Cứu Người


Người đăng: Tn0125

Đây là lần đầu tiên ở thế giới này nàng không cười, không ai nhận ra điều đó.
Mạt Tà Quân biết nhưng không được chứng kiến cảnh ở đây. Còn Liên gia người
lại không biết điều đó đều cảm thấy nàng cười lên thật đáng sợ, họ căn bản
không biết lúc Liên Mộng Vũ đáng sợ nhất là khi không cười.


  • Mọi người không sao chứ?


  • Đây là...?


Một trong hai người lên tiếng hỏi, hắn vẫn còn bị sốc với cảnh vừa nãy trong
khi bản thân hắn là Nguyên Anh lão tổ. Liên Ngọc Công đang trong ngơ ngác vô ý
thức trả lời.


  • Đời thứ mười Liên gia, là tôn nữ chúng ta!


  • Hả...!?


Người còn lại không khác mấy hai người vẫn còn ngu ngơ. Nhưng đợi một lát, cả
ba hồi thần lại lập tức giật mình, ánh mắt có chút quỷ dị nhìn Liên Mộng Vũ.


  • Mấy vị đừng nhìn chất nhi như vậy, cái này, thực ra là chủ nhân nơi đây cho
    cháu quyền khống chế những hắc mộc này.

Liên Mộng Vũ mỉm cười rất vô trách nhiệm lôi Mạt Tà Quân ra làm bia đỡ đạn.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.


  • Hoá ra là vậy! Vậy có ảnh hưởng tiêu cực gì không!?

Thấy nàng mỉm cười lắc đầu, Liên Ngọc Công rất hưng phấn kêu lên.


  • Nếu không có thì mau, những người khác đang gặp nguy hiểm! Còn hai người bị
    thương ở lại đây!

Hai người bị đâm xuyên vai chật vật bò dậy, cả hai kiên quyết nói.


  • Không được! Lão tổ, ta vẫn còn chiến được.


  • Đúng vậy phụ thân!


  • Kiến Hoa! Thế Phương!


Sau khi giới thiệu, Liên Mộng Vũ mới biết người xưng Ngọc Công gia chủ phụ
thân là Kiến Hoa đời thứ ba gia chủ và cũng là người cầm kiếm trong miệng đám
người kia. Người còn lại là Liên Thế Phương gia chủ đời thứ bảy cũng là phụ
thân gia gia nàng, một người yêu đàn như mạng.

Liên Kiến Hoa vì là nhi tử của Liên Ngọc Công nên giống phụ thân bảy tám phần
vẻ ôn hoà ấm áp như tắm gió xuân cho dù sắc mặt đã trắng nhợt và bê bết máu,
chỉ là đôi mắt sắc nhọn như kiếm không hề có chút nào đôi mắt thanh tịnh của
Liên Ngọc Công gia chủ. Còn Liên Thế Phương lại là phiên bản lớn của gia gia,
hoàn toàn giống đến chín phần chỉ trừ mỗi khí chất thành thục và không hề có
bộ râu quai nón cùng với vết sẹo trên má trái của gia gia nàng. Với lại cả ba
người trông đều giống một thanh niên nhân hai mươi.


  • Số mệnh của ta đã ảnh hưởng đến họ.

Đó cũng chính là vì sao họ có thể tới đây và được Mạt Tà Quân tha cho, hắn có
lẽ cảm giác được nếu giết chết đoàn ông cháu Liên gia sẽ kết thù với nàng. Mà
quả thật sự thực là như vậy, tuy không biết là vì sao nhưng mỗi khi động sát
tâm với ông cháu Liên gia là Mạt Tà Quân lại có cảm giác bất an. Đến cấp độ
của hắn cảm giác không phải là ảo giác nữa mà chính là cảm ứng được về chuyện
sẽ xảy ra trong tương lai đối với bản thân. Đây không phải là chuyện có tin
hay không, tồn tại như bọn hắn bắt buộc phải tin vào cảm ứng của mình, chỉ cần
có một tia nghi ngờ thôi chính là vạn kiếp bất phục. Thế nên Mạt Tà Quân không
dám động vào đàn ông cháu Liên gia cho đến khi Liên Mộng Vũ xuất hiện mới cảm
thấy bản thân quyết định anh minh. Mạt Tà Quân trêu trọc không nổi nàng.

Nếu có người nói hắn là nhuyễn đản sợ con gái, Mạt Tà Quân chưa ra tay cũng sẽ
có mấy tồn tại không nhịn được ra tay trước. Không phải mình hắn sợ Liên Mộng
Vũ, không có mấy tồn tại kinh khủng nào là không sợ nàng, không phải là vì
nàng quá mức đáng sợ mà là thủ đoạn của nàng quá mức kinh diễm, kinh diễm đến
nỗi không ai dám thử.

Nhưng số mệnh của nàng khiến ông cháu Liên gia đưa đến cơ duyên cũng là tai
hoạ. Bọn họ không đủ mạnh để bảo vệ cơ duyên của bản thân, thế nên cơ duyên
đưa đến cho bọn họ đau khổ chứ không phải mạnh mẽ cường đại gì cả.

Trên đường đi, Liên Mộng Vũ nghe được tiền căn hậu quả cũng có chút khí. Quân
đoàn Mạt Tà Quân dạy dỗ quá không có trách nhiệm, nếu chuyện xảy ra dưới
trướng của nàng sẽ bị đem đi chém đầu lập uy không cần phải bàn bạc gì cả. Thế
cho nên quân đoàn của nàng không hề có mấy thứ dơ bẩn này ở, toàn là một lũ
trung hậu thành thực.

Nếu có người biết về quân đoàn của Liên Mộng vũ đọc được suy nghĩ này của nàng
sẽ cảm thấy cái từ "trung hậu" "thành thật" thực là thần thánh.

Trở lại chủ đề chính, bọn người muốn ép đoàn ông cháu Liên gia kẻ cầm đầu được
xưng Hạc Diễm, tu vi Độ Kiếp nhất trọng thiên, dưới trướng của hắn đa phần đều
là Nguyên Anh trở lên, Nguyên Anh chỉ có thể làm tạp vụ có thể thấy thế lực
này mạnh thế nào rồi.


  • Độ Kiếp nhất trọng thiên, có chút phiền phức.

Nếu là Nguyên Anh bằng vào thủ đoạn vừa nãy Liên Mộng Vũ có thể diệt sát như
cái tên Hạc Lưu thiếu gia có đúng Nguyên Anh cửu trọng cũng là một loại thiên
tài nếu ở ngoài kia nàng sẽ vô cùng khó khăn bắt hắn đánh giết nhưng trong này
lại vô cùng dễ dàng. Thủ đoạn của nàng có thể bày bố ra nhưng có hạn, nàng mới
chỉ Đoạn Căn nằm trong phạm vi phàm nhân, vẫn chưa nhập môn nạp khí, có thể
câu thông với đám Ngạ Quỷ Thụ trong vòng trăm dặm đều là thần hồn mạnh mẽ, đây
đã là giới hạn rồi nhưng nếu mấy ngàn dặm hay là toàn bộ lại không có nắm
chắc.


  • Phiền phức lớn không!? Nếu quá lớn thì tạm thời dừng lại tìm cách khác. Bọn
    ta không muốn chỉ vì mấy bộ xương già này mà hi sinh cháu.

Liên Thế Phương vì thường xuyên gảy đàn thường xuyên tiếp xúc với tâm tình nên
nhạy cảm phát hiện ra Liên Mộng Vũ khác thường. Liên Kiến Hoa và Liên Ngọc
Công cũng nhíu mày.


  • Nếu không cứ dừng lại ở đây, chỉ cần nghĩ cách lại đến trả thù cũng không
    muộn.

Liên Ngọc Công quan tâm nói, Liên Thế Phương nói đúng, bọn họ đều đã hơn trăm
tuổi rồi, nhưng Liên Mộng Vũ lại còn quá trẻ với lại thủ đoạn cao siêu cùng
với được chủ nhân nơi đây lọt mắt xanh, Liên gia không cần lo lắng.


  • Muộn rồi.

Nhưng Liên Kiến Hoa rõ ràng hơn phụ thân của mình sầu thảm nói.


  • Nhân mạch bọn chúng khắp nơi, hẳn là đã phát hiện ra thảm trạng nơi đó và
    đang lùng sục đi tìm chúng ta, bây giờ chúng ta đã không còn nơi để về rồi.

Liên Mộng Vũ nghe vậy cũng híp mắt vui vẻ nói.


  • Không phải chúng ta không còn nơi để về mà là chúng ta không còn nơi để
    chạy.


  • Hả!?


Cả ba nhìn lại lập tức run lên cả da đầu. Chỉ thấy xung quanh chằng chịt người
là người, tất cả đều có vẻ hả hê nhìn bọn hắn. Trên không lơ lửng năm người,
ba thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi chính Độ Kiếp nhất trọng thiên
cầm đầu tương tự như cái tên Hạc Lưu kia chắc là Hạc sư huynh trong miệng hắn
ta, hai người còn lại một tên to con cơ bắp cuồn cuộn Đại Thừa cửu trọng thiên
và một thanh niên trông có vẻ như thư sinh ở hai bên đằng sau. Tên thư sinh
kia còn chắp tay đằng sau phong độ phóng khoáng không giống như là người dưới
trướng Hạc Lưu và nàng cảm ứng ra tên đó chỉ có Kim Đan nhị trọng thiên, lơ
lửng trên trời cũng không sao, triệt để không bị nàng đặt vào mắt. Còn hai đứa
con gái đều là Đại Thừa ngũ trọng hai bên lẳng lơ cọ sát Hạc Diễm, còn liên
tục ném mấy cái mị nhãn.

Hạc Diễm thấy ba người ngửa đầu lên nhìn mình liền liếc xuống từ tốn nói,
nhưng lại khiến cho mọi người có loại cảm giác một vị thần linh cao cao tại
thượng đang nhìn vài con kiến hôi một ngón tay là có thể bóp chết.


  • Là các ngươi hại đệ đệ ta chết thảm.

Không phải nghi vấn mà là khẳng định, chỉ thấy hắn ra lệnh.


  • Mang bọn chúng tới.

Lập tức có mấy tên chân chạy đáng thương liếc tới ông cháu Liên gia rồi mang
lên một cái lồng sắt, bên trong có mấy tên huyết nhân đều đang thoi thóp hướng
bọn họ nhìn chằm chằm nhưng không nói được câu nào. Lần này càng thảm hơn Kiến
Hoa, Thế Phương hai người, toàn bộ huyết nhân tu vi và kinh mạch bị phế, đời
này vô vọng tu luyện.

Mí mắt của ba ông cháu Liên gia như muốn nứt ra, bọn họ tuyệt vọng cười khổ,
lúc trước bọn họ còn có thể trông mong cháu gái mình còn có thể cứu ra phụ
thân và mấy đứa cháu, nhưng nhìn đến tình cảnh này họ mới biết mình quá ngây
thơ, chỉ là bọn họ quá không cam lòng vì liên luỵ đến tôn nữ vừa mới vào, chỉ
còn có thể đặt hi vọng vào việc nó có quen biết với Thần Chủ đây cứu mọi người
Liên gia. Nhưng điều đó không thể nào, Thần Chủ không thể vì một đứa nữ nhi
cứu bọn họ và trừng phạt người dưới trướng của mình được. Chắc tôn nữ đã làm
điều gì đó khiến Thần Chủ coi trọng, giúp họ được đoàn tụ đã là ban ân lắm
rồi, ngài sẽ không vì vậy mà cứu một đám phế nhân họ đây.

Đây cũng là do xã hội nam tôn nữ ti đã ăn sâu vào trong óc của mọi người,
không ai coi trọng một đứa con gái cả. Kể cả Hạc Diễm đã phát hiện ra nàng với
mái tóc bạc quá chói mắt cũng chỉ đánh giá qua nàng thấy vẫn còn nhỏ với lại
chỉ có mỗi khuôn mặt cũng chẳng đẹp gì cho cam nên cũng không thèm liếc một
cái. Chỉ có loại người hạ lưu cái gì cũng ăn như Hạc Lưu mới coi trọng nàng.

Liên Mộng Vũ lần thứ hai thu lại nụ cười, lần này không như lần trước, sát khí
cộng thêm một tia tàn nhẫn ở sâu trong lòng đã bị đánh thức, một con viễn cổ
hung thú ngủ say tỉnh dậy sẽ là tràng cảnh gì. Chỉ có những người quen thuộc
Liên Mộng Vũ đều biết nàng là một người rất bá đạo bao che khuyết điểm, cho dù
người của mình bị chày xước một chút thôi cũng sẽ nháo đến tận cửa chứ đừng
nói là bị phế thành thảm trạng trước mắt.

Đáng tiếc Hạc Diễm vẫn không biết đến cái chết đang kề dao trên cổ mà vẫn cao
cao tại thượng tự nhìn ông cháu Liên gia đang phẫn nộ tuyệt vọng nhìn vào đám
huyết nhân thoi thóp trong lồng sắt.


  • Ta liều mạng với các ngươi!!!

Cho dù chết bọ họ cũng phải kéo theo cái đệm lưng.


  • Muốn tự bạo, không có cửa!

Ba ông cháu đang muốn tự bạo đột nhiên cảm nhận được một tia áp lực cưỡng ép
xông vào thức hải của bọn họ ép đến không tự bạo được. Hạc Diễm vô tình nói.


  • Hành hạ bọn chúng cho đến khi ép hỏi ra toàn bộ công pháp, nếu bọn chúng
    chết cung không chịu thì giết luôn đi, truyền thừa cũng không thiếu. Còn đứa
    con gái thích hưởng dụng thế nào cũng được.


  • Không được!!!


  • Vũ nhi, chúng ta yểm hộ ngươi mau chạy!


  • Nếu có cơ hội trả thù cho bọn ta!


Cả ba người đều như gà mẹ bảo vệ Liên Mộng Vũ, bọn họ hi vọng, hi vọng Thần
Chủ coi trọng tôn nữ có lẽ sẽ bảo vệ nó không chết.


  • Ồ!

Thấy ba người không tiếc bảo vệ cô bé tóc trắng, Hàn Diễm khoé miệng đột ngột
nở nụ cười quỷ dị.


  • Người đâu, bắt sống con bé uy hiếp xem bọn chúng có giao truyền thừa không.

Cả bọn không phải người ngu, chỉ cần thấy cô bé bị bảo vệ nghiêm trọng là biết
cô bé quan trọng như thế nào. Chợt cô bé cũng nở nụ cười, chỉ là một nụ cười
ôn hoà bình thường, tiếng nói trong miệng nàng vang lên, thanh âm thanh mát
lòng người, như gột rửa mọi dơ bẩn của thế gian. Bộ bạch bào bay trong gió,
mái tóc lăn tăn gợn nước chính là trông nàng như tiên nữ lạc phàm hay là đoá
thánh khiết bạch liên hoa không một vết nhơ phiêu miểu mờ ảo như hồi mộng, múa
cùng với gió.

Liên Mộng Vũ! Đây mới chính là Liên Mộng Vũ!!!

Tất cả mọi người ngây ngẩn. Nhưng nội dung mà nàng nói ra làm mọi người giật
mình hồi thần lại.


  • Ai là Cố Dao!

Liên Ngọc Công nghe vậy đột nhiên nhớ tới, trước lúc đi Thần Chủ có nói một
câu.


  • ...có vấn đề gặp Cố Dao...


  • ...có vấn đề gặp Cố Dao...


  • ...có vấn đề gặp Cố Dao...



Cửu Thế Chí Tôn - Chương #12