Lần Đầu Xuất Hiện


Người đăng: Tn0125


  • Đây là?

Bây giờ cả Liên Kiếm Vân và chàng thanh niên tà mị kia mới chú ý đến Liên Mộng
Vũ nàng. Liền Liên Hàn Lâm đang định nói gì đó đột nhiên đằng xa vang lên
tiếng hét.


  • Thẩm gia đến!!

Thẩm gia đội ngũ từ từ đi tới tiến vào thành, người dẫn đầu là một gã râu tóc
gọn gàng thẳng tắp mặt trắng thư sinh nhưng lại cưỡi sư thứu làm tọa kỵ thể
hiện bộ dáng oai hùng của mình. Cả chi đội ngũ dáng đi vô cùng kiêu ngạo, đến
nỗi người dân đi trên đường kể cả tán tu hay một ít con em gia tộc đều phải
tránh ra một con đường to.


  • Long gia đến!!

Cùng lúc đó, một chi đội ngũ khác càng rầm rộ hơn từ trên không mỗi người một
Bạch Long Ưng bay lượn trên không trung vài vòng cho Liên gia một cái hạ mã
uy.

Đáng tiếc nó làm một con quái vật luôn không thích có kẻ cưỡi ở trên đầu mình.
Thấy vậy, Liên Mộng Vũ cười khinh thường.


  • Tưởng Long gia như thế nào hóa ra là một lũ tạp chủng!

Lời nói này vô cùng to lớn, rất rõ ràng vang vọng bộ Liên thành, âm thanh
trong vắt đâm thẳng vào tim mỗi người, sở hữu Thẩm gia người, Liên gia người,
Liên thành, vô số tán tu và con em gia tộc lớn bé đều sững sờ, tưởng là bản
thân nghe nhầm.

Long gia là một lục phẩm thế lực, người người đều biết Long gia tộc nhân tự
nhận tổ tiên của mình là Long tộc bá chủ trog truyền thuyết xa xưa nên rất
kiêu ngạo còn hơn cả hoàng triều Thương Nam đế quốc. Bình thường Long gia đối
với mọi người đều cao cao tại thượng một bộ dáng ta là thiên các ngươi không
được kháng ta. Bất kỳ kẻ nào đắc tội Long gia đều có kết cục thê thảm.

Tất cả mọi người ngoại trừ mấy thế lực tra được thông tin hay nhân vật chính
Thẩm gia đều không hiểu vì sao Liên gia người muốn đắc tội Long gia.


  • Ngươi là ai?


  • Giết ả!


  • Đúng vậy!


  • Cho ả tiện nhân này biết thế nào là Long gia uy nghiêm.


Từ trên thiên không vọng xuống tiếng nói hùng hậu đầy phẫn nộ. Đã rất lâu rồi
chưa từng có ai dám nói Long gia là tạp chủng, lại càng là nói ngay giữa thiên
không bạch nhật, lại còn ngay trước mặt người Long gia nữa. Làm sao bọn hắn
không điên tiết.

Trong càn khôn giới chỉ, linh hồn chứng kiến cười khẩy.


  • Đồ ngu, đồ con lợn, các ngươi chưa từng được chứng kiến cô ta tự mình lột
    da một con Chân Long là chưa biết kinh khủng của cô ta sao.

Nhướng mày, nụ cười ôn hoà trên khuôn mặt Liên Mộng Vũ càng thêm rực rỡ.


  • Muốn giết ta, trừ khi các ngươi từ bỏ bí cảnh.

Lời vừa ra, mọi người kinh hãi. Không ai là đồ ngu, lập tức họ đoán ra người
nói là tam tiểu thư Liên gia thần bí vừa mới tỉnh dậy. Nghe đồn rằng chỉ có vị
này mới có thể đi lại tự do bên trong bí cảnh mới có thể dẫn đường mọi người.
Ai mà chẳng biết bên trong mỗi bí cảnh đều nguy hiểm vô cùng, một bước sai là
mất ngay cái mạng, có người dẫn đường đến nơi nhận truyền thừa ngu mà không
theo.

Thế nên, Long gia một hồi ăn ruồi bọ mà chẳng được gì, chỉ có thể lượn trên
không trung sắc mặt khó coi. Nếu họ thật là muốn đụng vào cô gái này chưa nói
đến quần hùng phản ứng ra sao mấy lão bằng hữu sẽ lấy cái cớ này xử lý Long
gia bọn hắn.

Đồng thời mọi người tò mò hướng Liên Mộng Vũ nhìn sang muốn xem vị tam tiểu
thư trong truyền thuyết này bộ dáng như thế nào. Và rồi, đập vào mắt họ là mái
tóc màu bạch kim vô cùng chói mắt tiếp đó là bộ bạch bào phiêu nhiêu trong gió
là nàng dơ tay nhấc chân có một loại tiên phong đạo cốt, tự do phóng khoáng,
tựa như một đoá bạch liên hoa nở rộ trong u ám, rực rỡ mà thánh khiết khiến ai
xem cũng phải ngât ngẩn trước khí chất đắc biệt và đôi chút thần bí của nàng.


  • Thật đẹp!


  • Nàng ấy chính là tiên nữ trong lòng tôi!


  • Khí chất nàng ấy thật đặc biệt!


Họ tâng lên vẻ đẹp của nàng và tự động bỏ qua khuôn mặt có chút bình thường
kia của nàng. Cả nam và nữ đều ngây ngẩn trước khí chất của nàng.


  • Vũ nhi...

Liên Hàn Lâm lo lắng nhìn tôn nữ mà cười khổ, mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Bên
cạnh Liên Kiếm Vân có chút ngạc nhiên thầm nghĩ, hóa ra đây là muội muội.
Thanh niên tà tà kia ngắm nghía bộ dáng vị muội muội của huynh đệ này, trong
lòng thầm động tâm.

Nhưng đối với Liên Mộng Vũ, nàng tự động bỏ qua ánh mắt mọi người, đôi mắt híp
lại hướng lên bọn người Long gia. Bây giờ mọi người lại cảm thấy khí chất của
nàng biến đổi, vẻ tiên phong đạo cốt biến mất hoàn toàn. Trên người nàng đột
ngột toát ra một loại cao cao tại thượng hương vị như một đế vương đối với dân
chúng, tăng thêm vẻ thánh khiết ôn hòa, giờ nàng giống như một thần linh, hoàn
toàn không phải là cảm giác dân chúng đối với Hóa Thần mà là một loại thực thụ
thần linh nhìn xuống chúng sinh.

Sở hữu tất cả mọi người từ trong lồng ngực dâng lên một loại khó thở cảm giác,
chân không hiểu sao lại qùy xuống, trong lòng phát ra tia sùng kính thần linh
thật sự, kể cả Thẩm gia. Họ có cảm tưởng chỉ cần sinh ra một tia khinh nhờn
hay kháng lại ý chí đối với cô gái trước mặt sẽ bị một ý niệm của nàng cho hôi
phi yên diệt. Đây là một loại khí chất đặc biệt chỉ có tồn tại như nàng mới
có. Còn lại vài chi đội ngũ xa hoa vừa mới đến cổng thành chưa hiểu chuyện gì
xảy ra liền đầu gối không theo sự điều khiển quỳ xuống.

Giờ chỉ còn đội ngũ Long gia trên bầu trời, Liên Hàn Lâm, Liên Kiếm Vân và
thanh niên đi theo Liên Kiếm Vân ngơ ngác đứng tại chỗ. Nàng lên tiếng, giọng
nói bá đạo không hề phù hợp với thân hình mảnh mai yếu đuối của nàng, trên
khuôn mặt hiện lên một vòng chán ghét.


  • Ta ghét nhất là bị người cưỡi lên đầu. Xuống!

Lời nói của nàng như một loại ý chỉ của đế vương không được phép kháng lại.
Đằng xa mấy chi đội ngũ thuộc về hoàng gia đế quốc ngơ ngác nhìn, trong đầu
chợt hiện lên một suy nghĩ, cô gái này khí chất còn giống đế vương hơn cả đế
vương.

Không ai phát hiện bên trong giọng nói của nàng có một loại âm điệu thần bí
nào đó. Chỉ thấy tràng cảnh khiến người ta rung động xảy ra, từng con Bạch
Long Ưng như nhận được một loại không thể kháng ý chỉ lập tức như mũi nhọn kéo
theo đoàn người Long gia lao thẳng xuống đất.


  • Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng chạm đất chói tai vang lên, từng người khiếp sợ nhìn tới cô gái mái tóc
màu bạch kim hòa cùng đạo bào bay phấp phới trong gió, thánh khiết như tiên nữ
giáng trần, bá đạo tựa nữ đế cao cao tại thượng bao quát chúng sinh.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #19