Trở Về


Người đăng: Tn0125


  • Đã đến lúc nên trở về.

Đến mười ngày sau, Liên Mộng Vũ tiến đến Mạt Tà Quân trào từ biệt, hắn ấn pháp
quyết dùng Ngạ Quỷ Thụ đưa tất cả mọi người đi ra khỏi Mạt giới.


  • Quả thật không thể ngờ chúng ta còn có ngày đi ra.

Liên Ngọc Công như một người nông dân lắc đầu cảm thán. Cho dù Liên Khắc Minh
mặt lạnh ít nói nhưng cũng không khỏi mỉm cười thoát nạn. Liên Kiến Hoa nhìn
trời mây xanh thẳm nở nụ cười ôn hoà như tắm gió xuân nói với mọi người.


  • Có lẽ chúng ta nên giải quyết chuyện của Liên gia cho ổn thoả, con sẽ rời
    đi tìm kiếm thuộc về mình.


  • Con cũng muốn đi thăm nàng ấy, không biết nàng ấy bây giờ thế nào, dù sao
    cũng đã cách trăm năm rồi.


Liên Hoàng Tiên lảo đảo nói, ánh mắt không khỏi hướng về bầu trời xa xăm nhìn
bóng hình xinh đẹp nào đó. Ngược lại con trai của hắn lại có vẻ bất cần đời.


  • Là mẫu thân hả, chúc phụ thân thành công trở về, ha ha ha, con còn phải đi
    ngắm mọi mỹ nữ trong thiên hạ.


  • Vậy trước đó phụ thân hãy đổi tên cho con luôn đi.


Liên Nhị Đản đen mặt nói, người hắn thấp lùn, chỉ có cao đến hông của phụ thân
hắn. Mong ước lớn nhất của hắn trong cuộc đời này chính là có thể đổi tên cho
chính mình.


  • Ha ha ha, nhi tử, ngươi làm gì cần chấp nhất đến như vậy. Tên này rất có ý
    nghĩa, cần gì phải đổi.

Mọi người cũng chỉ mỉm cười khi chứng kiến cảnh này. Liên Thế Phương trầm mặc
lên tiếng.


  • Cũng không biết nhi tử ra sao, là ta có lỗi khi làm hỏng chiếc cầm mà mẫu
    thân nó yêu thích.

Thấy vậy, Liên Nhị Đản định vỗ vai hắn, nhưng thấy mình không đủ tầm với đành
phải vỗ lưng.


  • Không sao đâu, trở về ta sẽ làm lại cho ngươi cái đàn khác.


  • Tạ phụ thân.


Liên gia gần thí luyện địa.


  • Liên Hổ, cậu nói chúng ta làm sao xui xẻo bị phân đến cái nhiệm vụ tuần tra
    bên cạnh Mạt Lâm, biết sao không, là cái tên khốn Liên Hợi đó nhét một túi
    tiền vào tay Trương quản sự và thế là được phân phát đến tổ tra xét nhà dân,
    chúng ta không có nên bị phái tới nơi chim không thèm đậu này tìm kiếm tam
    tiểu thư mất tích!


  • Liên Cẩu, con chó nhà cậu thôi ngay cái giọng oán giận đó đi, dù sao Trương
    quản sự người ta cũng được gia chủ tán thưởng, chúng ta chỉ là mấy cái thành
    viên chi thứ đã quá tuổi còn chưa đột phá Luyện Khí kỳ tầng hai, tồn tại cũng
    được mà chết cũng chỉ bị ném đi mai táng, sẽ không có ai rảnh để ý đến cái
    chết của chúng ta đâu.


  • Liên Dương, cậu vừa nói cái gì, sao dám bảo tôi là con chó!


  • Thôi đi hai người, bây giờ chúng ta còn nhiệm vụ phải làm đấy, không có
    thời gian ở đây cãi lộn đâu.


Thấy hai người chuẩn bị lao vào nhau ẩu tả, Liên Hổ kịp thời ngăn cản rồi thở
dài nói.


  • Cũng là ở tổ tra xét nhà may mắn hơn, vừa an toàn lại được dân chúng cho
    đút lót kiếm được bội tiền, còn chúng ta ở đây chỉ có thể dựa vào may mắn xem
    có tìm được tung tích của tam tiểu thư không. Nếu mà tìm được một bước lên
    mây, còn nếu mà không tìm được thì...


  • Thì sao?


Liên Cẩu tò mò huých tay hỏi.


  • Bảo cậu ngu còn không chịu nhận, dĩ nhiên là phải xem tâm tình của gia chủ
    rồi chứ sao. Nếu ngài trạch tâm nhân hậu còn tha cho chúng ta một mạng, còn
    nếu không nhẹ thì đi hình phạt đường, nặng thì cậu biết sao rồi đó.

Liên Cẩu rùng mình, cũng không có tâm trạng phản bác lại.


  • Liên Dương, đừng có chọc cậu ta, với lại tình hình còn không có bết bát như
    thế đâu. Mà đúng rồi, các cậu nghe tin gì chưa!


  • Tin gì?


Liên Cẩu là người không bao giờ rời xa chuyện bát quái. Liên Dương cũng cảm
thấy hơi tò mò. Cả hai hướng ánh mắt nghi hoặc về Liên Hổ. Vừa lòng với biểu
hiện củoa hai người, Liên Hổ ho khan hai tiếng, ánh mắt sùng bái dơ ngón tay
cất giọng nói.


  • Chính là nhị công tử gia Liên Kiếm Vân vừa mới trở về!


  • Thật!!!


Cả hai người mắt sáng lên, ánh mắt loé lên tia sùng bái đồng thanh hét lớn.
Chứng kiến Liên Hổ gật đầu, Liên Dương hâm mộ lên tiếng.


  • Cũng không biết chúng ta có cơ hội được thấy thiên tư anh minh thần võ của
    nhị công tử không!


  • Sẽ, ngay khi chúng ta vinh dự tìm ra được tam tiểu thư.


Liên Hổ vừa nói thế, cả ba người trầm mặc lại. Ngửa đầu lên trời thở dài, Liên
Cẩu than thở.


  • Ông trời ơi, mau cho tam tiểu thư xuất hiện ngay trước mặt chúng ta đi, ta
    rất muốn được gặp mặt nhị công tử gia một lần.

Liên Dương cười nhạo.


  • Ha ha! Cậu tưởng tam tiểu thư sẽ từ trên trời rơi xuống trước mặt chúng ta
    hay sao...


  • Véo!!!


Lời vừa dứt, trên trời đột nhiên có tiếng gió thổi mạnh làm cả ba phải che mắt
lại. "Bùm" một tiếng đinh tai nhức óc truyền ra toàn bộ gia tộc, khiến cho
Liên Hàn Lâm gia chủ, Liên Hàn Vĩnh và Liên Kiếm Vân ba người đang bàn bạc
thời điểm làm giật mình.

Là từ phía thí luyện địa!!!

Cũng không bao lâu, âm thanh im bặt lại. Đến khi cả ba mở mắt ra, lập tức trợn
mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy trước mặt xuất hiện một đống người nằm đè lên nhau, trên đỉnh là một
cô bé mười ba tuổi khoảng chừng, mái tóc trắng tung bay trong gió, chân ngồi
bắt chéo.


  • Ồ! Tiếp đất rồi.

Chờ một lát không còn cảm giác rơi nữa, nàng lập tức cười hì hì nhảy xuống.


  • Mọi người nằm đè lên nhau là không tốt lắm đâu.


  • Là tam tiểu thư, màu tóc trắng giống y như trong miêu tả! -Liên Dương ngốc
    trệ.


  • Không phải là chúng ta đang nằm mơ chứ! -Liên Cẩu há hốc.


  • Là thật! -Liên Hổ trầm giọng gật đầu, khoé miệng co giật- Không nghĩ tới
    chuyện bị Liên Cẩu, Liên Dương hai hàng các ngươi cùng nhau nói lại ứng nghiệm
    tới vậy, phát ngay tại chỗ!


  • Vậy là chúng rồi hả?


Liên Cẩu vẫn còn có cảm giác đang nằm mộng giữa ban ngay, lập tức bị Liên
Dương tát cho một phát.


  • Tên khốn, cậu làm gì vậy!

Liên Cẩu bị tát đến nhe răng nhếch miệng xoa má trừng mắt nhìn Liên Dương vẫn
còn đang ngốc trệ ngay bên cạnh.


  • Không có gì, chỉ là xem có cảm giác đau không. Quả thật đau, xem ra không
    phải là đang nằm mơ.


  • Nằm mơ cái mẹ mày!!!


Liên Cẩu nhào đến bóp cổ Liên Dương, Liên Hổ hoảng sợ tới kéo hai người ra.


  • Ủa, đánh nhau hả!

Ba người một kẻ bóp cổ, một tên cổ bị bóp đến mặt mày xanh mét hô hấp bằng mồm
còn một người đứng giữa can ngăn, đột ngột bị giọng nói vang lên bên tai hoảng
sợ đến đơ người.


  • Mấy người không đánh nhau nữa hả?

Cả ba người kéo khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc hướng về phía
giọng nói vừa mới phát ra đồng thanh lên tiếng.


  • Tam, tam tiểu thư...!

Nói xong Liên Hổ, Liên Cẩu, Liên Dương lấy tốc độ nhanh nhất đứng nghiêm
trang, nói trở lại bọn họ cũng không dám làm càn trước mặt tam tiểu thư, dù
sao ngài ấy tiếp theo phải đi gặp gia chủ cùng nhị thiếu gia, có hai tôn thần
ấy bảo đảm trong gia tộc còn không có đứa gan chó nào dám làm càn đùa nghịch
trước mặt tam tiểu thư.

Gật gật đầu đánh giá ba người trước mặt, Liên Mộng Vũ chỉ vào người có khuôn
mặt cương nghị.


  • Ngươi tên là gì?


  • Tam tiểu thư, tiểu nhân Liên Hổ!


  • Vậy còn ngươi?


  • Tiểu nhân Liên Dương!


Khác với Liên Hổ, Liên Dương có một khuôn mặt chính trực trông giống một vị
binh sĩ hơn. Còn đối lập hoàn toàn người bên cạnh, ờ, trông thế nào mà cứ
giống giống mặt chó làm nàng khắc sâu ấn tượng nhất.


  • Tam tiểu, tiểu thư, tiểu nhân, tiểu nhân Liên Cẩu!


  • Thật giống cẩu.


Ngạc nhiên, nàng nói thầm một câu làm Liên Hổ, Liên Dương ở bên cạnh mặt đỏ
tới mang tai do nín cười. Còn Liên Cẩu thì chỉ xấu hổ cúi đầu không dám nói
gì.

Đột nhiên, Liên Mộng Vũ cảm nhận được từng gợn sóng vô hình mà cuồn cuộn phát
tán ra, chính là thần thức của Nguyên Anh tu sĩ, còn một loại thần thức khủng
bố hơn như là hạc giữa bầy gà vậy là của tu sĩ Hoá Thần cảnh.

Áp lực kinh khủng đột ngột phủ xuống khiến toàn bộ Liên thành người run rẩy
quỳ xuống, cũng không loại trừ Hàn lão bà bà cùng với Liên Hổ Liên Dương Liên
Cẩu ba tên này. Liên Kiếm Vân Liên Hàn Vĩnh và Liên Hàn Lâm gia chủ cái gì đó
cũng cảm nhận được cái loại không thở nổi cảm giác áp lực đều nhao nhao quỳ
xuống, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ liếc nhìn nhau.

Chỉ có một người không bị áp lực này ảnh hưởng, đây là Liên Mộng Vũ Liên gia
tam tiểu thư. Nhướng mày, Liên Mộng Vũ hướng về phía bảy lão giả không biết đã
đứng lên từ lúc nào bất mãn nói.


  • Mấy vị lão tổ, đây là Liên gia. Mấy ngài không kiêng dè gì thả thần thức ra
    là muốn chơi nổ người sao!


  • ĐM, chúng ta lại bị ném ra, đau chết mất.


Liên Hùng Sư xoa xoa cái mông.


  • May là phụ thân ở dưới cùng làm cái đệm nếu không có mà ngã gẫy xương.

Liên Nhị Đản nói đùa trên nỗi đau của người khác. Liên Mộng Vũ đằng xa bất mãn
nói.


  • Tên xấu tính trong kia đây là muốn trả thù mà. A đúng rồi Đản ông cố, vị
    này tên là Liên Cẩu, tên còn khó nghe hơn cả ngài, ngài không cần phải xấu hổ
    đi.


  • Ha ha ha!!! Không hồ là cháu ta.


  • Cái này không giống nhau!!!


Liên Nhị Đản mặt đỏ tía tai gắt, Liên Ngọc Công không muốn nói đề tài này nữa
nên chuyển dời sự chún ý của mọi người.


  • Cuối cùng cũng trở về!


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #15