm vị này vô cùng khổ tâm.

Ngưng mắt lại nhìn bốn người một hồi, Liên Nhị Đản một tay bấm tính một tay
lắc cái mai rùa tự chế, cả phòng chìm trong im lặng, mọi người đồng loạt nín
thở nhìn xem.

Chỉ thấy Liên Nhị Đản nhíu mày nói rồi lập tức rời đi.


  • Kiếp nạn khó tránh, Ngọc Liên lạc thủy, kinh ngư trốn.

Liên Mộng Vũ nhắm mắt lại, ánh mắt mọi người đồng loạt co rụt. Thẩm Mai Lan
ngập ngừng hướng về nữ nhi của mình, muốn nói lại thôi, trong lòng có muôn vàn
khổ sở không nói hết. Không phải quá rõ rồi sao, Ngọc Liên chính là Liên Ngọc
Trác, còn "lạc thủy" là rơi xuống nước nghĩa là ngã xuống, vậy câu cuối cùng,
cá kinh sợ trốn chạy còn không phải ám chỉ Thẩm gia.

Thẩm Mai Lan vậy mà không nghĩ tới gia tộc của mình lại đi làm hại phu quân,
trong lòng đau khổ cùng cực.


  • Lan nhi, ài-!

Liên Hàn Lâm như là già thêm mười tuổi vậy, cả người xui lơ trên ghế.


  • Phụ thân!


  • Gia gia! Mẫu thân!


Trong phòng lại một lần nữa im ắng. Thẩm Mai Lan cúi đầu, im lặng nghĩ chút gì
đó ánh mắt trở nên kiên định, nàng ngẩng đầu thở dài nói.


  • Chỉ trách Thẩm gia làm quá tuyệt, con muốn làm gì thì làm đi!


  • Thẩm gia, con muốn trả thù!


Liên Kiếm Vân đỏ mắt phẫn nộ rít lên, hắn vô cùng yêu quý phụ thân, người đã
chăm sóc hắn trong những năm qua. Nếu không phải vậy làm sao hắn dám liều mạng
chữa trị cho phụ thân. Không nghĩ tới phụ thân nói muốn đi cứu mẫu thân lúc đó
vậy mà lại là lần chia tay vĩnh cửu.


  • Cho con danh sách những người luôn đối tốt với mẫu thân, lần này con cho họ
    cơ duyên.


  • Được.


Thẩm Mai Lan gật gật đầu, Liên Mộng Vũ nhìn sang gia gia.


  • Gia gia, người tiện thể ghi lại danh sách những kẻ nào ngoan ngoãn giao nộp
    linh thạch trừ Long gia và Thẩm gia, con sẽ chỉ dẫn họ đi đến cơ duyên thuộc
    về họ.


  • Còn những người khác.


Liên Kiếm Vân tâm trạng kém cùng cực nhưng vẫn tò mò. Chỉ thấy muội muội vừa
mới tỉnh dậy của mình cười rộ lên, nụ cười thấm vào lòng người khiến ai chứng
kiến cũng phải ngây ngẩn. lời nói tiếp theo của nàng lại làm cho sở hữu người
trong phòng đều lạnh run.


  • Dĩ nhiên là không ra được, trên đời này làm gì có việc chiếm được cơ duyên
    mà không phải trả giá!

Thời gian trôi qua đã nửa tháng, tất cả mọi người từ khắp nơi đều đã tới,
trong phòng nàng đặt mấy tờ giấy về thông tin những người có nộp linh thạch,
còn Thẩm gia thì có một xấp giấy riêng viết tên những người trung thành cảnh
cảnh với mẫu thân, cũng coi như được. Trong những ngày này, nàng còn thử xem
xét những người đó, phẩm chất, tu vi, đặc tính công pháp, tất cả đều xong.

Giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả mọi người đều tụ họp lên một chỗ, phi
thường vui vẻ hô to gọi nhỏ. Từng người từng người kích động đến phát điên.


  • Im lặng!

Liên Mộng Vũ hét lên, tất cả mọi người đều tập trung cô bé tóc trắng trước
mặt, nàng đứng phiêu nhiêu trong gió, cứ như là tiên nữ vậy.

Nàng ánh mắt quét qua mọi người như để kiểm nghiệm cái gì đó, tay sờ cằm gật
gật đầu hét.


  • Xuất phát!!!


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #20