Thánh Nữ


Người đăng: Tn0125

Cố Dao chính là thanh niên nhân phong độ phóng khoáng. Lúc đầu hắn được Hạc
Diễm đến xem trò vui, nhưng Liên Mộng Vũ lại gọi hẳn tên hắn làm trong lòng
hắn vô cùng nghi hoặc.


  • Là ta.

Nở nụ cười châm chọc lên tiếng, Cố Dao tuy không hiểu ra sao mình bị gọi tên
nhưng hắn muốn xem cô bé trước mắt này muốn dở trò quỷ gì. Không để ý đến nụ
cười châm chọc của Cố Dao, nàng rét lạnh nói một câu mà chỉ Cố Dao nghe hiểu,
khiến làm hắn cảm thấy rét lạnh.


  • Cố Dao, nếu ta giết ngươi có lẽ đám dư nghiệt của Cố gia sẽ rất đau lòng
    đấy. Vậy, ngươi có cút không!?

Ánh mắt Cố Dao co rụt lại, không phải do bị nổi lên sát tâm mà là câu "...nếu
ta giết ngươi có lẽ đám dư nghiệt của Cố gia sẽ rất đau lòng đấy". Người biết
Cố gia hắn rất ít, không ai biết Cố gia từng một lần biến động tử vong rất
nhiều thành viên kể cả mạnh nhất. Nếu không phải có Thần Chủ ra tay, Cố gia đã
bị diệt vong đến không còn ai họ Cố.


  • Giết Cố huynh, ngươi cho ngươi là ai!? Một đứa trẻ còn chưa phát dục không
    đủ khơi dậy hứng thú của ta bèn định lấy sự chú ý Cố huynh giúp ngươi cứu bọn
    chúng.

Hạc Diễm "ha ha" cười lớn như thể gặp phải chuyện cười lớn nhất thế gian,
không nghĩ tới có người dám đặt chủ ý lên người của Cố huynh. Cả đám người
xung quanh thấy vậy cũng cười lớn.


  • Vũ nhi!

Liên Ngọc Công quay sang nhìn Liên Mộng Vũ đầy nghi hoặc, chỉ thấy nàng nhìn
bọn hắn bằng ánh mắt an tâm.


  • Ngươi, ngươi là ai?

Cố Dao khiếp sợ hỏi, Hạc Diễm không biết nhưng hắn lại rất rõ điều cô bé trước
mắt này vừa nói toạc ra một bí mật, cái bí mật này chỉ có một số tồn tại và Cố
gia nhân biết rõ. Chỉ là hắn không rõ một cô bé xa lạ làm sao biết rõ điều
này. Hắn biết cô bé này là con cháu của những người Liên gia đó, không lẽ là
lão quái vật phụ thể, đúng, chắc là vậy. Nhìn thấu suy nghĩ của Cố Dao, nàng
mỉm cười chỉ tay lắc đầu.


  • Ngươi muốn biết, ta rất rõ suy nghĩ của ngươi. Nhưng đáng tiếc, ngươi nghĩ
    sai, Mạt Tà Quân chắc phải nói cho ngươi nghe về ta và về phần huyết khế đó.


  • Chủ Thần. Là ngươi!!!


Lần này Cố Dao lẩm bẩm, hắn kinh hãi khó tin nhìn Liên Mộng Vũ như thể chứng
kiến một con quái vật đáng sợ nhất thiên hạ. Người có thể biết đến tên.m của
chủ thần đã hiếm không có mấy, người biết về phần huyết khế đó ngoại trừ Cố
gia nhân ra người biết đến nó chỉ có Chủ Thần và...

Còn có một người.

Cố Dao chợt thở dài uể oải, gắng gượng cắn răng tiến đến đằng sau Liên Mộng Vũ
khom lưng cúi đầu như một người hầu trung thành nhưng lại im lặng cự tuyệt
không lên tiếng. Mọi người sửng sốt.


  • Cố huynh!

Hạc Diễm kinh ngạc nhìn Cố Dao, hắn thật sự không hiểu nổi tại sao Cố Dao đang
yên đang lành nghe đến người tên là Mạt Tà Quân lại đột nhiên biến chuyển lớn
như thế. Tuy trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng nhưng nhìn cái bộ dáng trung
thành cảnh tượng kia làm bọn họ mơ hồ có một loại cảm giác bản thân đang mắc
sai lầm nghiêm trọng. Sắc mặt của Hạc Diễm trở nên âm trầm.


  • Tại sao?

Ngửa đầu lên nhìn Hạc Diễm, Cố Dao có chút tiếc thương nhân tài đành phải lên
tiếng.


  • Hạc Diễm huynh, ta biết ngươi tham lam truyền thừa, cũng có biết ngươi làm
    việc bá đạo không để ai vào mắt. Ta đã từng nhiều lần cảnh báo ngươi đôi khi
    tiểu nhân vật cũng sẽ có chỗ dựa, ngươi khinh thường nói tiểu nhân vật chỗ dựa
    cũng chẳng phải đại nhân vật gì. Lần này hại Liên gia thảm như vậy, ngươi
    phiền toái rồi, ta không có khả năng bảo vệ ngươi nữa.

Hạc Diễm chỉ tay Liên Mộng Vũ phiêu nhiên đứng đó thong dong bình tĩnh thu hết
mọi thứ vào tầm mắt, cười lớn châm chọc.


  • Không lẽ ngươi nói con tiện nhân này là đại nhân vật sau lưng bọn hắn.

Sắc mặt Cố Dao tối sầm lại, hướng Liên Mộng Vũ nhìn lại thấy mắt nàng đã híp
lại thành hình vòng cung, khoé miệng giật giật. Cuối cùng hắn cố nhịn lắc đầu
nói.


  • Hạc Diễm ơi Hạc Diễm, ngươi biết vì sao Liên gia tu vi nát như vậy Thần Chủ
    còn muốn bảo vệ và chăm sóc đặc biệt họ? Ngươi biết cái tên vừa nãy có ý nghĩa
    như nào? Ngươi biết người có thể biết được cái tên này có nghĩa gì sao? Ngươi
    biết người có thể gọi thẳng cái tên này có nghĩa là gì sao?


  • Vì sao?


Trong lòng Hạc Diễm đột nhiên dâng lên một tia không ổn. Những câu hỏi của Cố
Diễm muốn lên nói cái gì đó, nhưng hắn hình như lại không biết một chút gì.
Đám người vây công cũng chẳng phải đứa ngốc, từ trong lời Cố đại nhân dường
như bọn hắn chọc phải nhân vật không nên chọc rồi. Lập tức trong lòng bọn họ
sinh ra một loại khủng hoảng không tên.


  • Cố Dao, không lẽ vị này là...!?

Từ nãy đến giờ im lặng không nói người to con cơ bắp cuồn cuộn bỗng nhiên lắp
bắp lên tiếng. Không đợi Cố Dao lên tiếng hắn lập tức từ không trung hạ xuống
quỳ gối dập đầu liên tục.


  • Ngài là Thánh nữ! Không sai, ngài chính xác là Thánh nữ! Thánh nữ thứ tội
    tiểu nhân Thạch Đăng có mắt không tròng đắc tội Thánh nữ mong Thánh nữ thứ
    tội!

Tất cả trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh này. Thánh nữ, vị đang đứng
trước mặt mọi người lại là Thánh nữ. Bọ họ không biết nếu không phải kiêng kỵ
Thiên Địa, Thạch Đăng đã thay vì xưng là Thánh nữ lại xưng là Đế nữ tồn tại
ngang hàng Thần Chủ, đáng tiếc bọn họ lại tưởng Thánh nữ ở đây là Thần Chủ sắc
phong. Mặc dù là vậy, tất cả mọi người đều đã hiểu bọn họ đá phải thiết bản,
chỉ là cái thiết bản này quá cứng rắn đi. Sắc mặt của Hạc Diễm trở nên khó
coi. Còn đám Liên gia nhân kinh ngạc đến ngây người, họ không nghĩ tới tôn nữ
của mình lại bị Thần Chủ sắc phong cho Thánh nữ, đây là vinh dự nào chứ.


  • Đứng lên đi, rồi lui sang một bên.


  • Dạ.


Chờ đến khi Thạch Đăng đã lui đến đằng sau mình, Liên Mộng Vũ ngửa đầu lên
nhìn trời. Khí chất nàng thay đổi đột ngột, từ một nàng tiên nữ xinh đẹp thong
dong chuyển sang thành cao cao tại thượng tương tự như Hạc Diễm đối với nàng
lúc nãy. Nhưng khác là, mọi người đối diện với mới thực sự cảm thấy Liên Mộng
Vũ là một vị Thần Linh bao quát chúng sinh và chỉ cần một ý niệm thôi là sở
hữu toàn bộ người ở đây đều hôi phi yên diệt. Thân ảnh vĩ ngạn đó, tuy chỉ là
con gái nhưng từ trong đáy lòng mọi người kể cả Hạc Diễm đều sinh sinh dâng
lên sự sùng bái tận sâu trong linh hồn, đó là một loại như có như không cảm
giác nhưng cho mọi người bất lực là không thể xóa đi, chỉ cần một ý niệm dâng
lên thôi là cảm thấy đang khinh nhờn ý chí của Thần, bọn họ không dám xoá. Đây
mới thật sự là Thần Linh, đáy lòng mọi người hò hét. Còn khí chất của Hạc Diễm
vừa nãy hoàn toàn không bị coi vào đâu cả, đến cả một phần vạn người trước mắt
đây cũng không bằng.

Đáy lòng Hạc Diễm dâng lên một loại khủng hoảng không tên. Người trước mắt này
là Thánh nữ, địa vị cao hơn hắn, khí chất hắn tự hỏi còn lâu mới bằng, chẳng
lẽ hắn một Độ Kiếp phải cúi đầu với một đứa trẻ trong khi hắn đã cảm ứng rồi,
đứa trẻ này căn bản chẳng có tu vi.

Nàng dơ tay lên, cánh tay mảnh mai như ngọc khắc nhưng lại như cả Thiên Địa.
Nó mang lại cho mọi người áp lực đến ngộp thở không nhịn được quỳ xuống đất,
không một ai còn đứng. Nàng cất lên tiếng ca trong trẻo thánh khiết vọng từ
nơi u minh thăm thẳm mang đến cho mọi người khắc cột minh tâm.


  • Trả lại cho họ những gì ngươi đã tước đoạt.


  • Dâng hiến tất cả để được tha thứ.


  • Dùng linh hồn gột sạch tội lỗi ngươi đã làm.


  • Ngươi không nên tồn tại ở sự sống.


Tiếng ca này Liên Mộng Vũ học từ tinh linh tộc ở Đấu Chiến đại lục. Nó không
cần bất kỳ đấu khí, ma pháp hay chân khí. Chỉ cần có thể hoà hợp tự nhiên với
Thiên Địa, tiếng ca sẽ như một lời nguyền rủa khiến lòng người rét lạnh.

Tiếng ca vừa dứt, không gian nơi đây đột nhiên trở nên mềm dẻo lăn tăn gợn
sóng ai cũng có thể thấy được. Họ không biết là cái gì nhưng trong lòng dâng
lên một tia nguy hiểm. Hạc Diễm ánh mắt vòng tơ máu, muốn động đậy nhưng không
thể dãy dụa, ngoại trừ Liên gia người, Cố Dao và Thạch Đăng không ai có thể
động đậy.


  • Cái này...!

Liên Thế Phương không biết nói gì cho phải, thở dài một hơi cũng không muốn
lên tiếng nữa. Nhưng ba ông cháu trong lòng không dứt dâng lên cuồn cuộn sóng
trào. Cứ nghĩ là tới cứu người sẽ gặp phải nguy hiểm mà cảm thấy lực bất tòng
tâm, vậy mà không ai nghĩ đến một đứa bé có thể làm ra chuyện như vậy.

Chợt họ phát hiện, từ trên đầu của bọn người Hạc Diễm dâng lên từng đốm sáng
bay tới nhập vào cơ thể của nhóm huyết nhân. Cố Dao chứng kiến tất cả mọi thứ
miệng đắng lưỡi khô vẻ mặt có bao nhiêu bất hạnh có bấy nhiêu bất hạnh.


  • Thánh nữ, người làm vậy Thần Chủ sẽ điên tiết lên đó.


  • Hắn dám! Chuyện này hắn cũng phải cho ta câu trả lời thích đáng, nếu không
    đừng hòng mà ta dừng tay!


Liên Kiến Hoa thấy vậy tò mò hướng Thạch Đăng hỏi.


  • Thánh nữ không phải Thần Chủ phong sao, sao không kiêng nể gì hết vậy!?

Thạch Đăng sửng sốt.


  • Các ngươi vẫn luôn nghĩ như vậy sao!?

Cố Dao cười khổ nói.


  • Thánh nữ không phải là Thần Chủ ban cho chức vụ, Thánh nữ vốn ngang hàng
    với Thần Chủ mà ngay cả Thần Chủ cũng phải kiêng dè. Mà không chỉ riêng Thần
    Chủ, bất kỳ tồn tại ngang hàng với Thần Chủ cũng đều kiêng dè Thánh nữ. Tóm
    lại, ta thà đắc tội Thần Chủ cũng không muốn chêu chọc Thánh nữ gì cả.

Bọn Hạc Diễm còn vẫn mong chờ Thần Chủ đến cứu và xử phạt Thánh nữ nghe vậy
hoàn toàn tuyệt vọng. Đến cả Thần Chủ còn kiêng kỵ nàng lấy cái gì mà để ý đến
bọn họ.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #13