Khiêu Khích


Người đăng: Tn0125

Một hồi sau, gian phòng bị mở ra, bầu trời một mảnh đen ngòm, đập vào mắt Liên
Mộng Vũ là một dãy Ngạ Quỷ Thụ vô biên vô tận. Từng đợt khí tức chết chóc bao
phủ toàn bộ Ngạ Quỷ Lâm. Nàng tinh mắt nhận thấy mỗi gốc cây đều có một người
ngồi, cũng có gốc không.


  • Đây chính là cách truyền thừa Ngạ Quỷ Thụ mà ngươi nói.

Mạt Tà Quân lắc đầu.


  • Đúng vậy, đây là một loại nghi thức truyền thừa chỉ hợp với chúng ta và mỗi
    người đều chỉ có thể nhận một cây cũng như một lần truyền thừa, một khi xong
    xuôi không thể nhận thêm nữa. Ngạ Quỷ tộc mỗi đời cũng đều như vậy bắt buộc
    chỉ ăn một Ngạ Quỷ Thụ tiếp nhận truyền thừa.


  • Vậy nếu có trường hợp Ngạ Quỷ Thụ biến dị sinh ra hai hay ba hoặc nhiều hơn
    Ngạ Quỷ thì sẽ xảy ra chuyện gì?


Con gái nào chẳng có trí tò mò, đặc biệt là Liên Mộng Vũ cũng có sở thích bát
quái. Mạt Tà Quân cũng biết cái tính này của nàng, dù sao ở kỷ nguyên thứ tám
những người quen nàng đều biết đến, một cây cổ thụ thông thái dùng thông tin
thật sự từng tồn tại để đổi lấy câu trả lời từ nàng. Nếu không phải Ngạ Quỷ
tộc chỉ tồn tại ở kỷ nguyên này có lẽ nàng đã biết toàn bộ. Và Mạt Tà Quân tin
rằng nếu hắn không nói ra sau này nàng sẽ đi tới Ngạ Quỷ tộc để mổ xẻ chúng ra
nghiên cứu mất. Với tồn tại của bọn họ, một thủ đoạn nhỏ đi ra cũng không phải
là một bộ tộc có thể chịu được.


  • Rất dễ hiểu, chỉ có một con được nhận truyền thừa.


  • Thật tàn khốc!


Liên Mộng Vũ thở dài một hơi rồi lẩm bẩm.


  • Chỉ là tu chân giới vốn tàn khốc như vậy, không có chỗ dựa, không có sức
    mạnh thì cũng chỉ có thể làm kiến hôi mặc người bày bố. Thế nên bất kể là ai
    đều bất chấp mọi thứ kể cả tình thân chỉ vì muốn mạnh mẽ.

Mạt Tà Quân dẫn nàng đi đến một chỗ nằm trong Ngạ Quỷ Lâm, nơi đó có tám chín
căn nhà gỗ nhỏ và một người thanh niên khoảng hai mươi đang hì hục tưới cây.
Chứng kiến Mạt Tà Quân cùng một cô bé, người đó lập tức bỏ công việc xuống
chạy đến vấn an.


  • Đại nhân!

Liên Mộng Vũ tò mò đánh người thanh niên này. Chỉ thấy hắn có khuôn mặt ôn hoà
rất dễ nhìn, cũng coi như là một đại mĩ nam, trong đôi mắt hiện lên nét thanh
tĩnh của người ẩn dật, và trên người diện bộ y phục nông dân đạm bạc. Cảm nhận
được sự liên kết trong huyết mạch, đặc biệt là trên khuôn mặt của người thanh
niên này có một tia như có như không giống với gia gia mặc dù rất nhạt, nàng
nở nụ cười càng rực rỡ.


  • Các ngươi cứ nói chuyện, có vấn đề gặp Cố Dao. Ta không quấy rầy hai ngươi
    đoàn tụ nữa.

Mạt Tà Quân nói xong rất tiêu sái quay đầu rời đi.


  • Họ Cố!

Liên Mộng Vũ cau mày lẩm bẩm. Nàng biết họ Cố ở kỷ nguyên thứ tám có một ý
nghĩa nào đó.

Hai chữ "đoàn tụ" vừa ra, người thanh niên giật cả mình. Đến khi Mạt Tà Quân
đi được một lúc lâu sau, người thanh niên mới dám đánh giá lại cô bé này. Chỉ
thấy nàng một đầu tóc bạc vô cùng chói mắt, đôi con ngươi hiện lên nét vui
mừng nhìn hắn. Thấy vậy, hắn trên mặt có vẻ nghi ngờ.


  • Cháu là...!?

Liên Mộng Vũ cười khẽ nhìn hắn rồi khom lưng.


  • Chất nhi Liên Mộng Vũ đời thứ mười Liên gia.

Người thanh niên run rẩy đến kích động.


  • Ta Liên Ngọc Công gia chủ đời thứ hai. Ngoài đó thế nào?

Gia chủ đời thứ hai, Liên Mộng Vũ nhìn kỹ lại thì thấy Ngọc Công gia chủ đã là
Nguyên Anh hậu kỳ, chẳng trách. Nàng lắc đầu, đang định nói gì đó bên ngoài
vang lên tiếng bước chân.


  • Lại là bọn chúng!

Liên Ngọc Công sắc mặt biến thành khó coi, lời vừa dứt lập tức có hơn chục
người xuất hiện, dẫn đầu là một phong độ giả dối người thanh niên trông có vẻ
già hơn Ngọc Công gia chủ chục tuổi ngả ngớn tiến đến


  • Ha ha ha! Liên Ngọc Công, hôm nay ta tới thu truyền thừa của ngươi, khôn
    hồn thì mau giao ra.


  • Ngươi đừng mơ!!!


Liên Ngọc Công trừng mắt phẫn nộ hét lớn, có thể làm một người ôn hoà khí lớn
như vậy là biết người đối diện có bao nhiêu chán ghét. Tên cầm đầu cũng quen
với cảnh này cười hắc hắc.


  • Đại ca ta đang xử lý mấy con lợn chỉ biết dùng nắm đấm rồi, thằng lùn kia
    và cha của nó đang bị đàn em ta nắm lại, à đúng rồi, mang hai con chó cầm kiếm
    cầm đàn ra.

Nghe vậy, Liên Ngọc Công bỗng dưng cảm thấy cả người mệt mỏi bất lực. Nhìn hai
người cháu chân và vai bị xiềng xích đâm đến chảy máu. Hai người vừa thấy Liên
Ngọc Công kinh hãi kêu lên.


  • Phụ thân chạy mau!!!


  • Lão tổ chạy mau!!!


Liên Ngọc Công cảm thấy hốc mắt cay cay, cổ họng khô khốc nhưng vẫn kiên quyết
nói.


  • Không được! Ta sẽ không bỏ mặc hai người các ngươi!


  • Ha ha ha! Cứu! Làm sao cứu!


  • Đúng là đồ ngu mà!


  • Không biết cả Liên gia nhà bọn nó ăn gì để tồn tại nữa mà ngu đến như vậy!


  • Ha ha ha ha!!!


Một kẻ ở trong đội ngũ hơn chục người đi ra tiểu nhân hét lớn.


  • Mau giao truyền thừa ra đây lại qua liếm dày cho thiếu chủ, thiếu chủ có lẽ
    sinh lòng từ bi còn cho ngươi gia nhập Hạc sư huynh.


  • Ha ha ha ha!!!


Toàn bộ mọi người đều cười to.

Gần đó có người đi qua nghe được tiếng cười lắc đầu.


  • Liên gia gần chục đời con cháu sắp bi kịch rồi!

Liên Mộng Vũ bên cạnh chứng kiến hết thảy nụ cười thu lại, ánh mắt dần dần trở
nên rét lạnh. Đây là lần đầu tiên, trong kỷ nguyên này, lần đầu tiên nàng
không cười. Nếu Mạt Tà Quân có ở đây đảm bảo sợ hãi điên cuồng ngăn cản. Đáng
tiếc hắn không ở, nên nơi này chuẩn bị có một màn máu chảy thành sông.

Cảm nhận được cái gì đó, tên cầm đầu quay sang liền thấy Liên Mộng Vũ đứng đó,
mái tóc bạc vẫn chói mắt như vậy nhưng ánh mắt lại rét lạnh như vạn năm huyền
băng.


  • Ha, không nghĩ tới ở đây còn có một cái băng sơn tiểu mỹ nhân. Hắc! Xinh
    đẹp như thế này mà lại còn quá nhỏ, không sao, chỉ cần đi theo bản thiếu gia,
    bản thiếu gia sẽ cho ngươi phiêu tiên dục tử.

Liên Ngọc Công đột nhiên nhớ tới đứa cháu của mình còn ở đây, lập tức kinh
hãi.


  • Mộng Vũ, con đi mau!!!


  • Mộng Vũ, tên hay lắm!


Tên thanh niên tự xưng bản thiếu gia vỗ tay khen ngợi.


  • Mộng trong mộng điệp, vũ trong cơn mưa. Ha ha! Bản thiếu gia định ngươi
    rồi!

Liên Mộng Vũ là ai, mấy từ khó nghe đó làm sao có thể ảnh hưởng đến tâm của
nàng. Nàng hướng sang Liên Ngọc Công nở nụ cười.


  • Lão tổ, bọn hắn là ai vậy?

Mặt mày Liên Ngọc Công xanh mét, hắn biết tất cả đã muộn.


  • Ồ! Lại là một đời con cháu Liên gia đến, thế lại càng hay! Ngoài vị Ngọc
    Công công tử này ra tất cả đều đã ngoan ngoãn giao ra truyền thừa, thêm nàng
    nữa làm tiểu thiếp của ta theo thường tình nên trực tiếp dâng ra đi ha.

Ánh mắt ba ông cháu Liên gia đầy thù hận nhìn hướng tên thanh niên tự xưng bản
công tử. Liên Ngọc Công rít lên.


  • Hạc Lưu, đồ cầm thú!!!

Bị chửi là đồ cầm thú, Hạc Lưu cảm thấy rất là mất mặt trước đám đàn em, lập
tức khuôn mặt vặn vẹo ra lệnh.


  • Lập tức đi bắt chúng cho ta đặc biệt là con ả kia, ta hưởng dụng xong sẽ
    đến lượt các ngươi.


  • Dạ!


Cả một đám hưng phấn tiến đến tranh công, nhiều kẻ như hăng tiết vịt còn không
đợi được muốn biểu hiện càng mạnh càng tốt để được khen thưởng. Liên Ngọc Công
vận chuyển chân khí trong người, hắn tuy không đánh lại những người trước mặt
nhưng hắn vẫn phải liều mạng bảo vệ đứa cháu gái của mình cho đến khi...


  • Ồn ào!

Liên Mộng Vũ nhẹ nhàng lên tiếng. Chưa kịp mọi người phản ứng, nàng lại bồi
thêm một câu quỷ dị khó hiểu.


  • Ngạ Quỷ Thụ, một khắc!

Không ai hiểu nàng nói gì, chỉ cho đó là những lời nhảm nhí mà tiếp tục tiến
lên cho đến khi một hơi thở sau, bọn người Hạc Lưu mới cảm thấy bản thân sai
rồi, sai quá nghiêm trọng khi chỉ vì tâng bốc công tử của bọn họ mà chọc phải
một con quái vật khủng bố.

Một cảnh tượng chưa từng có xảy ra trước mặt những người xuất hiện nơi đây.
Hàng trăm cây hắc mộc lấy Liên Mộng Vũ làm trung tâm quỳ xuống, những người ở
đây đều cảm nhận được sự sợ hãi và thành kính của chúng, tất cả trợn mắt há
hốc mồm cảm thấy không tưởng tượng nổi. Điều xảy ra khiến họ mất đi năng lực
suy tư. Còn chưa hết, sau đó, toàn bộ hắc mộc trong vòng trăm dặm đồng loạt
hướng bọn người Hạc Lưu tấn công. Nhận thấy tình huống không ổn, đám người
hăng tiết vịt đi đầu bị giội một gáo nước lạnh giống như đều vội vàng thu công
muốn rút lui. Đáng tiếc đã muộn.


  • A—!!!

Từng tiếng hét thảm vang lên, một người bị hàng trăm nhánh khô rộc thân cây
đâm xuyên qua người thành tổ ong. Hắc mộc không tha cho bất kỳ ai, một cuộc
giết chóc trình diễn ngay tại trước mặt mọi người. Nhưng điều kỳ lạ là Liên
Mộng Vũ đứng đó mỉm cười, mái tóc trắng và áo bào sạch sẽ không một vết nhơ
như tiên nữ giáng trần hoàn toàn đối lập với cảnh tượng giết chóc nơi đây
khiến người ta có một loại ảo giác thảm kịch đang diễn ra không liên quan gì
với nàng.
Hắc mộc cũng quỷ dị không tấn công Liên gia ba người tuy bọn họ sắc mặt đã
trắng nhợt vì cảnh tượng trước mặt quá máu me đến nỗi cho dù tâm địa cứng rắn
Nguyên Anh kỳ cũng không chịu nổi.

Một khắc trôi qua cũng rất nhanh, Hạc Lưu bị hơn chục cành cây khô xuyên qua
ngực. Trước khi chết, Hạ Lưu khiếp sợ nhìn nàng tiên nữ đang rét lạnh nhìn
hắn, khoé miệng treo lên nụ cười tà mị không phù hợp với khí chất của nàng.
Hắn chợt nhớ ra từng có một người nói với không chỉ có hắn.


  • Có một loại người vừa chính vừa tà, họ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ bởi họ
    luôn có một loại nguyên tắc mà kẻ nào dám phạm đều không có kết cục tốt cả, họ
    cũng là những người đáng kính nhất vì họ chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, điều
    dễ nhận thấy nhất từ họ là nụ cười tà mị luôn treo trên mặt. Ta biết điều đó
    từ đại nhân, vị chủ nhân kinh khủng nơi đây và kẻ đã huỷ diệt gia tộc của bản
    thân ta.


  • Ngươi, điều khiển, thần mộc, không lẽ, thần chủ!


Nói rồi ngay tại chỗ tắt thở, đôi mắt trợn tròn mang theo một tia hối hận.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #11