Kế Hoạch


Người đăng: Tn0125

Ngơ ngác nhìn bảy người trước mắt, Liên Hàn Lâm đột nhiên cảm thấy trời đất
sụp đổ. Ngày hôm qua hắn được bọn Liên Hổ báo tin tam tiểu thư trở về còn mang
theo sáu người thanh niên khoảng hai mươi tuổi và một vị bờm sư tử chỉ ba mươi
là cùng lập tức cảm thấy bị lừa, mấy vị trưởng lão còn sống tưởng tượng tam
tiểu thư đào hoa vác nam nhân về đều quái dị nhìn gia chủ Liên Hàn Lâm với ánh
mắt "ta hiểu". Nhưng quái dị ở chỗ là bọn họ lại xuất hiện ở Mạt Lâm thì quá
không hợp lẽ thường, làm gì có một đứa con gái dẫn theo cả đám đàn ông đi vào
Mạt Lâm làm chuyện đó, cho đến khi gặp mặt bảy người, bị một người trong số đó
xưng là phụ thân sợ đến ngây người.


  • Khụ khụ, ngài đang làm cho gia gia sợ đến ngây người đó, Phương lão tổ.

Nghe lời giải thích của Liên Mộng Vũ và cả bảy người và sau khi chứng thực
xong Liên Hàn Lâm mới biết bọn họ là những gia chủ tiền nhiệm Liên gia, đặc
biệt trong này còn có vị sáng lập Liên gia nữa thì á khẩu. Nhưng không hổ là
một đời gia chủ, hắn lập tức cấm khẩu những người biết đến việc này, mấy vị
trưởng lão sau khi ngây người cũng cảm nhận được tầm nghiêm trọng của việc này
nên cũng sẽ im lặng không nói. Ngược lại là Liên Hổ, Liên Dương, Liên Cẩu ba
người sau khi thề không nói ra việc này mới coi như là nguyên nhân. Còn mỗi
Liên Mộng Vũ người khởi xướng ra việc này đã đi đâu không biết nhưng nghe các
vị gia chủ nói không cần lo lắng về con bé mới coi như bình định lại, chỉ là
hắn vẫn cảm thấy khá nghi hoặc với mái tóc không hiểu chuyển sang màu trắng.

Các vị lão tổ sau khi nghe xong nàng từ khi sinh ra đã ngủ đến bây giờ mới
tỉnh cộng lại đã mười lăm năm rồi khá là kinh hãi, Liên Hùng Sư gia chủ cũng
suýt nữa bạo lộ chuyện của nàng ra, dù sao chuyện nàng làm Thánh nữ đã bàn bạc
kỹ không thể tiết lộ.

Liên Mộng Vũ đi đâu và làm gì mình nàng biết. Dĩ nhiên là nàng đi ngủ, dù sao
vẫn chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Nhưng mà hình như Thiên không muốn
nàng ngủ ngon, vừa chợp mắt một lát trên thiên không đột nhiên vang lên tiếng
"rầm rầm" khiếp sợ toàn bộ Liên gia, chỉ thấy lơ lửng trên không trung là một
lão giả râu tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt, uy áp Kim Đan kỳ tản ra khiến cả
Liên thành nghẹt thở.


  • Thật mệt.

Liên Mộng Vũ mặc kệ, nàng từ khi tỉnh dậy đã không ngủ một ngày rồi nên cảm
thấy vô cùng buồn ngủ. Dù sao nàng bây giờ vẫn còn là phàm nhân nên không ngủ
là không được, vả lại những kiếp trước lúc nào cũng phải đề phòng kẻ thù mệt
mỏi lâu không có cái cảm giác mí mắt nặng trịch này, nói chung chỉ là luyến
tiếc thôi. Trước khi chìm sâu vào trong giấc ngủ, nàng còn loáng thoáng nghe
được một câu.


  • Nghe nói Liên gia các ngươi có một bảo tàng mang vô tận tạo hoá.

Muốn chết, đám lão tổ Liên gia nàng mang về cũng không phải ăn chay, một Kết
Đan cũng dám đến khiêu chiến, đúng là chán sống.

Đến khi tỉnh dậy, Liên Mộng Vũ đến gặp các lão tổ cũng tò mò muốn xem bọn họ
định xử trí ra sao. Dù sao kẻ đến khiêu chiến có hai loại. Loại một là có
chuẩn bị đến, loại này thường có tông môn hay thế lực đằng sau, mà loại sau
lưng có thế lực mạnh mẽ lấy chiếm tiện nghi người khác làm châm ngôn nên phái
kẻ dò xét điều tra trước, mà cái loại dò xét này thường được gọi là kẻ chết
thay cũng chính là loại cường giả môn phái nhỏ. Loại hai là tán tu, những tên
óc heo muốn giành tạo hoá trước các thế lực lớn cũng có kết cục của kẻ chết
thay cho mấy môn phái đó.

Vừa đến, chỉ thấy Ngọc Công gia chủ và gia gia nàng Liên Hàn Lâm, còn cái lão
giả Kim Đan như chân chó quỳ xuống các lão tổ xưng tiểu nhân gọi tiền bối, còn
cái Kim Đan phong phạm lúc vừa mới đến đã bị chó gặm sạch hết rồi. Nàng híp
mắt đi vào cung kính lễ phép thắc mắc hỏi.


  • Gia gia, tổ sư gia, hai người ở đây vậy các vị khác đâu?

Liên Ngọc Công khoát tay.


  • Không cần làm lễ vãn bối với bọn ta, cứ ngang hàng đi, còn bọn họ a, đi
    luyện công rồi. Tiểu tam, ngươi giải quyết chuyện này như thế nào.

Chỉ là sắc mặt gia gia Liên Hàn Lâm chẳng dễ chịu chút nào, hắn vỗ bàn quát.


  • Khốn khiếp, chắc chắn tin này là bọn dư nghiệt của Từ gia và Thành gia thả
    ra hại chúng ta.

Lão giả Kim Đan vốn là một tán tu, có tên rất quái dị Giản Bân. Lúc đầu hắn
nghe người ta bàn tán Liên gia có một cái bí cảnh nghe nói cho dù Hoá Thần vào
cũng có thể tăng tu vi. Hắn sau khi nghe xong lập tức lên đường muốn chiếm
trước tạo hoá rồi trốn đi tu luyện đến khi thành lập lăn lộn cả tu chân giới.

Hắn cứ tưởng một bất nhập lưu thế lực tha hồ bóp méo kiểu nào cũng được, thế
nào cũng không nghĩ tới vừa mới khiêu chiến Liên gia liền dẫn tới một vị
Nguyên Anh nhị trọng chạy ra thử đàn. Còn đang ngơ ngác không hiểu, vị Nguyên
Anh nhị trọng này túm hắn trở vào Liên gia luôn. Hắn càng không nghĩ tới bên
ngoài cũng có rất nhiều người theo dõi hắn, vừa thấy hắn bị bắt lập tức rút
lui.

Khốn khiếp! Khốn khiếp! Khốn khiếp!

Bi kịch hơn là hắn bị lôi đến trước mặt một vị Nguyên Anh cửu trọng.

Đứa nào con mẹ nó bảo Liên gia là một bất nhập lưu thế lực!!?

Vị Kim Đan Giản Bân này điên cuồng gào thét trong lòng, trái tim của hắn sắp
bị đả kích đến nghiêm trọng rồi. Hắn chỉ vì cơ duyên mà đến, làm sao lại chọc
phải con quái vật này. Giờ phút này trong lòng hắn hối thanh đến đứt ruột, chỉ
mong sao càng nịnh nọt những vị này thì càng được sống lâu.

Cho đến khi một cô bé bước vào, mái tóc trắng vô cùng chói mắt tung bay trong
gió, bộ bạch bào phất phơ tiên phong đạo cốt và khí cất thong dong, nụ cười ôn
hoà luôn giữ trên môi khiến nàng cứ như là tiên nữ hạ phàm không có từ ngữ nào
để diễn tả chỉ trừ mỗi khuôn mặt thanh tú có chút bình thường kia. Nhưng dù
vậy, khi chứng kiến Liên Mộng Vũ, hắn vẫn còn ngây ngẩn với khí chất của nàng.

Nàng cười lên, nụ cười trong vắt như suối thanh dịu lòng người khiến cho Liên
Hàn Lâm cũng cảm thấy hoả khí trong lòng dịu đi. Chỉ thấy âm thanh như chuông
bạc từ nàng thốt lên.


  • Gia gia không cần phải lo, thả hắn đi.


  • Hả!?


Mọi người trong phòng có vẻ như đang nghe lầm nghi hoặc nhìn nàng.


  • Không cần phải nhìn tôn nữ, nếu chuyện này đã lộ rồi liền lộ ra luôn đi, ta
    thách bọn hắn cũng không dám cường vây Liên gia chúng ta, dù sao chúng ta còn
    đại lão tổ ở đó.

Liên Ngọc Công trầm ngâm một lát rồi lắc đầu.


  • Cái này không ổn.


  • Không phải còn có ta sao? Người duy nhất có thể mở ra nơi đó, bọn họ muốn
    diệt Liên gia chúng ta còn phải thông qua ta cái chìa khoá này.


Đôi mắt nàng mở to, bên trong bắn ra tia sáng lãnh liệt khiến mọi người rùng
mình. Vị Kim Đan Giản Bân kia còn khiếp sợ hơn vì hắn có cảm giác cô bé trước
mắt này còn đáng sợ hơn cả vị Nguyên Anh trước mặt. Đây còn là Liên Mộng Vũ
còn không có hồi phục lại thể trạng do nhiều năm thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng
nên mới giống một cô bé mười hai mười ba tuổi.

Cho dù đã tỉnh dậy, nhưng uy nghiêm Thiên Đế vẫn luôn đọng lại sâu trong linh
hồn, đặc biệt là tám lần trùng tu tám lần thành Đế khiến nàng khí chất còn
đáng sợ hơn cả một vị Thiên Đế, cho dù đã không còn tu vi nhưng khí chất của
nàng ẩn ẩn còn vương Đế uy. Thế nên, trên người nàng luôn có một loại khí chất
đến cả gia đình đế vương cũng không thể sánh bằng. Khí chất đế vương có thể
khiến bất kỳ người nào ảnh hưởng, chỉ là không thể ảnh hưởng đến tu vi cao hơn
rất nhiều thôi nhưng dù vậy vẫn không phải là một Kim Đan có thể chịu nổi, cảm
thấy đáng sợ hơn là phải.


  • Không thể...!!!

Liên Hàn Lâm kiên quyết từ chối, đang định nói cái gì đó liền bị Liên Ngọc
Công ngăn cản bởi hắn đột nhiên nhớ tới trong Mạt Lâm thời điểm Liên Mộng Vũ
từng nói một câu.


  • Đáng tiếc nhân số quá ít, không thể lấy đi huyết tế.


  • Ta đồng ý.


  • Nhị sư tổ!!!


Liên Hàn Lâm kinh hãi vì lựa chọn của nhị sư tổ Liên Ngọc Công không biết vì
sao lại chọn như vậy, thế này không phải nguy hiểm tam nhi sao. Nhưng thấy nhị
sư tổ khoát tay ngăn cản không muốn nói nhiều hắn chỉ đành ỉu xìu. Liên Mộng
Vũ thấy gia gia đang lo lắng cho mình trong lòng một mảnh cảm động, nàng an
ủi.


  • Không sao đâu gia gia, dù sao cháu định kiếm trác từ vụ này.


  • Ý cháu là...!?


Liên Ngọc Công có chút kích động đoán được phần nào. Nàng cũng không dấu diếm
gật đầu.


  • Trúc Cơ ngàn linh thạch hạ phẩm, Kim Đan ngàn linh thạch trung phẩm, Nguyên
    Anh ngàn linh thạch thượng phẩm nhưng tuyệt đối đừng thu Hoá Thần, chúng ta
    vẫn còn chưa có tư cách đấu với họ.


  • Hay hay hay! Cứ như vậy đi!


Thấy nhị sư tổ hợp mưu tôn nữ nhi dựng lên kế hoạch vĩ đại, Liên Hàn Lâm vị
gia chủ đời thứ tám này đành ỉu xìu ngồi góc xó, còn Kim Đan Giản Bân đeo xích
sắt ngồi một bên không có quyền lên tiếng.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #16