Trở Về


Người đăng: Tn0125

Bây giờ Liên thành hoàn toàn là một loại thu nhỏ của tu chân giới. Trên đường
đi không phải là phàm nhân cũng là tán tu hay đệ tử của các môn phái bất kỳ.
Điều này đã làm xáo trộn cuộc sống cả cư dân Liên thành.

Nhiều ác bá chuyên thấy mỹ nữ đẹp mắt là cướp đi làm hại biết bao gia đình.
Không thể ngồi yên, Liên gia ra một điều lệ.


  • Ai mà dám đụng vào cư dân Liên thành lập tức bị tước quyền không cho đi
    vào, mà dù các ngươi có đi vào cũng sẽ không có ai chỉ dẫn chết ở trong đó
    đừng trách.

Mặc dù đạo luật đã ra, người làm theo không có một ai làm Liên Hàn Lâm trơ mắt
nhìn tình cảnh này một cách bất lực. Đứng ở một bên Liên Mộng Vũ nói.


  • Gia gia không cần để ý đến bọn chúng, lần này vào Mạt Lâm bọn chúng có đi
    mà không có về, cứ để chúng thỏa thích đi.

Nàng nói điệu bộ như là không phải nói về con người. Liên Hàn Lâm nghe vậy
cũng phải rùng mình.


  • Vậy những người đó, họ dù sao cũng tới đây để sống, để được bảo vệ.


  • Ha ha, gia gia, nếu bọn họ muốn được bảo vệ làm tu sĩ làm gì, đi làm phàm
    nhân cho rồi. Thế giới này chỉ giành cho cường giả, ngài hiểu chứ!


  • Ta biết nhưng...


  • Gia gia, trên thế giới này có một loại luật gọi là nhân quả, bọn chúng làm
    như vậy đã bị phạm vào cấm kỵ trong luật giới hồn.


  • Luật giới hồn?


  • Đó là một loại luật giành cho các tu sĩ sau khi chết. Không thương thiên
    hại lý, không làm hại kẻ vô tội, không được diệt tuyệt hay tạo ra một chủng
    tộc và nhiều điều lệ khác nữa người vẫn chưa có tư cách biết. Nếu phạm vào
    những điều đó mà ngươi không thể đạp đỉnh đại đạo được sẽ bị luật nhân quả
    quấn thân không thể đi vào luân hồi chuyển kiếp và sẽ chết rất thảm.


  • Chết rất thảm, là ý gì?


  • Có hai loại, một loại linh hồn sẽ vương vấn ở lại trên thế giới không thể
    siêu thoát, một loại thần hồn câu diệt, ngài biết rồi đó.


Cho dù chỉ nghe tôn nữ nói nhưng đến khi tưởng tượng qua Liên Hàn Lâm không
khỏi sởn gai ốc. Thật đáng sợ, hắn quyết định bản thân phải nhớ kỹ những giới
luật này mai sau cũng phải dặn dò con cháu mới được. Sau khi hỏi các lão tổ
hắn mới biết được tôn nữ là Thánh nữ quen biết tồn tại bên trong Mạt Lâm, cho
nên nàng biết những thứ đến cả tu sĩ không biết cũng là điều bình thường.

Chỉ là mái tóc trắng đó, tôn nữ từng giải thích nàng dùng thọ nguyên hoá thành
sinh mệnh chữa trị kinh mạch, chỉ cần đại thành thọ nguyên không những hồi
phục như cũ mà còn có thể tăng tiến gấp đôi. Nhưng dù vậy hắn vẫn còn rất lo
lắng về thọ nguyên của tôn nữ nhưng không được cái gì, nàng cũng từng giải
thích bây giờ bản thân đang ở một cảnh giới kỳ diệu mà một khi dược vật vào sẽ
bị hủy hoại trong gang tấc. Vì vậy, hắn chuyển hết oán hận lên người của Long
gia vì nếu không phải là bọn hắn tôn nữ của hắn sẽ không phải ngủ say suốt
mười lăm năm không tỉnh, không phải vì bọn hắn tôn nữ sẽ không phải mất đi thọ
nguyên. Không phải bởi vì nàng còn trẻ nên lão hoá không tới khuôn mặt mà chỉ
xảy ra ở tóc, nếu nàng cao tuổi hơn có thể biến thành một bà già lọm khọm ai
còn cưới tôn nữ nhà hắn nữa.

Tất cả đều tại Long gia!

Cũng tại Liên Mộng Vũ không dám nói ra bản thân đã trải qua trong giấc mộng,
đây là cấm ngôn, một khi nói ra sẽ bị thiên phạt cũng như từ "Đế" trở thành
một loại cấm kỵ mà chỉ có tồn tại của bọn hắn là không dám nói ra khỏi miệng.
Những người bình thường hay tiên nhân cũng có thể nói nhưng bọn hắn đang tự
phong ấn bản thân để dấu thiên, một khi nói ra sẽ bị kiếp số diệt tuyệt.

Từ "Đế" chính là cấm kỵ trong tồn tại bọn hắn.

Bọn hắn từng cũng như bao người khác luôn treo từ "Đế" ở bên miệng. Có người
nói, thành "Đế" có thể thực hiện mọi ước muốn của mình. Ai mà chẳng muốn điều
này, nhưng sự thật luôn rất tàn khốc, thành "Đế" không hề đẹp như những gì đã
tưởng, bọn họ phải trốn tránh tồn tại mà họ không thể chiến thắng, họ có kiên
nhẫn để chờ đợi một cơ hội, nhưng ai nói cho bọn họ cơ hội mong manh đó thành
công hay thất bại.

Liên Mộng Vũ không biết! Nàng trôi nổi giữa dòng đời này quá lâu, lâu đến nỗi
bản thân cảm thấy chán ngán rồi. Nhưng vì bản thân, vì lời hứa cũng như là vì
hắn, nàng không thể không làm và nó đã trở thành động lực giúp nàng còn có thể
chống đỡ đến kiếp này. Nhưng hết kiếp này thì sao? Liên Mộng Vũ đã quyết định
bản thân sẽ nhắm mắt xuôi tay.

Vậy nếu thắc mắc vì sao bản thân nàng đã trốn Thiên còn có thể sử dụng sức
mạnh của Thiên? Cái này rất đơn giản, Thiên vốn có linh tính nhưng không có
trí tuệ, mỗi một kiếp khí tức trên người nàng đều có chút cách biệt thế nên
Thiên sẽ không phát giác ra nàng. Nhưng một khi từ "Đế" vừa ra khỏi miệng,
nàng sẽ phải gánh chịu thiên diệt cho tới tử vong hoàn toàn, không còn cơ hội
để đầu thai.

Đang âm thầm suy tư, đột nhiên cảm ứng được gì đó, Liên Mộng Vũ nhìn sang.
Ngay lập tức, nàng thấy hai thanh niên nhân chỉ khoảng mười mấy tuổi có vẻ khí
vũ hiên ngang tiến đến trước đại môn làm nhiều thiếu nữ liên tục liếc mắt, đặc
biệt là chàng thanh niên có vẻ mặt tà mị đang liên tục ném mị nhãn. Còn bên
cạnh người thanh niên luôn mặt lạnh như băng vẫn bình tĩnh tiến về phía trước,
bên hông đeo thanh kiếm cổ xưa, cả người một bộ dáng chẳng thèm quan tâm.

Liên Hàn Lâm cũng nhìn thấy hai người, lập tức kích động đi đến.


  • Vân nhi, cuối cùng con cũng trở về!


  • Là nhị ca a.


Đi theo đằng sau nghe gia gia nói vậy Liên Mộng Vũ làm sao không đoán ra cũng
cười lẩm bẩm.


  • Gia gia!

Người lên tiếng kêu là chàng thanh niên lạnh lùng kia, bây giờ trên khuôn mặt
hắn chỉ còn lại ý cười ôn hòa.


  • Ha ha ha! Vân nhi trở về là tốt, trở về là tốt rồi!

Híp đôi mắt đã hằn sâu nếp nhăn, Liên Hàn Lâm ôm chặt nhị ca Liên Kiếm Vân vào
lòng cảm thấy vui sướng dâng trào, tôn nữ đã tỉnh lại tuy mang về cho gia tộc
một đống phiền toái, giờ tôn nhi cũng trở về hai huynh muội gặp mặt cũng coi
như là hoan thành chút tâm nguyện, chỉ còn mỗi nhi tử phu thê lão nhị.


  • Gia gia, ngộp, thở.

Liên Kiếm Vân khó khăn lắm mới nói ra được một câu, sau khi được gia gia xấu
hổ tách ra mới thở phào nhẹ nhõm làm chàng thanh niên có khuôn mặt tà mị cười
ha hả.

Đứng ở một bên Liên Mộng Vũ bất giác nở nụ cười chân thật nhất không biết từ
bao lâu đã biến mất, có thể là mười lăm năm cũng có thể là mấy kỷ nguyên. Cùng
lúc đó, nàng còn phát hiện một điều thú vị là trước ngực nhị ca có một cái
giới chỉ, bên trong phong ấn một vị mà nằm mơ nàng cũng không bao giờ nghĩ
tới.


  • Thế giới này thật nhỏ!

Hiển nhiên linh hồn cũng nhận ra có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên
lập tức chết đứng. Đầu tiên hắn nhìn thấy một khuôn mặt bình thường đến không
thể bình thường hơn được, nhưng nụ cười kia, nụ cười ôn hoà có chút quen thuộc
kia, hắn không thể nào quên được kẻ thủ phạm khiến hắn bị phong ấn trong chiếc
giới chỉ xấu xí này. Kẻ này lúc trước hắn chỉ đắc tội một chút xíu thôi, không
nghĩ tới lại bị trả thù một cách ác độc như vậy. Hắn vẫn còn nhớ rõ cái đoạn
quá khứ kinh hoàng kia, mỗi lần nhắc tới nó làm hắn hận không thể tự sát ngay
tại chỗ nhưng đáng tiếc không được.

Cảm nhận được tâm tình linh hồn trong chiếc nhẫn, Liên Kiếm Vân ngẩng đầu lên
liền thấy một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, đây đều là công lao mỗi ngày
chăm chỉ bổ dưỡng.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #18